- Tôi xin nói vài lời!
Lục Nguyệt vừa dứt lời, Phó bí thư Lý liền mở miệng, nghe ra là hơi có chút khẩn cấp. Xem ra là Phó bí thư Lý quả thật có chút ý nghĩ. Cán bộ càng làm lâu thì lại càng chú ý đến mặt mũi.
- Phương án kế hoạch của Chủ tịch thị xã Nhạc, nói tóm lại, cá nhân tôi rất tán đồng. Khởi điểm của phương án kế hoạch này, khí phách lớn, rất phấn chấn lòng người. Ngạn Hoa chúng ta mấy năm gần đây xây dựng kinh tế, tốc độ phát triển không được như ý. Truy cứu nguyên nhân, ngoại trừ nó là nơi hẻo lánh, cơ sở quá kém, còn có một nguyên nhân rất quan trọng, chính là tư tưởng của chúng ta vẫn còn rất xơ cứng, không theo kịp tình thế phát triển. Địa khu vùng duyên hải vì sao lại phát triển nhanh chóng? Vị trí địa lý ưu việt, trung ương có chính sách đãi ngộ, tài chính ủng hộ chỉ là một phương diện. Quan trọng là bọn họ dám nghĩ dám làm. Lãnh đạo quần chúng cũng dám cho giao tranh, tạo thành một hoàn cảnh lớn vô cùng tốt đẹp. Điểm này, chính là rất nhiều địa phương chúng ta còn khiếm khuyết. Phương án này của Chủ tịch Nhạc là chú ý đến giải phóng tư tưởng. Quả thật là rất quan trọng.
Phó bí thư Lý vừa lên tiếng, liền tiến hành tán thưởng phương án của Nhạc Tây Đình.
Các cán bộ tham dự hội nghị đều thật sự lắng nghe.
Tất cả mọi người đều rõ ràng, các lãnh đạo nói chuyện, lời dạo đầu không đáng chú ý, cũng không cần quá để ý. Trọng điểm chân chính chính là sau từ “nhưng”.
Quả nhiên, Phó bí thư Lý sau khi khích lệ vài cậu, lời liền xoay chuyển, nói:
- Đương nhiên, chúng ta nhất định phải nhìn thấy sự chênh lệch giữa địa khu và vùng duyên hải. Giải phóng tư tưởng là tốt, dám nghĩ dám làm cũng là tốt, nhưng bất kỳ một phương án phát triển nào cũng đều phải làm đến nơi đến chốn, từ tình huống thực tế của Ngạn Hoa mà suy xét. Nếu vượt ra khỏi tình huống thực tế thì đó không phải là mục tiêu mà là không tưởng. Ví dụ như vừa rồi Chủ tịch thị xã Nhạc nhắc tới, tiến cử đầu tư làm đường, đây là một ý tưởng rất hay, địa khu cũng đã thực thi. Tuy nhiên chúng ta phải nhìn đến, điều này khó khăn rất lớn. Địa khu từ tháng ba năm nay, cũng đã đem báo cáo đánh lên cho tỉnh và trung ương, nhưng hiện tại vẫn còn chưa chứng thực xuống dưới.
Nhạc Tây Đình khuôn mặt trầm xuống, có chút không vui ngắt lời:
- Phó bí thư Lý, địa khu đã đàm phán với công ty Wilson của Mỹ. Căn cứ vào tiến độ đàm phán, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đầu năm sau là có thể chính thức ký kết hợp đồng, đem tài chính làm đường chứng thực xuống dưới. Đây là kiểu mẫu thành công. Trung ương và tỉnh đối với phương thức này vô cùng khẳng định.
Địa khu cũng đã làm, và trung ương và tỉnh đều rất khẳng định, lão Lý ông tại sao phải làm trái lại?
Công khai bác bỏ mặt mũi của tôi, cần thiết sao?
Cảm thấy Nhạc Tây Đình tôi dễ bắt nạt à?
