- Chúng ta đều cho rằng trước mắt thị trấn Phong Lâm phát triển chủ yếu là nhờ vào các phương diện sau. Thứ nhất, đương nhiên là lãnh đạo cấp trên mạnh mẽ ủng hộ. Từ trung ương cho đến tỉnh, chẳng những ủng hộ chính sách mà còn có tài chính. Nhất là lãnh đạo địa khu và thị xã, đối với việc xây dựng Phong Lâm càng thêm coi trọng, thường xuyên đến thị trấn Phong Lâm chỉ đạo công tác. Ví dụ như Phó chủ tịch thị xã Lục, vừa mới nhậm chức, thị trấn đầu tiên thị sát chính là Phong Lâm. Có thể thấy được lãnh đạo thị xã đối với việc xây dựng Phong Lâm rất quan tâm.
Phạm Hồng Vũ nói không vội vàng, không hấp tấp, rất tùy ý nhắc đến Lục Nguyệt.
Tống Mân hai mắt nhẹ nhàng híp lại một chút.
Xem ra quả nhiên là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Đối diện với hắn là Bí thư Thị ủy nhưng lại không hề đề cập tới, lại nhắc đến một Phó chủ tịch thường trực vừa mới nhận chức không bao lâu. Đây là có ý gì?
Như thế nào, đồng chí Phạm Hồng Vũ này đã nhận thức chủ nhân mới rồi sao? Cũng không cẩn thận ngẫm lại, vị tân chủ nhân này có đáng tin cậy để dựa vào hay không. Không nhất thiết là từ thủ đô xuống mạ vàng là tiền đồ vô lượng.
- Thứ hai, là ý nghĩ phát triển chính xác. Cảnh nội Phong Lâm có nhiều dòng suối, thuộc loại đồi núi, quy mô phát triển cơ giới hóa sản xuất nông nghiệp là không thích hợp, gần như dựa vào nông nghiệp truyền thống. Muốn trong khoảng thời gian ngắn thoát nghèo làm giàu thì khó khăn rất lớn. Cho nên, chúng tôi toàn lực phát triển xí nghiệp, mạnh mẽ thu hút đầu tư. Trước mắt nhìn thấy thì cũng có hiệu quả nhất định.
- Thứ ba chính là giải phóng tư tưởng, phát động quần chúng. Bất luận một cái gì cải cách, đầu tiên là bắt đầu từ chuyển biến tư tưởng, bảo thủ không chịu thay đổi thì chính là đại địch của cải cách. Chẳng những phải giải phóng tư tưởng của cán bộ mà còn phải giải phóng tư tưởng của quần chúng. Hiện tại khu công nghiệp xây dựng được một số nhà xưởng nhỏ, chính là kết phường cán bộ và quần chúng trong thị trấn. Mặc dù kích thước không lớn, nhân viên chỉ có mười mấy người, nhưng đây chính là một mở đầu tốt đẹp. Chỉ cần kiên trì tiến hành, đến một thời điểm thích hợp, nó sẽ phát triển rất mạnh. Từ đó sẽ trở thành tấm gương cho mọi người noi theo, hình thành một tuần hoàn thật tốt.
- Bí thư Tống, trên cơ bản chúng tôi chỉ tổng kết mấy điểm như vậy, mời Bí thư Tống ra chỉ thị.
Biết mục đích của Tống Mân hôm nay không phải là đề tài này, Phạm Hồng Vũ báo cáo cũng tận lực tóm tắt lại.
Tống Mân hai hàng lông mày nhíu lại, hỏi:
- Tiểu Phạm, hiệu quả thu hút đầu tư, cậu cảm thấy như thế nào?
- Bí thư Tống, hiệu quả thu hút đầu tư, ở thị trấn Phong Lâm mà nhìn thì nhà máy điện tử đã giải quyết hơn hai trăm cương vị vào nghề. Nếu tiếp tục phát triển thuận lợi thì có thể giải quyết mấy trăm cương vị vào nghề. Ngoài ra, bốn triệu đô la Hong kong đầu tư vào cũng kéo theo tiêu phí của những sản nghiệp khác như ngành xây dựng, ngành dịch vụ ẩm thực. Hiện tại tổng cổng có gần năm trăm người đang làm việc tại khu công nghiệp, trong thị trấn có hơn mấy nhà hàng và nhà khách. Thôn bên bờ sông có thêm mấy lò gạch. Đây chính là đầu tư kéo tiêu phí.
- Nói như vậy, cậu cho rằng thu hút đầu tư là cần thiết?
Tống Mân nhìn chằm chằm hỏi một câu.
- Vâng, Bí thư Tống, tôi cho rằng thu hút đầu tư là cần thiết. Cơ sở Ngạn Hoa chúng ta tương đối kém, tài chính bạc nhược. Chỉ dựa vào chúng ta tự thân tạo huyết thì không đủ. Nếu dựa vào thượng cấp chi xuống thì cũng không đủ. Cần tiến cử một đại lượng bên ngoài vào tham gia xây dựng.
Phạm Hồng Vũ đáp không chút do dự.
