- Phải nhanh một chút, tôi thấy hai công tác nên song song phát triển thì tốt hơn.
Đối với câu trả lời này của Phạm Hồng Vũ, Đàm Khải Hoa thật sự không chút hài lòng, phân phó một câu, ông ta nghĩ không nên để lâu, đêm dài lắm mộng.
- Đương nhiên, chuyện này vất vả cho cậu rồi.
Phạm Hồng Vũ suy nghĩ một chút nói:
- Bí thư Đàm, vất vả thì tôi không sợ, tôi chỉ làm bổn phận của mình thôi. Vậy cứ theo lời Bí thư Đàm mà xử lý, tôi sẽ tranh thủ đưa ra ý kiến và sửa sang lại.
Đàm Khải Hoa lúc này mới gật gật đầu, ánh nhìn cũng dịu bớt đi, thần sắc có chút yên tâm hơn.
Sớm biết tính cách Phạm Hồng Vũ như vậy, thích khoe là người anh hùng sẽ gánh lấy trách nhiệm, Đàm Khải Hoa theo ý nghĩ này và nói chuyện với hắn, nên Phạm Hồng Vũ liền ngoan ngoãn rơi vào bẫy của hắn, vậy thì hắn chuẩn bị tư thế ra trận cùng đấu với các nhân vật quan trọng.
Điều này rất tốt, chỉ cần Phạm Hồng Vũ đứng ra chủ động thanh minh cho chính mình, thì đại nhân vật đứng sau lưng hắn cũng không khoanh tay đứng nhìn, có thể sẽ dẫn đến tạo một vòng mới biện chứng. Cho đến lúc này, sự việc sẽ rất lớn, Đàm Khải Hoa và Thành ủy Thành phố Tề Hà không còn là "nhân vật chính" nữa, như vậy áp lực không lớn lắm.
Đang muốn làm rõ xem chuyện này có phải hay không được Vưu Lợi Dân nhìn vào, Đàm Khải Hoa chỉ tạm thời xử lý như vậy, còn khả năng đến đâu thì nói sau.
Giải quyết xong "mâu thuẫn chủ yếu" trong lòng Đàm Khải Hoa mới yên tâm một chút, liền bắt đầu hỏi về huyện Vân Hồ và công việc ở Nông trường Triều Dương. Hơn nữa, đối với Nông trường Triều Dương, Đàm Khải Hoa khá xem trọng.
Dù sao ở Nông trường Triều Dương là nơi "tai nạn và rắc rối", nếu công tác ở nông trường làm không tốt chỉ sợ sẽ nổi lên cơn bão tố. Nếu giống như lần trước gây ra náo động lớn như vậy, thật đúng có ăn cũng không tiêu.
Phạm Hồng Vũ liền đem vài chi tiết đáng chú ý ở Nông trường Triều Dương báo cáo tỉ mỉ lại cho Đàm Khải Hoa. Sau này nông trường còn có nhiều công việc, cần phải tranh thủ sự ủng hộ mạnh mẽ mới được.
- Ừ, xây dựng nhà máy thức ăn gia súc, muốn làm hồ nuôi cá thí nghiệm, những chuyện này khá tốt. Nông trường được may mắn có địa lý thuận lợi, sức lao động dồi dào, chỉ cần có hai ưu điểm này xem như có ưu thế lớn rồi. Hơn nữa với việc chuyển đổi nông nghiệp truyền thống, từng bước đã được thực hiện cơ giới hóa trồng trọt, kinh tế nông trường có thể từng bước phát triển như mong muốn. Tốt lắm, đồng chí Hồng Vũ, nếu vậy công việc đã rất tốt. Thật tốt quá.
Đàm Khải Hoa lập tức thừa nhận phương pháp phương thức của Phạm Hồng Vũ, thuận tiện khen tặng một câu.
Công việc của đồng chí Phạm ở sơ sở hay ở nơi khác đều làm đến nơi đến chốn, không cần phải sáng tạo quá nhiều, con đường làm từng ngày từng ngày, vậy mới đúng.
