Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 569: Mối quan hệ vô cùng phức tạp



Thấy Tạ Hậu Minh từ trong văn phòng đi ra, Trần Hà vội vàng đứng dậy, mỉm cười chào hỏi Tạ Hậu Minh.

Tạ Hậu Minh nhìn Trần Hà một cái, mỉm cười nói:

- Tiểu Trần, văn phòng của cô nhất định phải làm tốt công tác hậu cần vì Chủ tịch huyện Phạm mà phục vụ đấy nhé. Đừng để cho Chủ tịch huyện Phạm vì chuyện nhỏ mà phải quan tâm. Nếu có cái gì khó cần tôi giải quyết thì cứ mở miệng. Lúc này thượng cấp đã phái tới một vị Chủ tịch huyện ưu tú, kinh tế Vân Hồ chúng ta sắp sửa rạng rỡ như ánh bình minh rồi.

- Vâng, cảm ơn Chủ nhiệm Tạ đã quan tâm và ủng hộ văn phòng của chúng tôi. Xin Chủ nhiệm Tạ cứ yên tâm, vì Chủ tịch huyện làm tốt công tác hậu cần là chức trách của văn phòng chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết toàn lực.

Trần Hà nhẹ nhàng cười, dựa theo quy trình tiêu chuẩn mà đáp.

Kỳ thật, bình thường mọi người nói chuyện cũng rất ít khi kiểu cách văn chương như vậy. Tuy nhiên, Tạ Hậu Minh nếu đã ra giọng quan như vậy, thì Trần Hà tự nhiên cũng phải lấy thái độ đồng dạng mà đáp lại.

Tạ Hậu Minh cười ha hả, khoát tay, nện bước khoan thai, rời khỏi tòa nhà UBND huyện.

Nhìn theo bóng dáng của Tạ Hậu Minh, Trần Hà nở nụ cười lạnh.

Trần Hà đi vào văn phòng bên trong.

Phạm Hồng Vũ vẫn còn ngồi đó hút thuốc.

Trần Hà cũng không lên tiếng, nhẹ nhàng đến bên bàn trà mà thu dọn.

- Chánh văn phòng Trần, ngồi xuống nói chuyện một lát đi.

Phạm Hồng Vũ thản nhiên nói.

Trần Hà hơi sững lại, rồi lập tức gật đầu, ngồi xuống ghế salon đơn mà Tạ Hậu Minh đã ngồi, hai tay đặt lên đầu gối, nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ.

Không biết Phạm Hồng Vũ tính nói gì với cô?

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Chánh văn phòng Trần, cô đối với đồng chí Lý Văn Hàn cảm thấy như thế nào? Danh tiếng của anh ta ở huyện ra sao?

Không nghĩ tới Phạm Hồng Vũ lại hỏi thẳng như vậy. Lý Văn Hàn là phái thực lực ở địa phương, Trần Hà trong lúc nhất thời có chút đắn đo, không rõ Phạm Hồng Vũ rốt cuộc có ý gì.

Nhưng Chủ tịch huyện đã lên tiếng hỏi thì không thể không trả lời.

- Chủ tịch huyện, đề tài này hơi lớn, tôi thật không biết nói như thế nào.

Trần Hà khẽ cười, đầu óc vận chuyển tối đa.

Phạm Hồng Vũ đột nhiên hỏi Lý Văn Hàn danh tiếng ở huyện như thế nào, khẳng định là có liên quan đến chuyện mà Tạ Hậu Minh đến thăm. Từ vẻ mặt của Tạ Hậu Minh thì hẳn đã cùng Phạm Hồng Vũ đạt thành nhất trí nào đó. Nhưng mà tại sao lại hỏi đến Lý Văn Hàn? Lý Văn Hàn mặc dù là Trưởng phòng công an huyện, nhưng chuyện trong hệ thống chính trị pháp luật ở Vân Hồ thì Tạ Hậu Minh rõ ràng hơn. Tạ Hậu Minh làm ra quyết định thì Lý Văn Hàn còn có thể nói cái gì?

Phạm Hồng Vũ nói:

- Đừng lo, chị nghĩ cái gì thì cứ nói cái đó, đây không tính là tổ chức chính thức nói chuyện. Tôi chỉ là muốn hiểu biết tình huống một chút thôi.

Trần Hà trầm ngâm một chút rồi nói:

- Chủ tịch huyện, tôi và Trưởng phòng Lý bình thường cũng không có quá nhiều giao tiếp, chỉ biết một ít tình huống cơ bản. Trưởng phòng Lý vẫn ở cơ quan công tác, khi Chủ nhiệm Tạ được điều đến phòng Công an làm Trưởng phòng thì Trưởng phòng Lý vẫn chỉ là đội trưởng đại đội trị an, lúc ấy khoảng bốn mươi tuổi. Lại nói tiếp, hình như cũng không được như ý, nhưng tôi nghe nói, Trưởng phòng Lý người này công tác cũng rất nghiêm túc. Nhất là vào năm 83, biểu hiện của anh ta rất xuất sắc, tự tay bắt được không ít những phần tử ngoan cố. Trong đó có một số phần tử bị phán án tử hình. Cho nên, Chủ nhiệm Tạ lúc ấy rất thưởng thức anh ta, chậm rãi đề bạt lên. Sau này, khi Chủ nhiệm Tạ được thăng chức Phó bí thư huyện ủy kiêm Bí thư Đảng ủy công an thì đề cử Trưởng phòng Lý đảm nhiệm chức vụ của ông ta.

