Quyền Lực Tuyệt Đối

Chương 564: Vì lãnh đạo phục vụ



Ngày đầu tiên đến Vân Hồ nhậm chức, Chủ tịch huyện Phạm công việc chủ yếu chỉ có hai việc: Họp và uống rượu.

Buổi sáng mở hội nghị liên tịch.

Giữa trưa thì tham dự tiệc ở nhà khách huyện ủy. Một số lãnh đạo không tới họp thì lúc ăn cơm đều lộ mặt. Cũng không phải những lãnh đạo huyện này cố ý chậm trễ nghênh đón Chủ tịch huyện mới, mà là do Lục Cửu an bài. Có một số lãnh đạo huyện trên danh nghĩa, họp thì không cần thông báo bọn họ nhưng lúc ăn cơm thì nhất định phải mời.

Đây là thể hiện sự đãi ngộ.

Bất kể như thế nào thì vẫn còn treo cái danh lãnh đạo huyện, khi ăn cơm mà không mời bọn họ thì Lục Cửu sẽ bị người hận mất. Dù sao cũng là công khoản chi, Lục Cửu cũng sẽ không làm việc ngu xuẩn như vậy.

Sau bữa tiệc đón gió, Phạm Hồng Vũ ở lại nhà khách nghỉ ngơi. Buổi chiều lại tiếp tục tham dự Hội nghị thường vụ của UBND huyện. Ngoài sáu vị Phó chủ tịch huyện, Chánh văn phòng UBND huyện Trần Hà thì còn có Trưởng phòng Công an, Trưởng phòng Tài chính, Chủ nhiệm Ủy ban kế hoạch, Chủ nhiệm Ủy ban Cải cách cũng tới.

Mọi người vốn tưởng rằng đây chính là cuộc họp ra mắt tân Chủ tịch huyện trước mặt các cấp dưới.

Nhưng trong cuộc họp, Chủ tịch huyện Phạm lại hết sức nghiêm trang, mời các vị Phó chủ tịch huyện báo cáo lại cụ thể tiến độ các hạng mục công tác mà mình đang phụ trách, ngay cả Phó chủ tịch thường trực Tề Chính Hồng cũng không ngoại lệ.

Một đám đàn ông trung niên từng người hướng Phạm Hồng Vũ một chàng thanh niên hai mươi bốn tuổi báo cáo công tác.

Nhìn ra được, Tề Chính Hồng có chút không được thoải mái. Có vẻ như Chủ tịch huyện lúc trước, trong cuộc họp Hội nghị thường vụ cũng rất ít khi khiến Tề Chính Hồng báo cáo công tác, bình thường đều là giọng điệu trưng cầu ý kiến.

Dù là như thế, Chủ tịch huyện Thôi vẫn không thể nào đứng vững gót chân tại huyện.

Phạm Hồng Vũ quả nhiên là tuổi trẻ khí thịnh.

Tuy nhiên Tề Chính Hồng trong lòng nín thở, trên mặt vẫn tuân thủ quy củ. Tân chủ tịch huyện ngày đầu tiên đến nhận chức, khiến các phụ tá hướng hắn báo cáo tiến độ công tác, chính là chuyện kinh thiên động địa. Nếu Tề Chính Hồng đắn đo không chịu phối hợp thì trước liền đuối lý. Nghe nói vị Chủ tịch huyện Phạm này tuy còn trẻ tuổi nhưng cũng không phải loại lương thiện gì. Ở UBND tỉnh uy vọng cực cao, được xưng là đệ nhất thư ký Chủ tịch tỉnh mạnh nhất từ trước đến nay. Các cán bộ cấp sở trước mặt hắn đều một mực cung kính.

Tề Chính Hồng quy củ làm báo cáo, các Phó chủ tịch khác ai cũng không dám làm phản, một đám thành thật mà báo cáo theo.

Không rõ chi tiết, ai sẽ lung tung nhảy ra làm chim đầu đàn. Đều là những người bốn năm mươi tuổi, thật vất vả mới lăn lộn đến chức Phó chủ tịch huyện chức vụ thực quyền, cho nên ai cũng không phải là tay gà mờ.