Tống Mân liếc mắt nhìn hắn, chậm rãi gật đầu, nói:
- Ý kiến của cậu thật ra khá nhất trí với ý kiến của đồng chí Lục Nguyệt. Sáng nay, đồng chí Lục Nguyệt đã tìm cậu nói chuyện?
- Vâng, Bí thư Tống, Phó chủ tịch Lục đã tìm tôi nói chuyện.
Phạm Hồng Vũ cũng không kiêng dè.
Tống Mân biết được Lục Nguyệt đã tìm hắn nói chuyện, vì vậy mới vội vã cho gọi hắn qua.
- Đồng chí Lục Nguyệt đã tìm tôi và đồng chí Tây Đình nói chuyện qua, cho rằng phải nhanh chóng thành lập văn phòng thu hút đầu tư. Tôi và đồng chí Tây Đình trên nguyên tắc cũng đồng ý với ý kiến của cậu ấy. Nếu sự thật chứng minh, việc thu hút đầu tư có lợi cho sự phát triển kinh tế thì chúng ta nên làm. Tuy nhiên, thu hút đầu tư đối với chúng ta mà nói là một công tác hoàn toàn mới. Đại bộ phận cán bộ ở thị xã đều không có kinh nghiệm này. Đồng chí Lục Nguyệt đề xuất, muốn chọn ra một cán bộ có kinh nghiệm, trình độ văn hóa cao, tuổi trẻ đến phụ trách công tác thu hút đầu tư. Cậu ấy kỳ thật nhìn trúng cậu rồi. Haha, Tiểu Phạm, cậu đối với an bài này có ý kiến gì không?
Tống Mân nhìn thẳng Phạm Hồng Vũ, ánh mắt sáng ngời.
- Bí thư Tống, cán bộ công tác trước giờ là phục tùng an bài của tổ chức.
Không đợi Phạm Hồng Vũ nói xong, Tống Mân liền khoát tay, chặn ngang lời hắn:
- Hiện tại không nói tới tổ chức an bài, nói ra suy nghĩ của chính cậu đi. Cậu có nguyện ý gánh vác công việc này hay không?
[CHARGE=3]- Bí thư Tống, công tác thu hút đầu tư này quả thật rất quan trọng, nhưng giai đoạn hiện tại, công tác của Phong Lâm cũng rất quan trọng, vừa mới bước vào thời kỳ mấu chốt, còn không bao lâu nữa sẽ trở nên thành thục. Nếu lúc này xuất hiện một lệch lạc nào đó, có khả năng sẽ tạo thành hậu quả nghiêm trọng. Bí thư Tống, nói thật, tôi cũng rất mâu thuẫn. Với cá nhân tôi mà nói thì tôi vẫn muốn tiếp tục lưu lại Phong Lâm.
Tống Mân trên mặt hiện lên một chút ý cười nói:
- Tiểu Phạm, nói thật lòng, cuộc sống ở thị xã so với ở Phong Lâm thì thuận tiện hơn một chút. Mặc dù là một thị xã nhỏ, nhưng dù sao cũng là thị xã.
Phạm Hồng Vũ cười nói:
- Bí thư Tống, nếu Phong Lâm dựa theo hình thức và tốc độ như bây giờ, chưa đầy mấy năm nữa có lẽ sẽ không kém hơn thị xã bao nhiêu. Chúng tôi đang bắt đầu quy hoạch phát triển thị trấn.
- Haha, người trẻ tuổi chính là nên có chí hướng như vậy. Nếu cậu và Cao Khiết thật có thể đem Phong Lâm phát triển trở thành tiêu chuẩn của thị xã thì các người chính là đại công thần.
Tống Mân trên mặt lần này tràn đầy ý cười.
- Tiểu Phạm, cậu là nhân tài, tuy rằng tuổi còn rất trẻ, nhưng suy xét vấn đề khá toàn diện, cũng có năng lực tổ chức và lãnh đạo. Điểm này, lãnh đạo thị xã chúng tôi đều nhìn thấy. Là nhân tài, chúng tôi không thể để mai một. Mặc kệ là ở trên cương vị nào, cậu cứ an tâm làm tốt công tác của mình. Chỉ cần làm ra thành tích, tổ chức sẽ nhìn thấy, cũng sẽ tạo cho cậu một sân khấu đủ lớn để cậu có thể thi triển tài hoa và khát vọng của mình.
- Vâng, cảm ơn Bí thư Tống!
- Được, cậu về trước đi. Có liên quan đến an bài công tác của cậu, thị xã sẽ thận trọng suy tính.
Tống Mân làm việc gọn gàng, nói chuyện cũng không dài dòng, lập tức hạ lệnh đuổi khách.
- Vâng, Bí thư Tống, hẹn gặp lại.
Phạm Hồng Vũ liền đứng dậy, hướng Tống Mân hơi cúi đầu.
- Đúng rồi, đồng chí Vệ Quốc vừa vặn đang họp ở khu, nếu cậu có rảnh thì sang nhà khách Địa ủy gặp ông ấy.
