- Ông ta ghê gớm vậy, tôi sẽ không đi.
Cao Khiết nhìn ra bên ngoài, bỗng thốt lên một câu như vậy
Thị xã Ngạn Hoa rất nhỏ, chỉ mất vài phút là đã ra khỏi thị xã rồi. Cao Khiết bỗng nhiên trở về với tính tình vốn có. Khi ở cùng chỗ riêng với Phạm Hồng Vũ, thì tính tình đó càng phát tác thường xuyên, gần như không hề giống với lúc là Bí thư đảng ủy thị trấn.
- Được, chúng ta không đi, chẳng lẽ ông ta cắn chúng ta sao.
Đây cũng là kinh nghiệm mà hắn đúc rút được, khi mà các cô gái tức giận thì mình nhất định phải thuận theo tính tình của cô ấy, nếu thao thao bất tuyệt giảng đạo lý thì chỉ tự tìm phiền toái mà thôi.
Cao Khiết cuối cùng cũng thu ánh mắt từ bên ngoài trở về, nhìn thẳng về phía trước, miệng cũng không nhếch lên.
Trong mắt mọi người Lục Nguyệt là người rất ưu tú, chỉ có một mình Bí thư Cao là không thuận mắt với anh ta, vừa nghĩ đến việc từ nay về sau ngày nào cũng phải gặp anh ta, là Cao Khiết lại cảm thấy đau đầu.
Thân trong chốn quan trường, Cao Khiết cũng hiểu đạo lý “gặp dịp thì chơi”, nhưng do “hạn chế thời gian”, nếu như việc “gặp dịp thì chơi này” chỉ là ngẫu nhiên thì còn có thể chịu đựng được. Còn nếu từ thứ hai đến thứ bảy, buổi sáng từ tám giờ sáng đến sáu giờ chiều đều phải “chơi”, miễn cưỡng cười nói thì lcó thể chịu được sao?
[CHARGE=3]Nếu đổi lại là Bí thư Đảng ủy thị trấn khác thì sẽ không có sự lựa chọn, cho dù có đồng ý hay không thì đều phải phục tùng sự sắp xếp của tổ chức.
Quyền uy của Bí thư Thị ủy không phải là thứ dễ chọc vào.
Nhưng Cao Khiết là một ngoại lệ.
Cô phải thực sự quyết định không đi đến phòng thu hút đầu tư, thì Tống Mân cũng chẳng còn cách nào khác.
Nếu không được, cô trực tiếp lôi Cao Hưng Hán, thậm chí là Tào Tuấn Thần ra, xem Tống Mân có còn dám ép buộc cô nữa hay không.
Cao Khiết hiện tại, chính là có chủ ý này.
Nếu thật sự phải đến phòng thu hút đầu tư. Thì chỉ có trời mới biết “tên lưu manh” Lục Nguyệt kia sẽ làm ra chuyện gì. Phạm Hồng Vũ bất kể thế nào cũng không thể bình tĩnh được khi Cao Khiết từng giây từng phút ở bên Lục Nguyệt như vậy.
Tuy rằng trên “lý thuyết” thì quan hệ giữa Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ chỉ đơn thuần là quan hệ đồng chí, Phạm Hồng Vũ không có bất kỳ lý do gì ngăn cản quyết định điều động của thị xã. Nhưng trên thế giới có rất nhiều chuyện, không thể giảng đạo lý được. Phạm Hồng Vũ mất hứng sẽ gây sự thì ai có thể ngăn cản được hắn?
Tống Mân và Lục Nguyệt đến lúc đó sẽ khó tưởng tượng được mình đã chọc vào loại phiền toái nào.
Vừa nghĩ đến đây, Cao Khiết không kìm nổi liếc nhìn Phạm Hồng Vũ một cái, trong đầu xuất hiện cảm xúc khác thường.
Đây không phải là ý tưởng của Phạm Hồng Vũ, mà là của cô.
Cô chỉ đang phán đoán khả năng phản ứng của Phạm Hồng Vũ.
Cái này đã đủ để chứng minh, trong lòng cô, bất kể thế nào cũng đã định vị quan hệ với hắn rồi.
Phạm Hồng Vũ rất chuyên chú lái xe.
