- Chủ nhiệm Diệp, vào trong này tôi nói mấy câu.
Đồn trưởng Tưởng cũng không kiêng dè, trực tiếp hỏi Chủ nhiệm Diệp.
Chủ nhiệm Diệp bụng đầy khả nghi, tuy nhiên vẫn đứng dậy đi theo Đồn trưởng Tưởng vào phòng trong.
Phó Đức Trăn sắc mặt đen xì.
Coi tư thế này, rất rõ ràng Đồn trưởng Tưởng cũng không có ý định giúp đỡ, càng không coi Giám đốc Nhà máy thuốc lá Hồng Châu ra gì. Hóa ra rời khỏi thành phố Hồng Châu thì mình chẳng là cái gì.
Loại tâm lý chênh lệch này, khó làm cho người ta chịu được.
Phạm Hồng Vũ khóe miệng cười nhạt.
- Đồn trưởng Tưởng, làm sao vậy?
Vào trong văn phòng, Chủ nhiệm Diệp liền lên tiếng hỏi han, vẻ mặt cũng có vài phần không hài lồng. Chỉ là chút chuyện như vậy mà Đồn trưởng Tưởng còn làm ra vẻ thần bí, khiến người ta không khỏi khó chịu. Thật là uổng công mình luôn tạo điều kiện để vợ ông ta kinh doanh. Thật ra Phó gia có “báo được thù” hay không thì Chủ nhiệm Diệp cũng không để ý lắm, cái chính là quan cảm của Triệu Ca đối với anh ta. Trước khi chuẩn bị đi, mình nói như vậy giờ lại như thế thì thật khó để lại ấn tượng tốt đẹp trong lòng mỹ nữ.
Đồn trưởng Tưởng rút thuốc lá ra, mời Chủ nhiệm Diệp một điếu, mặt hiện lên vẻ cười khổ, nói:
- Chủ nhiệm Diệp, mấy vị này có quan hệ thế nào với anh? Có thân thiết không?
Chủ nhiệm Diệp nhíu mày, không hài lòng nói:
- Anh Tưởng, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi. Có giúp được việc này hay không?
Đồn trưởng Tưởng vội vàng nói:
- Chủ nhiệm Diệp, đừng có hiểu lầm như vậy, chuyện của anh cũng là chuyện của tôi mà. Nếu hôm nay là chuyện của Chủ nhiệm Diệp anh thì tôi cũng sẽ bất cứ giá nào mà làm…
Chủ nhiệm Diệp cũng được coi là người nhanh trí, thấy vẻ như vậy liền trở nên nghiêm trọng nói:
- Như thế nào? Đối phương có chỗ dựa ghê gớm à?
Đồn trưởng Tưởng gật đầu cười.
- Lai lịch như thế nào?
Chủ nhiệm Diệp có chút tò mò, hỏi tiếp.
Thật không ngờ, mấy hộ kinh doanh quần áo trong chợ lại có bối cảnh như vậy.
- Lần này, họ gặp phải ca khó nhằn rồi. Tên đầu trọc đó nổi tiếng, rất nhiều người đã phải chịu thiệt trước hắn. Chuyện như vậy, chúng tôi không tiện ra mặt…
Đồn trưởng Tưởng vừa nói vừa lắc đầu liên tục, trên mặt đầy vẻ kiêng dị. Nhưng vẫn chưa nói ra lai lịch của tên đầu trọc. Nhưng sự sợ hãi của ông ta cũng là rất rõ ràng.
Khiến đồn trưởng đồn công an kiêng dè như vậy, dùng ngón chân nghĩ cũng ra được, tên đầu trọc kia có lai lịch không hề đơn giản.
- Vậy chuyện này làm thế nào? Cứ để mặc như vậy à?
Chủ nhiệm Diệp nhíu mày nói.
Đồn trưởng Tưởng nghiêm túc nói:
- Chủ nhiệm Diệp, không gạt anh, hôm nay nếu là người khác báo án thì chỉ có thể để mặc như vậy…tuy nhiên Chủ nhiệm Diệp đã đích thân đến đây thì nói thế nào tôi cũng phải làm chút gì đó. Như vậy đi, các anh cứ trở về khách sạn trước, tôi đi tìm tên đầu trọc nói chuyện, xem có thể lấy lại được chút tiền hay không?
Chủ nhiệm Diệp tỏ ta buồn bực.
Ý tứ của lời này chính là, lấy lại được bao nhiêu hay bấy nhiêu, dù sao cũng là nể mặt lắm rồi, mà cũng chưa chắc đã thành công.
Tuy nhiên Chủ nhiệm Diệp cũng không nghi ngờ thành ý của Đồn trưởng Tưởng, gã tin rằng trong lòng Đồn trưởng Tưởng rất muốn giúp nhưng bản thân Đồn trưởng Tưởng cũng rất khó xử. thậm chí còn hiểu lầm Đồn trưởng Tưởng ra ám thị là muốn bỏ qua việc này.
Có thể nhìn thấy hậu trường của tên đầu trọc kia, có thể liên quan đến hệ thống công an, trong tay nắm tiền đồ của Đồn trưởng Tưởng.
Thảo nào mà Đồn trưởng Tưởng không nói cụ thể. Để lộ “người trong bóng tối” của mình chính là điều cấm kỵ trong chốn quan trường.
Đồn trưởng Tưởng vẫn đủ cẩn thận.
- Vậy, cũng được. Anh Tưởng, vậy liệu có thể lấy lại được bao nhiêu từ phía tên đầu trọc? Nói số lượng cụ thể, tôi cũng dễ ăn nói với bạn mình.
Trầm ngâm một chút, Chủ nhiệm Diệp nói.
Đồn trưởng Tưởng bất đắc dĩ nói:
[CHARGE=3]- Chủ nhiệm Diệp, cái này cũng thật khó nói, phỏng chừng, nhiều nhất chắc cũng chỉ lấy được một ngàn thôi.
Chủ nhiệm Diệp lập tức mặt mày xám xịt.
Mất mười ngàn, lấy lại được 1000, thật là chênh nhau quá xa.
- Chủ nhiệm Diệp, thật sự xin lỗi, đây đã là cực hạn rồi, anh không biết, tên đầu trọc kia rất kiêu ngạo, rất khó nói chuyện…
Chủ nhiệm Diệp sắc mặt trùng xuống
. Đồn trưởng Tưởng lập tức mỉm cười làm lành.
Vợ ông ta kinh doanh thuốc lá, chủ yếu dựa vào Chủ nhiệm Diệp, nên không thể đắc tội được.
Ở gian ngoài, Phó Đức Trăn đã không còn nhịn nổi nữa rồi, liền đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, sắc mặt đen xì lại. Cô Trịnh và Phó Đình Đình vẻ mặt nặng trịch, như phải đeo mấy cân chì vào mặt vậy.
Rồi cánh cửa cũng “két” lên một tiếng, Chủ nhiệm Diệp và Đồn trưởng Tưởng từ trong văn phòng đi ra, Phó Đức Trăn liền đi lên.
- Giám đốc Phó, tình huống này chúng tôi đã nắm được, anh và người nhà cứ trở về khách sạn trước, chúng tôi sẽ xử lý hay…
Đồn trưởng Tưởng lại khôi phục lại sự chuyên nghiệp của mình, lập tức mỉm cười, khách khí nói với Phó Đức Trăn.
Phó Đức Trăn không phải kẻ dễ bị gạt như vậy, miệng không chịu nhượng bộ nói:
- Đồn trưởng Tưởng, mai chúng tôi về Hồng Châu rồi, việc này liệu có thể phiền các anh xử lý luôn được không? Tên đầu trọc kia ở gần đây, cũng không khó tìm, có đúng không?
Đồn trưởng Tưởng cười cười nói:
- Giám đốc Phó, có chút tình huống anh không rõ đâu. Thành ủy và UBND thành phố có văn kiện, cơ quan công an nên hỗ trợ cho việc cải cách mở cửa. Khu mua sắm kia là đơn vị bảo vệ trọng điểm. Nếu tùy tiện đến bắt người thì không được. Việc này, chỉ có thể làm từng bước mà thôi. Giám đốc Phó cũng là lãnh đạo, mong anh phối hợp công tác với chúng tôi.
Phó Đức Trăn mặt đỏ bừng, nói:
- Đồn trưởng Tưởng, đừng tưởng rằng ở bên ngoài chúng tôi dễ bị gạt, việc này nếu các anh không xử lý cho tốt thì tôi sẽ không về. Tôi cũng sẽ báo cáo với lãnh đạo cục độc quyền thuốc lá tỉnh Thanh Sơn và quốc gia. Tôi không tin, Giang Khẩu lại cho phép lưu manh hoành hành ngang ngược như vậy.
Phó Đức Trăn đúng là phát hỏa thật rồi.
Vốn cũng không muốn ầm ĩ làm gì, chỉ cần lấy lại tiền là được rồi. Dù sao vợ con mình bị bắt nạt ở Giang Khẩu, cũng không phải quá ầm ĩ đến mức ai cũng biết.
Nhưng thái độ của Đồn trưởng Tưởng như vậy, rõ ràng là muốn bỏ qua cho đám lừa đảo kia, cho nên Phó Đức Trăn không thể nào nuốt trôi cục tức này. Nếu đã vậy thì gành làm gáo, vỡ làm muôi.
Đồn trưởng Tưởng căn bản không để mình bị đẩy vào trong vòng, vốn trên mặt còn mỉm cười, thấy Phó Đức Trăn nói như vậy, ông ta cũng lập tức cười lạnh nói:
- Giám đốc Phó, nếu ông báo cáo với lãnh đạo cấp trên, xin cứ tự nhiên, tôi không ngăn cản. Tôi chỉ là một đồn trưởng cỏn con, đại lãnh đạo tôi với không tới. Tôi chỉ biết là phá án nhất định phải dựa theo trình tự, ai cũng không thể làm khác được.
Lời này đầy vẻ chính nghĩa.
Giám đốc Phó tức giận, không chú ý đến đối tượng nói chuyện. Lời này, nếu nói với lãnh đạo chủ chốt ở thành phố thì có thể còn có tác dụng, Dù sao cán bộ cao cấp, làm việc thường suy nghĩ đến đại cục, nếu ồn ào lớn thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.
Đồn trưởng Tưởng chỉ là một đồn trưởng đồn công an, đại cục chẳng có liên quan gì đến ông ta cả, Phó Đức Trăn lời này chỉ như đàn gảy tai trâu mà thôi.
- Tôi không đi.
Phó Đình Đình hét lên, nước mắt chảy dài.
- Các người không xử lý hai tên lưu manh kia thì tôi sẽ chết ở chỗ này.
Tính khí này, ở thành phố Hồng Châu cô vẫn thường xuyên phát tác.
Đồn trưởng Tưởng sắc mặt trầm xuống, nói:
- Phó tiểu thư, cô chú ý cho, đây là cơ quan chấp pháp. Nếu cô gây rối chúng tôi sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế đối với cô.
- Ồ, theo ý này của ông, chúng tôi đến báo án, các ông sẽ bắt chúng tôi lại hay sao?
Phó Ngọc Long cũng ấm ức xen vào.
Phó công tử chỉ sợ đám lưu manh thôi, bởi những kẻ đó không nói quy tắc, còn với công an thì Phó công tử lại không sợ hãi chút nào. Nói cho cùng, tất cả mọi người nằm trong một quy tắc trò chơi, cho nên anh ta biết chắc chắn Đồn trưởng Tưởng sẽ không dám đi quá giới hạn.
Chủ nhiệm Diệp sa sầm mặt mày nói:
- Giám đốc Phó, đừng có gây ầm ĩ nữa. Động tĩnh quá lớn sẽ chẳng có lợi cho ai cả đâu. Đồn trưởng Tưởng đã nói rồi, sẽ cố gắng hết sức, để các anh giảm bớt tổn thất. Mà cũng phải nói rằng, mấy người làm thế cũng không đúng, quần áo của người ta đắt như vậy, không mua thì cũng không nên thử.
- Chúng tôi không thử, chỉ sờ một chút thôi.
Phó Đình Đình tiếp tục thét lên, ấm ức không chịu nổi.
Nghĩ thử xem Phó đại tiểu thư đã bao giờ bị người ta bắt nạt như vậy đâu, chỉ sờ vào quần áo một chút thôi, phạm phải vương pháp gì sao?
Đang ồn ào thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
- Đồn trưởng Tưởng.
Một giọng nói hào phóng vang lên.
Văn phòng vốn đang ồn ào bỗng trở nên yên lặng.
Giọng nói này, ba mẹ con cô Trịnh quen thuộc vô cùng, lập tức nhìn nhau, tràn đầy vẻ kinh hãi.
Người đi đến đây, không phải là kẻ đầu trọc kia hay sao?