Phạm Hồng Vũ đang chuẩn bị rời đi, Tống Mân bỗng nhiên lại mở miệng nói, thần sắc cũng khá ôn hòa:
- Tiểu Phạm, công tác tuy rằng quan trọng, nhưng trong nhà cũng không thể bỏ qua. Ba của cậu trước kia là đồng nghiệp với tôi, làm người rất tốt. Có thời gian nên tâm sự với cha mẹ nhiều hơn.
Đây là điểm đặc biệt của Tống Mân.
Tống Mân mạnh mẽ cứng rắn, nhưng cũng không cao cao tại thượng với cán bộ cấp dưới. Lúc quan tâm thì quan tâm, thường xuyên giúp đỡ mọi người giải quyết một số vấn đề khó khăn. Vì vậy, uy vọng trong đội ngũ cán bộ thị xã Ngạn Hoa rất cao.
Rất nhiều lãnh đạo thân tại chức vị cao, trong vấn đề đối nhân xử thế đều có “bí mât độc đáo” riêng.
- Vâng, Bí thư Tống, tôi nhớ rồi.
Phạm Hồng Vũ lại hướng Tăng Nghị cúi đầu, thành khẩn nói.
- Ừ!
Tống Mân gật đầu, mang theo vẻ mặt cổ vũ.
Bước ra ngoài, thư ký Cố cười nói với Phạm Hồng Vũ:
- Phó chủ tịch thị trấn Phạm, Phong Lâm một năm nay thay đổi thật lớn. Thời gian trước, tôi đi theo Bí thư Tống đến đó, rất nhiều nơi không thể nhận ra rồi. Cứ như vậy mà phát triển, sớm hay muộn cũng có ngày vượt qua thị xã. Bí thư Cao và cậu đều là nhân tài.
- Thư ký Cố quá khen rồi, thật sự không dám nhận.
- Haha, đây cũng không phải là khách khí. Tôi nói thật lòng đấy. Bí thư Cao và cậu, một Bí thư, một Chủ tịch thị trấn, phối hợp ăn ý, đồng tâm hiệp lực, công việc này nhất định có thể làm tốt.
Phạm Hồng Vũ mỉm cười, nói:
- Thư ký Cố, tôi là Phó chủ tịch thị trấn.
- Giống nhau thôi, chẳng có gì khác. Bí thư Cao cũng không thể kiêm hai chức trong thời gian dài, lượng công việc quá lớn, ăn không tiêu đâu. Tổ chức khẳng định là phải quan tâm đến sức khỏe của đồng chí chứ.
Thư ký Cố tủm tỉm cười, như rất tùy ý nói.
- Đúng vậy, Bí thư Tống đối với các đồng chí ở dưới từ trước đến nay vẫn rất quan tâm.
- Đúng vậy, đúng vậy, Phó chủ tịch thị trấn Phạm, về sau nếu tôi có công tác nào về xây dựng kinh tế, tôi nhất định phải hướng cậu thỉnh giáo. Mong rằng cậu chỉ điểm nhiều hơn, ngàn vạn lần không cần giấu riêng.
Thư ký Cô cười càng thêm thân thiết.
- Thư ký Cố nói như thế không phải là chê cười tôi sao? Thư ký Cố được thị ủy chúng ta công nhận là tú tài đầu tiên, nên để chúng tôi hướng anh thỉnh giáo thì đúng hơn.
- Haha, Phó chủ tịch Phạm, có chí không ở tuổi lớn. Có câu anh hùng xuất thiếu niên, cậu có thể là cán bộ cấp phó phòng trẻ nhất ở thị xã chúng tôi, sau này mọi người lui tới nhiều hơn, tôi chờ cậu mời tôi uống rượu.
Thư ký Cố vẻ mặt tươi cười, vươn tay vỗ vai Phạm Hồng Vũ, giống như hai người là bạn nhiều năm. Y tin tưởng Phạm Hồng Vũ hoàn toàn hiểu ý của y.
- Thư ký Cố, anh nói gì vậy? Tôi đã sớm muốn mời anh uống rượu rồi. Rất nhiều chuyện còn muốn thỉnh giáo ở anh. Dù sao, chúng tôi cũng là người trẻ tuổi, có nhiều chuyện còn chưa có kinh nghiệm. Mấy ngày nữa đi, chỉ cần anh có thời gian, tôi nhất định mời anh.
Phạm Hồng Vũ cũng cười ha hả.
- Được, tôi chờ. Phó chủ tịch Phạm, Ban tổ chức lập tức sẽ triển khai khảo sát cán bộ, cậu là đối tượng trọng điểm khảo sát. Tuy rằng cậu có năng lực rất mạnh, lãnh đạo thị xã nhất là Bí thư Tống đều rất coi trọng cậu. Nhưng tôi có một đề nghị, cậu nên làm công tác chuẩn bị một chút. Nhất là quy hoạch thị trấn Phong Lâm phải làm quy hoạch tỉ mỉ một chút. Lãnh đạo thị xã rất chú ý đấy.
Thư ký Cố bước sát lại, hạ giọng nói, lời nói có chút thân thiết.
- Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn thư ký Cố.
Phạm Hồng Vũ liên tiếp nói.
Hai người trên mặt đồng thời hiện lên nụ cười đầy thâm ý.