Trần Hà nói đều là nói thật. Tuy nhiên cũng đơn giản miêu tả lý lịch cá nhân của Lý Văn Hàn một chút. Ở chuyện như vậy thì không tất yếu phải nói dối. Trần Hà cảm thấy vị Chủ tịch huyện hai mươi bốn tuổi này căn bản không giống như một người trẻ tuổi. Hơn nữa, ánh mắt kia thâm thúy như biển, rất khó đoán được nội tâm của hắn đang nghĩ gì.

Trần Hà thân là Chánh văn phòng UBND huyện, có thể nói là đã nhìn qua vô số người, nhưng thật đúng là chưa nhìn thấy được một người trẻ tuổi nào có được ánh mắt như vậy.

- Vâng, tôi biết rồi.

Phạm Hồng Vũ gật đầu, thân mình khẽ dựa ra đằng sau.

Trần Hà liền hiểu được, cuộc nói chuyện đã kết thúc.

Phạm Hồng Vũ mời cô ngồi, chỉ là hỏi lý lịch của Lý Văn Hàn.

Tuy nhiên, Trần Hà cũng không nói gì thêm, lễ phép hướng Phạm Hồng Vũ hơi cúi đầu, thu dọn những thứ trên bàn rồi rời khỏi phòng làm việc của Phạm Hồng Vũ, trực tiếp đến phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, từ từ đến bên cạnh bàn làm việc, nhưng không ngồi, mà cứ dựa vào mép bàn, vẻ mặt trở nên biếng nhác, không còn vẻ kiên cường của nữ cường nhân nữa.

Ổn định lại suy nghĩ, Trần Hà mới cầm điện thoại lên.

Điện thoại được thông ngay.

- Tạ Hậu Minh vừa rồi mới tới, cùng Phạm Hồng Vũ nói chuyện mười mấy phút.

Trần Hà trực tiếp nói, giọng điệu tùy ý, dường như người bên kia quan hệ với cô vô cùng mật thiết.

- Vậy à, bọn họ nói chuyện gì?

Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm của Lục Cửu.

Không ngờ Trần Hà gọi điện thoại cho Bí thư huyện ủy.

- Tôi không biết, bọn họ đóng kín cửa, tôi không thể nghe được.

- Haha, tôi cũng có thể đoán được là chuyện gì xảy ra.

Lục Cửu cười nói, giọng điệu nhẹ nhàng.

- Bọn họ đã nói những gì thì tôi không rõ, tuy nhiên anh có muốn nghe Tạ Hậu Minh đánh giá Phạm Hồng Vũ như thế nào không?

- Ồ, còn có đánh giá nữa à? Cô nói nghe thử một chút xem.

Lục Cửu lập tức hứng thú.

Trần Hà thản nhiên cười nói:

- Chủ nhiệm Tạ chỉ bảo tôi, văn phòng phải cố gắng vì Chủ tịch huyện Phạm mà làm tốt công tác hậu cần, nói là cấp trên rốt cuộc đã phái đến cho huyện Vân Hồ một Chủ tịch huyện vô cùng ưu tú.

- Chủ tịch huyện ưu tú? Hừ, ông ta có tư cách gì mà đánh giá như vậy? Ông ta là Chủ tịch thành phố hay là Bí thư Thành ủy?

Lục Cửu lập tức có điểm mất hứng, cười lạnh nói.

Trần Hà khẽ cười nói:

- Cũng không trách được ông ta tức giận. Năm đó, người ta cho rằng mình chắc chắn sẽ lên làm Chủ tịch huyện, nhưng bị anh cứng rắn đoạt mất. Khẩu khí này như thế nào cũng nuốt không trôi.

- Haha, cũng không thể trách tôi, chỉ là ông ta không gặp thời. Ai bảo tuổi của ông ta quá tuyến rồi?

Năm năm trước, Tạ Hậu Minh đã năm mươi hai tuổi, theo văn kiện trung ương quy định thì nên đề bạt những cán bộ lãnh đạo trẻ tuổi. Lúc ấy, Lục Cửu ba mươi lăm tuổi, hừng hực khí thế, nên Tạ Hậu Minh hoàn cảnh không được tốt rất rõ ràng.

- Người ta thì không nghĩ như vậy. Vì chuyện này, ông ta đã có đủ tiền vốn, vốn cũng nắm chắc rồi.

Tuy rằng văn kiện trung ương yêu cầu như vậy, nhưng Tạ Hậu Minh cũng không quá già. Chủ tịch huyện tuổi còn lớn hơn ông cũng không phải là không có. Nếu như không có Lục Cửu chặn ngang thì ngai vàng Chủ tịch huyện Vân Hồ đã là của ông rồi. Cuối cùng, vì trấn an ông nên cấp trên đã đề bạt ông lên cấp Cục trưởng, đảm nhiệm chức Chủ tịch Hội đồng nhân dân, xếp hạng thứ ba, trước cả Phó bí thư phụ trách Đảng và quần chúng.