Suốt ngày hướng lên trên, cực kỳ mệt mỏi đó chứ.
Phải nói, những nhắc nhở của Đàm Khải Hoa rất có đạo lý, có nhiều người trẻ tuổi như Phạm Hồng Vũ,, vừa mới tham gia công tác không bao lâu, suốt ngày bày mưu tính kế, muốn một bước trở thành lãnh đạo, trước mặt đồng sự thể hiện sự nổi bật "phi thường". Lại làm cho lãnh đạo và đồng nghiệp mất thời gian với họ.
Chỉ có cách thực tế làm tốt công việc của chính mình, mới được trọng dụng và coi trọng.
Đã được phân công chức vụ, nên cũng có một chút "nổi tiếng" ngẫu nhiên, nếu không nổi bật cũng là chuyện khó khăn.
Phạm Hồng Vũ gật đầu đồng ý.
Lại nói chuyện với nhau một lúc, điện thoại trên bàn làm việc bỗng nhiên reo lên.
- Xin chào.
Đàm Khải Hoa nhấc điện thoại lên nói.
Phạm Hồng Vũ liền đứng dậy.
Không được sự cho phép của lãnh đạo, nếu đứng một bên nghe lãnh đạo nói chuyện đó là hành vi không lịch sự chút nào, điều này thật sự phạm húy.
Đàm Khải Hoa khoát tay ra hiệu không sao.
- Bí thư Đàm, xin chào.
Trong điện thoại là tiếng của Trịnh Mỹ Đường, y nói chuyện luôn kiêu ngạo, nói chuyện với Bí thư Thành ủy cũng không thay đổi chút nào.
- Ha ha, bí thư Mỹ Đường. Xin chào.
Đàm Khải Hoa nói chuyện tương đối lịch sự, khẽ cười nói.
- Bí thư Đàm, xin hỏi lúc này anh có rãnh không? Tôi có chuyện này muốn báo cáo với anh.
Đàm Khải Hoa cười cười nói:
- Bí thư Mỹ Đường, đừng ngại, đồng chí muốn nói gì cứ nói...Có chuyện gì vậy?
Nghe Đàm Khải Hoa nói vậy, dường như thân phận nhân vật số một được đặt vô cùng đúng chỗ.
Trịnh Mã Đường nói:
- Hôm nay, trên tờ "thời sự diễn đàn" không biết Bí thư Đàm đã xem qua chưa? Trang đầu tiên có một bài viết của đồng chí Mỗ Mỗ đấy, chính nói về đoàn chuyên gia Hongkong đến huyện Vân Hồ, đồng chí Mỗ Mỗ rất nghiêm khắc phê bình....
- Ừ, tôi đã đọc bài viết đó rồi.
Ánh mắt Đàm Khải Hoa nhìn lướt qua mặt Phạm Hồng Vũ.
Hai người cách xa nhau một bàn làm việc, tin tưởng lời nói của Trịnh Mỹ Đường ....Phạm Hồng Vũ có thể nghe và hiểu được.
Thư ký Mỹ Đường quan tâm đến chuyện này không biết Chủ tịch huyện Phạm có ý kiến gì không?
Sắc mặt Phạm Hồng Vũ như thường, ngay cả mí mắt cũng không có chút biểu hiện gì cả.
Đàm Khải Hoa thật sự có chút buồn bực.
Trịnh Mỹ Đường lại hỏi:
- Vậy với chuyện này, Bí thư Đàm định xử lý thế nào?
Đàm Khải Hoa bắt đầu hỏi:
- Bí thư Mỹ Đường có ý kiến gì không?
Có chút bất động khi quả bóng bị đá ngược trở lại.
- Bí thư Đàm, tôi thấy không thể không xem trọng chuyện này được, làm không tốt chính là phương hướng lớn vấn đề.... Bí thư Đàm, hiện giờ anh có rãnh không? Tôi với anh gặp nhau nói chuyện một chút.