Tết âm lịch xong, tuyến đường nối liền thị xã Ngạn Hoa với thị trấn Phong Lâm bắt đầu được sửa chữa lại. Thị xã đã cấp một khoản, thị trấn Phong Lâm cũng đóng góp một chút, một phần tài chính thì đến từ một số xí nghiệp lớn của thị trấn Phong Lâm, trong đó có nhà máy điện tử của công ty Thiên Ca đã góp liền 200 ngàn, nhiều hơn rất nhiều so với tiền đóng góp của thị trấn Phong Lâm.
Chủ tịch thị trấn Phạm quá keo kiệt rồi.
Sau khi Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân khảo sát thị trấn Phong Lâm, việc sửa chữa tuyến đường này liền trở thành công tac quan trọng của thị xã.
Tống Mân trước mặt Vưu Lợi Dân như vậy, nên không dám làm qua loa cho xong, nếu không chẳng khác gì vạch áo cho người xem lưng. Từ lần khảo sát đó, Tống Mân có cảm giác, rất có thể Phạm Hồng Vũ là “cơ sở ngầm” của Chủ tịch tỉnh Vưu Lợi Dân.
Vỉ nguyên nhân làm đường, ban đầu mặt đường vốn không rộng giờ càng trở nên hẹp hơn, Phạm Hồng Vũ tập trung tinh thần, không để xe vào trong rãnh, cũng may mà hiệu suất làm đường khá cao, chỉ qua một hai tháng là có thể sửa xong, toàn bộ tuyến xuyên suốt.
Đi qua tầm chục cây số đường đầy hố, con đường phía trước trở nên sáng sủa, một con đường bốn làn xe thẳng tắp về phía trước.
Xe jeep lập tức tăng tốc, tuy nhiên 10 phút sau xe lại rẽ vào thị trấn Phong Lâm.
Thị trấn Phong Lâm lúc này, cũng là một cảnh tượng bận rộn dị thường, hai bên đường phố đang xây dựng rầm rộ, nhiều nhà lầu mọc lên, các công nhân thì bận rộn dưới ánh mặt trời chói chang, ra ra vào vào, khí thế ngất trời.
Đều là hành động tự phát trong nhân dân.
Thị trấn Phong Lâm hơn một năm nay thay đổi rõ rệt. Số lao động từ những thôn trang xung quanh, hơn nửa là đi làm ở nhà xưởng hưởng tiền lương. Công nghiệp phát triển nhanh chóng, do vậy phải sửa chữa lại con đường rách nát này, con đường như vậy thật không xứng đáng với một khu công nghiệp hiện đại.
Đại bộ phận cư dân trong thị trấn, đều hành động và việc thứ nhất chính là vay tiền xây nhà mới.
Khu công nghiệp có hơn một ngàn công nhân, không tính số nhân khẩu ở vùng nông thôn xung quanh thì tổng số công nhân đã vượt qua số nhân khẩu thường trú của thị trấn, trong đó cũng không thiếu người đến từ Hongkong và mấy thành phố lớn khác ở nội địa.
Đây là tài nguyên.
Chỉ cần xây nhà mới, là có thể làm cửa hàng, có thể làm nhà nghỉ, có thể làm cả rạp chiếu phim nữa…
Tóm lại, chỉ cần xây dựng nhà mới lên thì đồng nghĩa với việc tiền bạc sẽ cuồn cuộn mà đến.
Thật giống với những chung cư ở đời sau, rất nhiều nhà của dân còn chưa xây lên đã có những người tinh mắt dự định đến làm ăn rồi.
Ngành bất động sản lại trở nên náo nhiệt.
Thế cho nên rất nhiều cán bộ trong thị trấn thấy đỏ mắt, đều đề nghị với Phạm Hồng Vũ, thị trấn đầu tư xây dựng một hệ thống nhà mới để cho thuê, nhất định sẽ kiếm được tiền.
Từ nay về sau sẽ có một khoản thu nhập, để phúc lợi của cán bộ được cải thiện.
Tuy nhiên đã bị Phạm Hồng Vũ từ chối thẳng thừng.
Chính phủ tuyệt đối không giành lợi ích với nhan dân. Đây chính là lý do của Phạm Hồng Vũ.
Thu nhập của chính quyền thị trấn tăng lên, thì phải phục vụ cho sự phát triển của công thương nghiệp, đóng góp vào ngân khố quốc gia. Chính quyền mà tranh giành lợi ích với nhân dân thì còn ra thể thống gì.
Đại cục của cả nước, Chủ tịch thị trấn không thể quản hết được, nhưng với vùng thuộc quản hạt của mình thì Chủ tịch thị trấn Phạm muốn làm cho quy củ.