- Mặc kệ ông ta, ông ta chỉ thích gây sức ép.

Lục Cửu hơi khinh miệt nói. Đối với Tạ Hậu Minh, Lục Cửu ấn tượng thật sự không được tốt lắm. Từ lúc y đảm nhiệm chức vụ Chủ tịch huyện Vân Hồ, vị đồng chí lão thành này đã gây không ít phiền toái cho y.

- Hai ngày qua, an bài mà cô làm cho Phạm Hồng Vũ cũng không tệ đấy.

- Đúng thế, người ta là Chủ tịch huyện, vì cậu ta làm tốt công tác phục vụ là bản chức của tôi mà.

Trần Hà nhẹ nhàng hừ một tiếng.

- Nói như vậy thì trong lòng cô đang có ý nghĩ?

Lục Cửu cười nói, giọng điệu hết sức mờ ám, mang theo điểm khiêu khích.

Trần Hà cười lạnh nói:

- Tôi không nên có ý tưởng sao? Đàn ông các người ai mà chẳng thích con gái xinh đẹp, thế thì có ai quy định phụ nữ chúng tôi không thể thích đàn ông đẹp trai? Tôi nói cho anh biết, nếu tôi trẻ hơn mười tuổi, tôi sẽ theo đuổi cậu ta đấy.

- Haha, hóa ra là cô cũng biết cô lớn hơn cậu ta mười tuổi sao? Cô không phải nói đàn ông đều thích phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp à? Được rồi, đừng bực bội nữa, hai ngày này nên tìm một cơ hội gặp mặt.

Trần Hà bĩu môi khinh thường nói:

- Thôi đi, tôi không tin đâu. Con cọp cái nhà anh quản anh nghiêm như vậy, ngay cả anh đi công tác ở thành phố cũng điều tra được. Tôi không dám đâu.

- Làm gì mà tức giận vậy?

Lục Cửu thanh âm liền trở nên vô cùng dịu dàng.

- Tôi mà dám tức giận ai? Bí thư Lục gia đình hòa thuận, là phúc khí của toàn huyện chúng ta.

Trần Hà lại hừ nói.

Lục Cửu dường như có điểm chột dạ nên im lặng.

- Chừng nào anh điều tôi qua đó? Nói thật, hai ngày qua trọng lòng tôi cảm thấy rất căng thẳng.

Thấy Lục Cửu không nói gì, Trần Hà cũng ý thức được mình đang gây sự, liền thay đổi giọng điệu, hạ giọng nói, mang theo chút ý tứ làm nũng.

Đối với đàn ông là không thể quá thả lỏng, nhưng cũng không thể quản quá chặt.

Lục Cửu vội nói:

- Căng thẳng? Tại sao phải căng thẳng? Phạm Hồng Vũ có thái độ không tốt với cô?

- Không có, vẫn khá nho nhã, lễ độ. Tôi chính là cảm thấy, người này thật không đơn giản, không giống như một người trẻ tuổi.

Lục Cửu không khỏi mỉm cười nói:

- Không giống như người trẻ tuổi, vậy thì cậu ta là yêu quái à? Tôi nói với cô, bọn họ là từ cơ quan lớn đi ra, đây chỉ là ngụy trang mà thôi. Cậu ta có bao nhiêu kiên trì, có bao nhiêu kinh nghiệm? Huyện Vân Hồ cũng không phải là UBND tỉnh, rất phức tạp. Nơi này cũng không có Chủ tịch tỉnh mà cậu ta có thể dựa vào. Nếu muốn ở Vân Hồ đứng vững gót chân, cái giá ở UBND tỉnh cậu ta phải thu lại, bằng không thì lão Thôi là một ví dụ phía trước đấy.

Lão Thôi chính là Chủ tịch huyện tiền nhiệm trước đó. Có vẻ vị Chủ tịch huyện Thôi này là điển hình của việc thất bại.

Trần Hà vẫn có chút lo lắng nói:

- Không thể phớt lờ được. Nghe ý tứ của Tạ Hậu Minh, Phạm Hồng Vũ khả năng là đồng ý với ông ta. Đây cũng không phải là chuyện tốt. Bọn họ nếu đứng cùng một chỗ thì tôi thấy khá là phiền đấy.

Chủ tịch tỉnh là người đứng sau lưng Phạm Hồng Vũ, nếu cùng với Tạ Hậu Minh phái thực lực địa phương đứng cùng nhau, Chủ tịch huyện và Chủ tịch Hội đồng nhân dân quan hệ mật thiết, Lục Cửu làm Bí thư Huyện ủy không muốn cũng phải nhức đầu.

- Yên tâm đi, không dễ dàng như vậy đâu. Bọn họ nếu muốn đứng cùng một chỗ, tôi cũng không phải người chết mà.

Lục Cửu nói, giọng điệu ngạo nghễ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv