Triệu Ca nhẹ nhàng cười nói:
- Trịnh cô, chợ trang phục bên này quả thật luôn tồn tại tình huống như vậy. Buổi sáng, chúng tôi còn nhìn thấy một người bỏ ra hai chục ngàn mua một bộ tây phục Pierre Cardin, ngay tại chỗ cắt nát rồi quẳng vào mặt người bán hàng.
Triệu Ca đây cũng là an ủi Trịnh cô, đừng tưởng rằng các người là chịu thiệt. Những người coi tiền như rác khắp nơi đều có.
Đều nói vui một mình không bằng vui chung, chịu thiệt cũng giống như vậy.
Quả nhiên, vừa nghe có người còn thảm hơn mình, sắc mặt Trịnh cô hơi hòa hoãn một chút, lúc này mới nhớ tới mình chưa hỏi Triệu Ca tên họ gì, thật không khỏi thất lễ. Lại nói tiếp, hôm nay Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca đã giúp mình một đại ân.
-Còn có chuyện như vậy sao? Ôi, thật sự là không thể nói được nữa. Đúng rồi, còn chưa hỏi vị tiểu thư này tên là gì?
Trịnh cô trên mặt cố tỏ ra vẻ tươi cười, rất khách khí nói.
- Trịnh cô, tôi tên là Triệu Ca, là bạn của Hồng Vũ.
Triệu Ca nho nhã lễ độ đáp. Làm Chủ tịch hội đồng quản trị đã một thời gian, Triệu Ca về phương diện ân tình qua lại đã sớm luyện thành.
Trịnh cô liền cười nói:
- Triệu tiểu thư là bạn gái của Chủ tịch thị trấn Phạm? Thật sự là xinh đẹp!
Đến lúc này, Trịnh cô mới thật sự nhớ rõ chức vụ của Phạm Hồng Vũ, là một Chủ tịch thị trấn. Dù sao, lúc trước khi Phạm Hồng Vũ giới thiệu mình, danh hiệu Chủ tịch thị trấn cũng khiến Trịnh cô giật mình, ấn tượng khắc sâu.
Phó Ngọc Long mở to mắt, rồi lại lướt qua người Triệu Ca, âm thầm nuốt nước miếng, trong lòng oán thầm không ngừng. Tên tiểu tử họ Phạm này thật sự là diễm phúc. Vốn tưởng rằng Bành Na mới là bạn gái của hắn, Phó Ngọc Long đã không chịu nổi rồi. Không ngờ trong nháy mắt, bên cạnh hắn lại chui ra một mỹ nữ xinh đẹp như vậy.
Chỉ có điều y cảm thấy khiếp sợ Phạm Hồng Vũ “ném một cái vạn kim”, Phó Ngọc Long chung quy cũng không dám lộ liễu quá mức.
Đây chính là Giang Khẩu chứ không phải Hồng Châu.
Phó công tử không có tấm biển con ông cháu cha hộ thân, làm việc gì cũng phải cẩn thận.
Triệu Ca tự nhiên cười, cũng không phủ nhận.
Mọi người bước ra cổng trung tâm mua sắm. Trịnh cô thăm dò nhìn chung quanh, tất nhiên là tìm taxi. Tuy nhiên, Giang Khẩu cuối những năm 80, xe taxi cũng không giống như đời sau mà chạy đầy đường. Muốn gọi một chiếc xe cũng không dễ dàng.
Triệu Ca nói:
- Trịnh cô, mọi người ở khách sạn nào? Để cháu đưa mọi người về. Cháu có xe.
- À!
Trịnh cô tạm thời thẫn ra.
Khi đó, xe riêng là một khái niệm hoàn toàn mới. Rất nhiều người căn bản sẽ không liên hệ xe ô tô với cá nhân riêng một người nào đó. Ông xã của Trịnh cô mặc dù là Giám đốc nhà máy thuốc lá nhưng ở nhà cũng không có xe riêng. Ở Hồng Châu, lúc đi lại thì đại đa số thời điểm là dùng xe công của nhà máy.
- Triệu tiểu thư ở Giang Khẩu làm việc cho đơn vị nào?
Trịnh cô rất nghi ngờ hỏi.
Bà xem ra, Triệu Ca thật sự không giống như lãnh đạo đơn vị. Mà cũng không có cán bộ lãnh đạo nào lại trẻ đẹp đến như vậy? Nhưng Triệu Ca lại càng không giống như lái xe.
Ngoại trừ lãnh đạo và lái xe, những cán bộ đơn vị bình thường không thể tự mình lái xe.
Triệu Ca mỉm cười nói:
- Trịnh cô, cháu không có đi làm. Cháu ở Giang Khẩu mở công ty, làm kinh doanh. Xin mọi người chờ cho một chút. Hồng Vũ, chúng ta ra bãi đỗ xe lái xe đến đây đi.