Sau khi nghe báo cáo xong, Phạm Hồng Vũ cũng nhân tiện sờ đến tài chính của huyện Vân Hồ. Một huyện lớn như vậy, dựa theo tỉ lệ nhân khẩu, tài chính của Vân Hồ so với nông trường Triều Dương lại không tốt hơn bao nhiêu. Phòng Tài chính khoản tiền có thể sử dụng được rất ít. Đương nhiên, nông trường Triều Dương đó là thật sự nghèo. Ngoại trừ tài vụ có tiền thì những chỗ khác là không có. Nhưng tài chính của Vân Hồ lại linh hoạt hơn, phương pháp có tiền cũng không ít. Cái này còn chưa bao gồm quỹ đen của các đơn vị. Tài chính cho dù ít, nhưng các đơn vị thực quyền cuộc sống vẫn tạm ổn.

Sau khi Hội nghị thường vụ UBND huyện chấm dứt thì chính là tiệc tối.

Buổi trưa là Lục Cửu đại diện cho bốn bộ máy huyện Vân Hồ mở tiệc đón gió cho Chủ tịch huyện mới. Còn tối nay là các đồng chí của UBND huyện mở tiệc tẩy trần cho “lão đại” của mình. Bữa tiệc buổi trưa là trên danh nghĩa đón gió cho Chủ tịch huyện Phạm. Trong bữa tiệc này, thực tế Lục Cửu là diễn viên chính. Điều này cũng không có biện pháp. Trong thể chế chính là có chuyện như vậy, bất kể là danh nghĩa gì, ai là chủ thì người đó là diễn viên chính. Còn buổi tối thì Phạm Hồng Vũ mới thật sự là diễn viên chính. Toàn bộ bữa tiệc đều vây quanh hắn.

Chủ tịch huyện Phạm uống hơi nhiều, tuy nhiên cũng chưa tính là say, còn có thể nhận biết được đường về.

Cho dù là hắn không nhận biết được đường về thì cũng không quan hệ. Trần Hà toàn bộ hành trình đều đi cùng với hắn, đưa hắn về thẳng khu ký túc xá Ủy viên thường vụ Huyện ủy. Tòa nhà ký túc xá Ủy viên thường vụ Huyện ủy cũng có hai tầng, theo tiêu chuẩn hộ gia đình, cũng chẳng khác biệt so với tòa nhà Ủy viên thường vụ Ngạn Hoa, ba phòng ngủ một phòng khách, diện tích sử dụng ước chừng một trăm mét vuông. Đầu thập niên 90, đây là tiêu chuẩn nhà ở rất cao.

Buổi sáng, Trần Hà hướng Phạm Hồng Vũ đề xuất hai phương án. Một là ở lại ký túc xá Ủy viên thường vụ Huyện ủy, hai là ở nhà khách Huyện ủy. Phạm Hồng Vũ sau khi cân nhắc, vẫn là quyết định ở lại ký túc xá Ủy viên thường vụ. Ở lại nhà khách thì lại mang ý nghĩa khác nhau. Phạm Hồng Vũ không muốn làm chuyện dị thường như vậy.

Trên thực tế, Trần Hà cũng đã sớm làm xong hết thảy mọi công tác chuẩn bị. Một căn phòng đơn tại lầu ba của ký túc xá Ủy viên thường vụ Huyện ủy đã được thu dọn sạch sẽ. Các loại dụng cụ gia đình đều được bày trí đầy đủ, thậm chí đồ dùng cá nhân cũng được chuẩn bị chỉnh tề. Phạm Hồng Vũ chỉ cần xách giỏ vào ở là được.

Điều hắn không ngờ chính là trong căn phòng của hắn lại sáng đèn.

Phạm Hồng Vũ liền nhìn qua Trần Hà.

Trần Hà mỉm cười nói:

- Chủ tịch huyện, nhân viên phục vụ buổi chiều đã đến thu dọn phòng ở cho anh.

Phạm Hồng Vũ lập tức chẳng biết nói gì. Hiệu suất làm việc này quả thực là không dùng để chưng cho đẹp.