Vì chuyện này, Phạm Hồng Vũ đã lần lượt triệu tập ba cuộc họp, để tuyên truyền giảng giải, không được tranh giành lợi ích với nhân dân.
Chức năng của Đảng ủy chính quyền chính là vì dân phục vụ, chấp chính vì dân.
Chứ không phải nghĩ cách để vơ sạch túi tiền của nhân dân.
Cải cách mở cửa, phát triển kinh tế, nhất định song hành với lợi ích của người dân, quyết không để xảy ra tình trạng quot;Chùa nghèo, phương trượng giàuquot;.
Dân có giàu thì nước mới mạnh được.
Đây là chân lý thiên cổ.
Cho tới bây giờ vẫn không có nhà nước nào áp bức dân chúng à có thể ổn định và hòa bình được.
Nước có thể chở thuyền nhưng cũng có thể lật thuyền.
Phạm Hồng Vũ cũng biết, đạo lý này, cán bộ phía dưới chưa chắc đã tin phục, không chừng còn có một bộ phận oán thầm. Nhưng hắn không thể không nói được.
Chỉ làm cho kinh tế địa phương phát triển tuyệt đối không phải mục đích của Phạm Hồng Vũ.
Xây dựng một đội ngũ cán bộ đủ tư cách mới là căn bản của việc phát triển, quan điểm này Phạm Hồng Vũ chưa bao giờ mơ hồ.
Đường đi xóc nảy người, vì thế mà xe jeep phải đi chậm lại.
Phạm Hồng Vũ nói:
- Chị, xem ra phải làm quy hoạch nội thành trấn rồi. Nhà cửa xây lộn xộn như vậy, nhìn chẳng đẹp chút nào.
Cao khiết gật đầu tán thành, nói:
- Ừ, phải quy hoạch thật, tôi đi tổ chức nhân sự, cậu làm việc của cậu.
Phạm Hồng Vũ kinh ngạc nhìn cô một cái.
Cao Khiết nhất thời lại khó chịu, mắt lại trợn lên, cả giận nói:
- Thế nào? Cậu nghĩ là tôi đang đùa với cậu đấy à? Tôi nói không đi là không đi, không giống cậu, nói một đằng làm một nẻo.
Chủ tịch thị trấn Phạm lại biến thành tiểu nhân rồi.
Tuy nhiên, có vẻ đánh giá này của Bí thư Cao không oan uổng cho hắn.
Bí thư Cao ban nãy vừa nói là không đi nữa, Phạm Hồng Vũ lại không tin thì nên bị mắng như vậy.
- Đúng đúng, tôi nói một đằng làm một nẻo, là đồ tiểu nhân…
Chủ tịch thị trấn Phạm cuống quit nhận sai.
- Hừ!
Cao Khiết Cao Khiết bĩu môi, lại quay đầu đi chỗ khác, không để ý đến hắn nữa.
Chủ tịch thị trấn Phạm lẩm bẩm mấy tiếng rồi cao hứng lái xe jeep vào trụ sở thị trấn, một lần nữa lại vội vội vàng mở cửa x echo Bí thư Cao.
Nhìn thấy cảnh tượng này, cán bộ thị trấn ai thấy cũng chỉ hé miệng cười mà thôi.
Ai mà không biết hai người là “tình nhân” chứ?
Cao Khiết ưỡn ngực đi về phía trước, Phạm Hồng Vũ chạy theo, rồi cùng đi vào văn phòng của Bí thư Cao. Cao khiết vừa vào cửa, liền ném chiếc túi lên bàn, lười biếng ngồi bịch xuống ghế. Phạm Hồng Vũ thì lại “ngoan ngoãn” rót nước cho Bí thư Cao, rồi cũng rót cho mình một côcs.
- Việc này, cậu nghĩ cách xem.
Cao Khiết nâng chén trà lên, nhấp một ngụm rồi thản nhiên nói một câu.
Chủ tịch thị trấn Phạm hiện lên vẻ khổ sở.
Sớm đã biết đổi tới đổi lui, nhiệm vụ này cuối cùng lại rơi vào đầu hắn, không thể thoát được.
Đang nói chuyện, điện thoại của Cao Khiết lại vang lên, Cao Khiết vừa nhấc máy lên nghe, hai hàng lông mày dựng lên.
- Sao vậy?
- Cô tôi gọi điện.
Phạm Hồng Vũ lập tức nhíu mày.