Phó bí thư Lý không thèm để ý chút nào, cười nói:
- Chủ tịch Nhạc, tôi biết đây là kiểu mẫu thành công. Tuy nhiên, thị xã chúng ta không thể so sánh với địa khu. Cách tỉnh lộ số 3 là khu vực khai thác mỏ. Toàn bộ địa khu gần như tất cả các xí nghiệp quốc doanh khai thác quặng đều tập trung ở đó. Đó là phạm vi quản hạt của địa khu, thị xã chúng ta không có điều kiện tiên quyết như vậy. Nếu không hướng về quyền ưu tiên khai thác mỏ, công ty Wilson của Mỹ cũng sẽ không đàm phán. Cho nên tôi nói, bất kể là kế hoạch gì, đều phải thành lập từ cơ sở cầu thị, không phải thích làm là làm. Haha, đương nhiên có rất nhiều ý tưởng là vô cùng chính xác, cũng đáng được thử.
Nhạc Tây Đình liền ngậm miệng lại, không nói gì nữa.
Phó bí thư Lý một câu cuối cùng, chẳng khác gì đã phủ lên “miễn chiến bài”, không muốn tranh luận nữa. Hơn nữa, đây là hội nghị tọa đàm, ngay từ đầu, Tống Mân cũng đã nói rõ, tất cả mọi người có thể nói chuyện thoải mái. Hiện tại Phó bí thư Lý đề xuất một số nghi ngờ, Chủ tịch Nhạc liền bất mãn, không khỏi làm thay đổi tính chất của hội nghị tọa đàm, còn không bằng biến thành hội nghị báo cáo.
Phó bí thư Lý lại không một chút khách khí, nói thêm mấy điểm, đều là đưa ra nghi ngờ với phương án của Nhạc Tây Đình.
Các người muốn đem lão Lý tôi bỏ qua một bên, độc tài quyền to, vậy thì cũng đừng trách lão Lý tôi khách khí.
Không khí trong phòng họp lập tức khẩn trương lên.
Các đại lão của thị xã mâu thuẫn nằm ngoài dự đoán của mọi người. Nơi này vốn là để thảo luận xây dựng kinh tế rất bình thường, nhưng giờ lại bùng nổ thành cuộc chiến tranh không hề che giấu trước mặt mọi người. Các cán bộ tham dự hội nghị đa số là khiếp sợ, cũng có một số tên cá biệt gan lớn, trong đầu đã bắt đầu chuyển động, muốn đầu cơ một phen.
Đại thần đánh nhau, tiểu quỷ gặp họa.
Nhưng chỉ cần nắm bắt thời cơ chuẩn xác, trinh thám đúng chỗ, đối với tiểu quỷ mà nói thì cũng không chắc là không có lợi.
Phó bí thư Lý lên tiếng, giằng co cũng hơn mười phút.
Từ trong phòng họp lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.
Hội nghị tọa đàm trước đây, loại tình hình này rất ít khi thấy, bình thường đều là một số thành viên tích cực hăng hái lên tiếng, tạo không khí hiện trường sống động, thuận tiện trước mặt lãnh đạo biểu hiện một phen, lưu lại ấn tượng khá sâu. Hơn nữa Tống Mân tự mình chủ trì hội nghị tọa đàm, thường xuyên xuất hiện các hiện tượng tẻ ngắt, đối với uy vọng của Tống Mân cũng chính là một sự suy yếu nho nhỏ.
Ánh mắt Tống Mân rơi xuống người Cao Khiết và Phạm, toát ra ý cổ vũ.
Gọi cậu đến phía trước ngồi, không chỉ là cấp cho cậu một thể diện, mà trong thời khắc mấu chốt, cậu cũng nên tỏ vẻ. Cái này mới gọi là có qua có lại mới toại lòng nhau.
Phạm Hồng Vũ khẽ mỉm cười, bưng tách trà trước mặt, không có ý định lên tiếng.
Cao Khiết dù sao cũng là nhân vật số một. Bí thư Thị ủy đã nhìn như vậy thì không mở miệng nói vài lời là không được.
- Bí thư Tống, Chủ tịch Nhạc, Phó bí thư Lý, Phó chủ tịch Lục, các vị lãnh đạo, các đồng chí, tôi xin có vài lời.
Cao Khiết bị buộc bất đắc dĩ phải mở miệng, nhưng cấp bậc lễ nghĩa cũng phải chu đáo, điểm danh các Ủy viên thường vụ thị ủy đầy đủ, tránh phải đắc tội với người.
[CHARGE=3]Tống Mân mỉm cười gật đầu, nói:
- Được, chúng ta nghe một chút cao kiến của đồng chí Tiểu Cao.
Trong phòng hội nghị vang lên một trận cười nhẹ nhàng, hóa giải một chút không khí xấu hổ trước đó.
- Vừa rồi, Chủ tịch Nhạc đã nói đến phương châm chính sách quan trọng. Đối với thị xã chúng ta, bất luận một quyết sách nào, chúng tôi đều là giơ hai tay ủng hộ, kiên quyết quán triệt chứng thực. Tôi ở đây chủ yếu là nói đến quy hoạch phát triển kinh tế của Phong Lâm sang năm, xin các vị lãnh đạo và đồng chí phê bình, chỉ ra chỗ sai.
Lục Nguyệt mắt nhìn Cao Khiết, một nụ cười hiện ra.
Cao Khiết cũng đã trở thành kẻ dối trá, đối với phương châm chính sách quan trọng của thị xã ngậm miệng không nói chuyện, chỉ nói về một mẫu ruộng có ba phần đất của mình. Đúng cũng tốt mà sai cũng tối, tóm lại ai cũng không đắc tội.
Đối với ánh mắt của Lục Nguyệt, Cao Khiết làm như không thấy, không phản ứng chút nào.
Lục Nguyệt thấy vậy, sắc mặt trầm xuống, ánh mắt cũng dời đi, rơi xuống người Phạm Hồng Vũ. May mắn thế nào lại cùng với ánh mắt Phạm Hồng Vũ đụng nhau. Phạm Hồng Vũ nhếch miệng cười, vẻ mặt không tập trung.
Lục Nguyệt trong đầu lập tức nhớ đến cử chỉ thân mật của hai người yêu nhau.
Mặc dù Phạm Hồng Vũ là cán bộ trẻ tuổi nhất ở đây, nhưng Lục Nguyệt mỗi lần chạm mặt Phạm Hồng Vũ đều có một loại cảm giác rất quỷ dị. Cảm thấy Phạm Hồng Vũ tuổi tác và bề ngoài của hắn rất không tương xứng. Dường như bên trong chính là một con cáo già, lòng dạ sâu không lường được.
Mà địch ý của Phạm Hồng Vũ đối với y thì chưa bao giờ che giấu.
Chẳng lẽ Phạm Hồng Vũ và Cao Khiết thật sự có cái gì đó không thể nói thành tiếng, có quan hệ đặc biệt không thể nói rõ ràng?
Cao Khiết lên tiếng rất ngắn gọn, ngắn như chính tóc của cô ta. Chỉ đơn giản nói tóm tắt một chút về quy hoạch kinh tế của Phong Lâm sang năm, đối với quy hoạch của thị xã nửa câu cũng không đề cập.
Tống Mân trong mắt hiện lên một chút không hài lòng.
Giỏi, cũng biết tính toán với tôi. Tiểu tử ranh!
Chẳng lẽ Lục Nguyệt đến đây, thị xã Ngạn Hoa thật sự phải đổi thiên sao?
Bí thư Thị ủy không hài lòng, rất nhiều người đều nhìn ra.
- Bí thư Tống, để tôi nói một chút.
Cao Khiết còn chưa dứt lời thì thình lình phía sau vang lên một thanh âm.
Đúng là Bí thư Đàm của khu Thái Bình.
Tống Mân trên mặt lộ ra nụ cười, gật đầu nói:
- Được, lão Đàm cứ nói. Khu Thái Bình của các người mấy năm nay công tác kinh tế không tệ. Đội ngũ cán bộ xây dựng cũng không tồi.
Bí thư Đàm lập tức liền lộ ra vẻ mặt cảm kích, luôn miệng nói:
- Cảm ơn Bí thư Tống đã khen ngợi. Tôi xin đại diện cho toàn thể cán bộ quần chúng cảm ơn Bí thư Tống đã quan tâm.
Cán bộ cá biệt đều không kìm nổi bĩu môi.
Mặc dù ai cũng biết lão Đàm là người Bí thư Tống coi trọng, nhưng cú chém gió của lão Đàm này cũng quá lộ liễu rồi.
- Bí thư Tống, tôi cảm thấy Ngạn Hoa chúng ta tuy rằng là thủ phủ của địa khu, nhưng tổng thể mà nói vẫn còn là một thị xã nông nghiệp. Nhiều năm trước tới nay, sản xuất nông nghiệp là mạch máu kinh tế của thị xã. Ở thị xã phát triển kinh tế mạnh, phương hướng lớn hoàn toàn chính xác, cũng phù hợp với tinh thần văn kiện của trung ương. Mọi người chúng tôi đều tán thành, kiên quyết ủng hộ. Tuy nhiên, phát triển kinh tế cũng không có khả năng không để mắt đến nông nghiệp. Nếu không chính là không để mắt đến căn bản. Thật giống như vừa rồi Bí thư Cao của Phong Lâm đã nói, muốn làm xây dựng công nghiệp, muốn làm xí nghiệp lớn cũng không thể bỏ qua nông nghiệp. Ngành chăn nuôi là một ngành nông nghiệp hữu hiệu. Chủ tịch Nhạc vừa rồi nói đến phương án phát triển, phương diện khác thì tôi không dám nói, nhưng đối với công tác nông nghiệp, tôi cho rằng không coi trọng là không được. Khu Thái Bình của chúng tôi là nơi sản xuất ra dầu thực vật cho toàn thị xã. Tôi hy vọng ở thị xã có thể ủng hộ và coi trọng, cấp cho chúng tôi một ít tài chính. Dù sao, toàn thị xã của chúng ta có mấy chục vạn nhân khẩu, vượt hơn 80% là nhân khẩu nông nghiệp.
Các cán bộ tham dự hội nghị đều hơi biến sắc.
Cừ thật, lão Đàm không mở miệng thì thôi, mở miệng thì trực tiếp nã pháo Nhạc Tây Đình, đúng là biết đắn đo thân phận tâm phúc của Bí thư Tống.
- Bí thư Đàm cứ an tâm, công tác nông nghiệp ở thị xã khẳng định cũng sẽ rất coi trọng. Nông nghiệp là căn bản, tuyệt sẽ không bỏ qua.
Nhạc Tây Đình miễn cưỡng cười, tận lực ôn hòa nói.
Ông ta cũng biết tính cách của lão Đàm là một người ngay thẳng. Mấy năm nay được Tống Mân chiều chuộng quá thành ra nhiễm tật xấu, không biết trời cao đất rộng. Trong hội nghị tọa đàm mà trực tiếp đánh vào mặt một người như vậy là không khôn ngoan. Mặc kệ tranh luận thế nào, cuối cùng bị tổn hại chính là uy vọng của Chủ tịch Nhạc Tây Đình ông ta.
- Được được, vậy thì tôi yên tâm rồi.
Bí thư Đàm liên tiếp nói, vẻ mặt ngạo khí.
Ánh mắt Tống Mân lại một lần nữa đảo qua mặt Phạm Hồng Vũ. Phạm Hồng Vũ chỉ mỉm cười chứ không có ý định mở miệng.
Tống Mân lại trầm mặt xuống.
Được, xem ra cậu rượu mời không uống, lại thích uống rượu phạt.