Một láy sau, Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Chánh văn phòng Trần, nếu tất cả các đơn vị trong toàn huyện hiệu suất làm việc giống như văn phòng của chị thì tôi đây rất cao hứng, công tác sẽ được triển khai rất tốt.

Trần Hà khẽ cười một tiếng:

- Chủ tịch huyện, tướng quân như thế nào thì binh lính sẽ như thế đấy. Anh còn trong giai đoạn nghỉ phép nhưng đã trực tiếp xuống dưới cơ sở. Hiệu suất này của anh so với tôi thì tôi thật đúng là rất hổ thẹn. Anh trông coi toàn bộ đại sự của huyện, nếu việc sinh hoạt nhỏ như vậy mà cũng phiền anh phí công cố sức thì tôi đây đáng bị phê bình.

Trình độ nịnh hót rất cao, nhưng lại làm người ta nghe vào rất thoải mái.

Phạm Hồng Vũ cười ha hả, lắc đầu, hơi cảm thán nói.

Khó trách nhiều năm sau, trong cuộc thi nhân viên công vụ sẽ xuất hiện hiện tượng tranh giành bể đầu. Hình thức quan tâm quá mức, vì lãnh đạo phục vụ cũng đủ để hấp dẫn vô số tài năng.

Người sống không phải là cầu cái cảm giác thành tựu sao?

Đây chính là cảm giác thành tựu.

Tuy rằng rất tục tằn nhưng lại là sự thật.

Cửa phòng khóa lại. Trần Hà giơ tay gõ cửa, rất nhanh, cửa phòng liền mở ra. Một người phụ nữ đầy đặn khoảng ba mươi mấy tuổi hiện ra ở cửa, nhìn thấy Trần Hà thì vội vàng nói:

- Chánh văn phòng Trần đã về…

Người phụ nữ này ước chừng ba sáu ba bảy tuổi, quần áo ăn mặc rất mộc mạc, chiều cao khoảng một mét sáu, diện mạo tầm trung, miệng khá rộng, khóe mắt đã bắt đầu có nếp nhăn, làn da cũng khá vàng. Liếc mắt nhìn qua, đây chính là điển hình của bà nội trợ, hơn nữa điều kiện gia đình cũng không phải tốt lắm.

Vốn đang nở nụ cười chào hỏi Trần Hà, bỗng nhiên thấy bên cạnh Trần Hà có một chàng thanh niên cao lớn đẹp trai thì lập tức trở nên vô cùng câu nệ, cúi đầu không dám nhìn lại. Tuy nhiên, trong đầu cô ta cũng có chút kỳ quái. Chánh văn phòng Trần không phải nói là bảo cô làm giúp việc cho Chủ tịch huyện sao? Như thế nào lại dẫn về một chàng thanh niên trẻ tuổi? Chắc là con của Chủ tịch huyện.

Trần Hà cười nói với Phạm Hồng Vũ:

- Chủ tịch huyện, đây là Trâu Nguyệt, nhân viên phục vụ của cơ quan. Trâu Nguyệt, đây là Chủ tịch huyện Phạm, là nhân vật số một của UBND huyện Vân Hồ chúng ta.

Trần Hà trong lúc vô ý, đã đem thân phận nhân vật số một của Phạm Hồng Vũ nói ra. Cô rất rõ ràng, đàn ông đều chú ý đến điểm này. Mặc kệ là tuổi tác ra sao, nhân vật số một so với nhân vật số hai thì hăng hái hơn nhiều lắm.

- Xin chào, chị Trâu!

Phạm Hồng Vũ cười, hướng Trâu Nguyệt đưa tay ra.

- Cậu….xin chào…

Trâu Nguyệt lập tức luống cuống tay chân, vội đưa tay lên quần áo lau hai cái rồi mới nhẹ nhàng bắt tay Phạm Hồng Vũ, đỏ mặt, rồi lập tức rụt tay trở về, ngẩng đầu nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, rồi nhanh chóng cụp mi mắt xuống, dường như là bị kinh hãi, tim đập thình thịch.

Nói như thế nào, chàng thanh niên kia là Chủ tịch huyện à?