Đàm Khải Hoa nói:
- Được, mời Bí thư Mỹ Đường đến đây, nhân tiện Phạm Hồng Vũ cũng ở chỗ của tôi, chúng ta cùng nhau nghiên cứu thảo luận.
- Được, tôi đến liền.
Trịnh Mỹ Đường lập tức nói, khi nghe "Đồng chí Phạm Hồng Vũ" cũng ở đó lại không có chút kinh ngạc nào cả. Có lẽ y sớm biết Phạm Hồng Vũ đến thành phố, cố ý gọi điện đến dò la.
Đặt điện thoại xuống, Đàm Khải Hoa nói với Phạm Hồng Vũ:
- Đồng chí Trịnh Mỹ Đường cũng đã đọc bài viết đó rồi.
Trịnh Mỹ Đường chị trách nhiệm về các tổ chức và các doanh nghiệp chuyển đổi cơ cấu làm việc Phó bí thư Thành ủy, ba nhân vật có liên quan đến "đường lối phương châm", "xây dựng tư tưởng đội ngũ cán bộ", trong công việc này y được cho là người chịu trách nhiệm chính, nên y rất chú ý đến chuyện này là đương nhiên.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười gật đầu, không nói từ nào cả.
Có lẽ mâu thuẫn giữa hắn và Trịnh Mỹ Đường có lẽ Đàm Khải Hoa không biết rõ, nên bảo Trịnh Mỹ Đường đến "nghiên cứu tranh luận", đúng là "gắp lửa bỏ tay người". Vả lại không biết đồng chí Trịnh Mỹ Đường lại có thái độ gì.
Thân là nhân vật số một đụng đến vấn đề khó giải quyết, nhất là vấn đề cần suy nghĩ, trước tiên là không thèm đếm xỉa đến, sau đó lại tiến hành phối hợp, nắm trong tay toàn cục, tấn công thích đáng.
Với chuyện này, Phạm Hồng Vũ biết rõ.
Đàm Khải Hoa lại chủ động mời thuốc Phạm Hồng Vũ.
Trịnh Mỹ Đường đến ngay lập tức, hai người họ tạm thời không nói chuyện.
Phòng của Trịnh Mỹ Đường ở cùng tòa lầu với Đàm Khải Hoa, một phía Đông một phía Tây, đi đến chưa đầy một phút đồng hồ. Rất nhanh, Trịnh Mỹ Đường đã hiện ở văn phòng Đàm Khải Hoa.
Trịnh Mỹ Đường mặc áo phông ngắn tay, quần tay đen thẳng, so với lúc làm việc ở văn phòng Tỉnh ủy càng thêm chú ý so với lúc bình thường. Điều đáng chú ý chính là thương hiệu trang phục, nhìn vào vật liệu và tay nghề may đã làm cho người ta thấy được đó chính là hàng cao cấp, cho thấy chủ sở hữu là người có thân phận cao, tất nhiên nó thể hiện ở phong cách ăn mặc.
Ở sảnh văn phòng Tỉnh ủy, Trịnh Mỹ Đường mặc trang phục loại trung bình, kiểu dáng chủ yếu là áo trắng quần tây đen, không có gì đáng chú ý cả, dù sao cũng là thư ký của Vương Lưu Ngạn, cũng không thể nổi bật hơn Bí thư. Nếu thư ký ăn mặc còn đẹp hơn lãnh đạo thì tính sao đây?
Hiện tại, với kiểu mặc áo phông thế này, cho thấy bí thư Trịnh đang thể hiện sự hài lòng.
Chí có địa vị càng cao, thì trang sức và trang phục mới có thể mặc vừa ý được.
Ở thành phố Tề Hà, thật sự không có người nào có thể bắt bẻ Bí thư trịnh được, ngay cả Đàm Khải Hoa và Quách Thanh Hoa cũng không thể.
- Ha ha, Bí thư Mỹ Đường đến rồi hả? Mời ngồi bên này.
Đàm Khải Hoa lập tức đi ra từ bàn làm việc cười ha hả nhìn Trịnh Mỹ Đường mà nói.
Phạm Hồng Vũ cũng đứng lên, mỉm cười gật đầu nói:
- Bí thư Trịnh khỏe chứ?
- Ha ha, Chủ tịch huyện Phạm đã đến rồi à? Đúng lúc tôi có chuyện muốn nói với anh...
Trịnh Mỹ Đường cũng cười theo, lại vô ý tạo nên thái độ tự cao. Khi Phạm Hồng Vũ mới đến tỉnh làm việc cũng đã thấy thái độ này của Trịnh Mỹ Đường rồi, xem Phạm Đại Bí là chính là thế hệ con cháu. Trịnh Mỹ Đường ở tư thế đỉnh đạc, uy phong quá lớn nên Phạm Hồng Vũ vừa hận vừa sợ, bề ngoài tỏ ra khách khí rất nhiều.
Lúc này thời gian qua đi, dù mọi chuyện có nhiều thay đổi, không ngờ quan hệ giữa hai người lại là cấp trên cấp dưới, nên Bí thư Trịnh tốt bụng lập tức tìm hắn.
Dù cho Phạm Hồng Vũ có ngon lành hơn y thì hắn vẫn là thủ hạ của y.
- Được, Bí thư Trịnh.
Phạm Hồng Vũ như trước thản nhiên nói, lời nói như vàng, nhìn thần thái và giọng điệu nói chuyện nghiễm nhiên là ngang vai với Trịnh Mỹ Đường. Thực tế, trong suy nghĩ của Phạm Hồng Vũ, chân chính chưa bao giờ xem Trịnh Mỹ Đường là lãnh đạo cấp trên.
Trịnh Mỹ Đường ngừng ngừng chân lại hiển nhiên đợi Phạm Hồng Vũ tiến lên bắt tay y.
Ai ngờ, Chủ tịch huyện Phạm làm như không thấy, căn bản hắn không có ý kia, ngược lại theo sau Đàm Khải Hoa hướng ghế so pha mà đến, cũng không thi lễ nhường Bí thư Trịnh đi trước.
Bất luận đối với vị Phó bí thư, Phó chủ tịch thành phố hay lãnh đạo cấp thị khác, Phạm Hồng Vũ cũng không vô lễ như thế, chỉ có Trịnh Mỹ Đường là ngoại lệ.
Có thể không lịch sự, Chủ tịch huyện Phạm không nhìn Phó bí thư Trịnh.
Người này quá hẹp hòi, có thù tất bào, vận mệnh cũng không được đi xa lắm.
Trịnh Mỹ Đường có chút sửng sốt, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, trong mắt gã như có ngọn lửa vô cùng tức giận.
Phạm Hồng Vũ, cậu là con trâu à?
Mời hắn là muốn làm rõ, hiện y là cán bộ Thành phố Tề Hà, hắn là thuộc hạ của Trịnh Mỹ Đường.
Nhưng Chủ tịch huyện Phạm cứ thẳng bước đến ghế sô pha, dù Phó bí thư nhìn phẫn nỗ, hắn cũng như không thấy. Trịnh Mỹ Đường âm thầm cắn răng, lập tức nhanh chân bước đi đến trước Phạm Hồng Vũ, Nếu thật sự để Phạm Hồng Vũ bước đến ghế sopha trước thì Bí thư Trịnh còn dấu mặt đi đâu được chứ?
Nếu hắn đã không nể mặt Bí thư Trịnh, thì Bí thư Trịnh phải tự ôm lấy thôi.
Không thể để cho Đàm Khải Hoa chế giễu được.
Trên thực tế, Đàm Khải Hoa đã nhìn ra tất cả, trong lòng cũng cảm thấy có chút "khoay khỏa".
Trịnh Mỹ Đường ở văn phòng làm việc Thành ủy hét như trâu bò, lấy chức Chủ tịch thành phố tương lai áp cho mình, mọi người đều phải đứng dưới chân Bí thư Trịnh cung kính, xu nịnh. "Uy tín" Phó bí thư không có chút nào với Bí thư dưới.
Hiện giờ rốt cuộc đúng muốn la lét với hắn rồi.