Tổng công ty Thiên Ca là ở Hongkong, bên Giang Khẩu chỉ là công ty thành viên. Tuy nhiên, Triệu Ca tất nhiên không cần giải thích rõ ràng với Trịnh cô làm gì. Để cho mọi người biết Chủ tịch thị trấn Phạm có bạn gái là bà chủ lớn ở Hongkong thì cũng chẳng phải là chuyện gì tốt.
Bên trong thể chế, lúc nào cũng phải cẩn thận để ý.
- Được, Trịnh cô, vậy phiền mọi người chờ ở đây một chút.
Phạm Hồng Vũ cười gật đầu, cùng với Triệu Ca bước về bãi đổ xe.
Nhìn theo bóng dáng của Triệu Ca, Phó Ngọc Long tròng mắt muốn rớt xuống, buồn buồn nói:
- Con mẹ nó, người này thật sự là diễm phúc.
Trịnh cô trừng mắt nhìn y, cả giận nói:
- Phó Ngọc Long, nói chuyện chú ý một chút. Người ta không đơn giản đâu.
- Có cái gì mà không đơn giản. Bất quá chỉ là con trai của Chủ tịch huyện mà thôi.
Phó Ngọc Long hãy còn không phục, thầm nói.
Trong mắt Phó công tử, Chủ tịch huyện Vũ Dương cũng không coi là đại nhân vật. Về phần con trai của Chủ tịch huyện Vũ Dương thì lại không cần phải nói.
- Anh, mẹ nói đúng đấy. Anh bớt tranh cãi đi. Không phát hiện người ta vừa ra tay là mười ngàn sao?
Phó Đình Đình rốt cuộc bình phục lại tâm trạng hoảng sợ, lúc này phụ họa theo mẹ, phê bình Phó Ngọc Long.
- A, Đình Đình, con nói cô gái này ở Giang Khẩu kinh doanh cái gì? Còn có ô tô riêng nữa? Ở Giang Khẩu này, chẳng lẽ khắp nơi đều là tiền?
Đối với lời phê bình của em, Phó Ngọc Long không chút phật lòng, ngược lại càng có thêm hứng thú.
- Ai mà biết, ở Giang Khẩu này ông chủ lớn rất nhiều.
Phó Ngọc Long tròng mắt vòng vo, giống như vừa nhớ tới một việc quan trọng, vỗ trán mình thật mạnh, nói:
- Nói như vậy, chúng ta không có đoán sai, Bành Na không phải là bạn gái của họ Phạm.
- Phó Ngọc Long!
Trịnh cô lại quát to một tiếng, thiếu chút nữa là bị đứa con khốn kiếp này làm cho phát bệnh.
- Cái gì họ Phạm hay không họ Phạm? Là Chủ tịch thị trấn Phạm.
Người ta vừa mới bỏ ra mười ngàn đồng giải vậy, quay lưng đi đã luôn mồm gọi họ Phạm này họ Phạm nọ. Nếu để cho Phạm Hồng Vũ nghe được, tức giận là chuyện nhỏ, nhưng khinh thường là chuyện lớn. Đường đường là quản đốc nhà máy thuốc lá, lãnh đạo cấp Phó giám đốc sở, mà lại ăn nói như vậy?
- Mẹ, bọn họ không có ở đây.
Phó Ngọc Long cũng không sợ hãi, vẫn cợt nhã nói.
Phó Đình Đình khinh thường hừ một tiếng, nói:
- Anh, không khỏi nhớ thương Bành Na nữa. Người ta hiện tại chính thức là phóng viên báo tỉnh đấy.
[CHARGE=3]Với đức hạnh này của anh, Bành Na cho dù không phải là bạn gái của Phạm Hồng Vũ, cũng không đến phiên anh có cơ hội.
Em mà là Bành Na, em cũng nhìn anh không vừa mắt.
Lời này, Phó Đình Đình không có nói ra. Bất kể thế nào, Phó Ngọc Long cũng là anh cô, phải lưu lại chút mặt mũi. Tuy nhiên, vẻ mặt của Phó Đình Đình đã nói lên hết thảy.
- Anh làm sao mà không có tư cách đeo đuổi chứ? Phóng viên báo tỉnh thì giỏi sao? Ba của cô ta không phải đang công tác ở nhà máy thuốc lá, chịu sự lãnh đạo của ba mình sao?
Phó Ngọc Long hầm hừ nói.
Chỉ có điều nói như vậy thôi, chứ Phó Ngọc Long trong lòng cũng cảm thấy lo lắng.
- Ngọc Long, đợi về đến khách sạn rồi nói chuyện. Con không cần phải nói loạn. Chúng ta dù sao cũng nợ người ta một ân tình.
Trịnh cô trịnh trọng nói.
Phó Ngọc Long đĩnh đạc nói:
- Vậy thì sao? Hắn không phải muốn ở Vũ Dương xây dựng một nhà máy thuốc lá à? Cùng lắm thì cha mình đồng ý, ân tình này không phải là trả hết sao?
Trịnh cô lập tức dở khóc dở cười.
Lời này nói đúng là không nhẹ.
Cho dù có Phó Đức Trăn ở đây chỉ sợ cũng không dám tùy tiện nói ra những lời như vậy. Đây là đại sự.
Mình tại sao lại sinh ra đứa con ngu ngốc như vậy? Thật sự là mất mặt!
Trịnh cô nén giận, đang định giáo dục Phó Ngọc Long một phen thì một chiếc Audi màu đen chạy tới, nhẹ nhàng dừng lại trước cổng trung tâm mua sắm. Cửa xe mở ra, Triệu Ca bước xuống, mang thêm cặp mắt kính, càng tăng thêm hơi thở của cô gái thành thị.
- Trịnh cô, mời lên xe.
Triệu Ca mỉm cười nói.
- Ơ, Triệu tiểu thư….đây là xe riêng của cô?
Nhìn thấy chiếc Audi hoàn toàn mới, Trịnh cô trong mắt phút chốc liền trợn tròn, mang theo thần sắc khó tin.
Trịnh cô là người biết nhìn hàng. Tuy rằng trước đây chưa từng ngồi qua xe Audi, nhưng liếc mắt một cái cũng có thể nhìn ra cấp bậc của chiếc xe này tuyệt đối không thấp. Toàn bộ nhà máy thuốc lá Hồng Châu cũng không tìm ra được chiếc xe ô tô sang trọng như vậy.
- Vâng, đúng ạ! Trịnh cô, chiếc xe này là công cụ thay cho đi bộ. Ba vị, mời lên xe!
Triệu Ca giọng điệu rất nhẹ nhàng.
- Chiếc xe này thật sự cao cấp, thật sự rất đẹp!
Trịnh cô ngồi trên xe, chậc chậc tán thưởng không ngừng.
Cũng không phải nói tầm mắt của Trịnh cô nông cạn. Dù sao cũng là phu nhân giám đốc nhà máy, gặp lớn quen mặt. Sự tán thưởng như vậy, tất nhiên là còn vì ân tình với Phạm Hồng Vũ và Triệu Ca.
Người ta giúp mình một chuyện lớn như vậy, trên miệng nói lời dễ nghe, hoàn toàn là nên làm.
- Chiếc xe này bao nhiêu tiền?
Phó Ngọc Long mở miệng hỏi.
Con ông cháu cha thì luôn chú ý phương diện này.
Triệu Ca khẽ mỉm cười nói:
- Cũng không đắt, chỉ có ba trăm ngàn.
Xe này được mua cách đó không lâu. Máy chơi game cầm tay của nhà máy Thiên Ca tiêu thụ hút hàng trên toàn cầu, của cải cuồn cuộn mà đến, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Lệnh Hòa Phồn và Triệu Ca. Triệu tổng tất nhiên là cũng phải tìm cho mình một chiếc xe con cho xứng cấp bậc. Chiếu theo sự yêu thích của bản thân, cô cũng không nhất định phải chọn một chiếc Audi. Chỉ có điều suy xét đến khả năng dùng xe của Phạm Hồng Vũ, Triệu Ca cuối cùng mới chọn chiếc Audi. Bất cứ lúc nào, nhu cầu Phạm Hồng Vũ vẫn là điều mà Triệu Ca chú ý nhất.
- Ba trăm ngàn?
Phó Ngọc Long lúc này bị dọa sợ, há to miệng không thể ngậm lại.
Trời, ba trăm ngàn một xe ô tô, mà là xe tư nhân?
- Triệu tiểu thư kinh doanh gì ở Giang Khẩu?
Trịnh cô cũng không kìm nổi hỏi, vẻ mặt tò mò.
Hiện tại, người trong nội địa vẫn còn chưa có nhiều khái niệm về của cải. Ba trăm ngàn một chiếc xe con, trong khoảng thời gian ngắn, thật sự khiến cho người ta choáng váng.
- Công ty của chúng tôi kinh doanh chủ yếu là sản phẩm điện tử. Ngoài ra còn làm một chút tài chính.
Triệu Ca thuận miệng đáp.
- Sản phẩm điện tử và tài chính? Khó trách…
Trịnh cô liền gật đầu không ngừng, trên mặt lộ ra thần sắc bừng tỉnh.
Kỳ thật, sản phẩm điện tử đối với Trịnh cô thì cũng giống như hoa trong sương mù, bà cũng chẳng biết rõ. Tuy nhiên, làm kinh doanh cao cấp như thế thì tất nhiên kiếm được tiền rồi.
Khó trách Triệu Ca còn trẻ mà đã hào phóng như vậy.
- Trịnh cô, các người ở khách sạn nào?
- À, chúng tôi ở khách sạn Kim Bằng!
Trịnh cô vội vàng đáp.
Triệu Ca mỉm cười gật đầu, thuần thục chuyển động tay lái. Chiếc xe Audi chậm rãi rời khỏi trung tâm mua sắm.