Không phải là con trai của Chủ tịch huyện?

Trâu Nguyệt hoàn toàn sững sờ.

- Chủ tịch huyện, mời quan sát trước một chút, xem có còn muốn bố trí đồ dùng gì nữa hay không.

Trần Hà giống như là nữ chủ nhân trong gian phòng, dẫn dắt Phạm Hồng Vũ đi thăm. Chủ tịch huyện Phạm lập tức phát hiện, đãi ngộ của mình so với Cao Khiết khi vừa mới lên làm Phó chủ tịch thường trực thị xã Ngạn Hoa còn cao hơn một bậc. Lúc ấy, văn phòng UBND thị xã Ngạn Hoa cũng chuẩn bị cho Phó chủ tịch Cao một căn phòng với ba phòng ngủ một phòng khách, phối trí dụng cụ gia đình. Tuy nhiên, dụng cụ đấy nhiều nhất cũng xem như chất lượng thường, hoàn toàn không cùng cấp bậc với Chủ tịch huyện Phạm. Căn phòng này chẳng được được bố trí đẹp mắt, mà ba gian phòng ngủ cũng được trang bị đầy đủ. Một gian phòng ngủ chính, một phòng ngủ cho khách và lại còn có một thư phòng. Dụng cụ gia đình bày trí với phòng khách là cùng một cấp bậc. Thậm chí, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, khăn mặt đều được chuẩn bị đầy đủ.

- Chủ tịch huyện, anh xem, có cần mua thêm cái gì nữa không?

Trong gian phòng đi qua đi lại, Trần Hà cười hỏi.

Cũng không tin anh còn không hài lòng.

Có vẻ như Chánh văn phòng Trần ngay cả phòng của mình cũng không có dụng tâm như vậy.

Phạm Hồng Vũ cười nói:

- Rất đầy đủ rồi, tạm thời tôi còn chưa nghĩ ra phải mua thêm cái gì.

Thấy Phạm Hồng Vũ nở nụ cười thản nhiên như vậy, Trần Hà lập tức hơi sững lại. Phạm Hồng Vũ không có hưng phấn như Trần Hà đã nghĩ qua. Nhìn qua, Chủ tịch huyện Phạm chỉ chấp nhận được sáu bảy mươi phần trăm.

Nhìn không ra, đồng chí Tiểu Phạm yêu cầu còn rất cao. Chính mình hao hết tâm tư, chuẩn bị chu toàn cho hắn như thế, thế mà hắn cũng chỉ có một câu không tồi. Ngay cả một lời cảm ơn cũng không có.

Sợ là khó hầu hạ đây.

- Thế bên trong trang hoàng Chủ tịch huyện có cảm thấy thích hợp không?

Trần Hà chưa từ bỏ ý định, lại hỏi một câu, trong mắt mang theo một tia mong mỏi.

Con người chính là như vậy, chẳng sợ Trần Hà dưỡng khí công phu cao, giờ khắc này cũng hy vọng được một câu khen ngợi. Dù sao cô cũng là tận tâm tận lực rồi. Chủ tịch huyện trước đây khi tới nhậm chức, cô còn chưa từng ra sức như vậy.

Mấu chốt chính là cái danh ‘đệ nhất thư ký UBND tỉnh”, khá đè chết người.

Phạm Hồng Vũ cười gật đầu nói:

- Ừ, trang hoàng rất tốt, đơn giản thanh thoát, không có quá nhiều sức tưởng tưởng. Thật vất vả cho Chánh văn phòng Trần rồi.

Trần Hà rốt cuộc lộ ra nụ cười chân chính, thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Chủ tịch huyện hài lòng là tốt rồi. Tảng đá lớn trong lòng của tôi rốt cuộc cũng đã rơi xuống.

Không thể để lỡ cơ hội như vậy, Trần Hà công phu ứng đối lãnh đạo có thể nói là lư hỏa thuần thanh. Khó trách cô có thể làm đến chức Chánh văn phòng UBND huyện.

Tuy nhiên, câu kế tiếp của Phạm Hồng Vũ lại khiến cho Trần Hà cảm thấy không chính xác.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv