Ngày hôm đó, ta đứng ở trong gió tuyết mất một lúc lâu.
Cái c h ế. t. thê thảm ở kiếp trước đã khiến ta nhìn thấu bộ mặt thật của ca ca và tổ mẫu.
Ta từng nghĩ họ chỉ thiên vị biểu muội nhu nhược yếu đuối không thể tự gánh vác, nhưng lại không ngờ rằng, bọn họ thực sự không có một chút tình cảm nào dành cho ta.
Đây là một phủ tướng quân ăn t h ị t người.
Còn vong hồn thì chỉ có mình ta.
Khi ta trở về phủ, Lý Uyển Uyển đang dùng bữa sáng cùng tổ mẫu. Thấy ta quay lại, nàng ta lập tức vui mừng chạy tới.
“Biểu tỷ, biểu tỷ, sáng nay phòng bếp đã làm món tuyết yến chưng đường phèn ngọt dịu, bổ dưỡng lắm, tỷ mau thử đi.” Nàng ta vừa nói vừa nhanh nhẹn múc một chén tổ yến đặt trước mặt ta.
“Biểu tỷ con ở bên cạnh Thiên Hậu nương nương, thứ tốt nào mà chưa từng thấy, còn cần con phải dâng món tổ yến nhỏ bé này sao?” Tổ mẫu ngồi trên chủ vị bật cười, sau đó quay sang nhìn Lý Uyển Uyển với ánh mắt đầy yêu thương và xót xa: “Thân thể con yếu ớt, đây là huyết yến vàng mà Dung ca nhi đặc biệt nhờ người tìm về, bổ khí dưỡng huyết, con phải ăn nhiều vào.”
Lý Uyển Uyển là nữ nhi của cô mẫu, từ nhỏ phụ mẫu mất sớm, được tổ mẫu nuôi dưỡng trong phủ tướng quân, cũng là người trong lòng của ca ca ta, Bùi Dung.
Nàng ta vốn mảnh mai yếu đuối, tựa như ăn uống gì cũng cần được chăm sóc kỹ lưỡng. Theo lời tổ mẫu và ca ca thì thân thể Uyển Uyển yếu ớt, còn thân thể ta khỏe mạnh, thế nên phải chăm sóc nàng ta nhiều hơn.
“Tổ mẫu nói đúng, nhưng đồ bổ dưỡng không nên ăn quá nhiều, quá cũng thành hại. Hơn nữa, tuy con đã quen với nhiều thứ tốt khi ở bên Thiên Hậu, nhưng đây là tấm lòng của biểu muội, con không thể phụ ý tốt của muội ấy.” Ta tỏ vẻ thấu hiểu, nhận lấy chén tổ yến rồi từ tốn ăn một miếng, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nụ cười trên mặt tổ mẫu cứng đờ, nhưng không tiện nổi đóa.
Lý Uyển Uyển không được ăn tổ yến, môi liền liến thoắng không ngừng châm chọc ta.
“Tiếc là thân thể muội yếu, không thể ra ngoài làm việc, mang lại quang vinh cho phủ tướng quân giống như biểu tỷ...”
Từ nhỏ ta đã là người chín chắn, nhưng kể từ khi làm nữ quan bên Thiên Hậu từ năm mười ba tuổi, ta càng trở nên nghiêm nghị, lễ độ và ít nói hơn. Ca ca Bùi Dung từng chế giễu mỗi hành động, mỗi lời nói của ta như thể được đúc từ khuôn mẫu, đúng mực đến mức cứng nhắc, đôi khi đến mức khiến người khác cảm thấy nhàm chán.
Tổ mẫu và ca ca đều đặc biệt yêu thích tính cách hoạt bát, đáng yêu của Uyển Uyển, nói rằng nàng ta tràn đầy sức sống.
Còn sức sống hay là mùi trà, người trí tuệ có góc nhìn trí tuệ, người nhân từ có góc nhìn nhân từ.
“Sáng nay muội vốn định đi cùng tỷ đi tiễn biểu ca, nhưng tổ mẫu không cho nha hoàn gọi muội, bảo sợ muội bị lạnh. Tổ mẫu thật cẩn thận, muội đâu phải mỹ nhân đèn lồng làm bằng giấy đâu.” Lý Uyển Uyển nói với giọng điệu oán trách, nhưng lại pha lẫn nét làm nũng với trưởng bối. Giọng nói ngây thơ, ngọt ngào của nàng ta phối hợp với gương mặt vô tội đó, nghe chẳng khác gì trẻ nhỏ làm nũng với trưởng bối.
“Tiểu quỷ hẹp hòi này, ta thương con còn không hết, giờ còn trách ngược lại ta.” Tổ mẫu nghe vậy không hề tức giận, mà chỉ cười lớn, ánh mắt tràn đầy cưng chiều và dung túng.
Trong phòng khách lúc này, cảnh tượng "tôn hiền nữ hiếu" hòa thuận vui vẻ tràn ngập. Ta ung dung ngồi trên ghế ăn yến, trong lòng không chút xao động. Vào lúc hấp hối ở kiếp trước, tia khao khát tình thân cuối cùng của ta đã hoàn toàn tan biến.
“Biểu tỷ, túi thơm muội thêu cho biểu ca, tỷ đã đưa cho huynh ấy chưa? Bên trong còn có bình an phù mà muội đặc biệt bảo Thải Nguyệt đến chùa Bạch Mã xin về đấy.” Lý Uyển Uyển thấy ta không nói gì, bèn kéo tay áo ta hỏi.
“Đưa rồi, ca ca rất thích.” Ta đáp, giọng điệu bình thản.
“Uyển Uyển còn biết đi xin bình an phù, còn con, thân làm muội muội, đã chuẩn bị được gì cho Dung ca nhi chưa?” Tổ mẫu ăn xong, cầm chén trà lên uống một ngụm, chậm rãi quay sang nhìn ta.
Tổ mẫu cố tình phớt lờ việc bình an phù của Lý Uyển Uyển là do nha hoàn đi xin, cũng không nhắc đến việc mọi chuyện lớn nhỏ khi ca ca xuất chinh đều do ta lo liệu.
Nhưng những thứ này, trong mắt tổ mẫu và ca ca, chẳng thể so được với sự “thật lòng” từ một tấm bình an phù của biểu muội. Từ nhỏ đã như vậy, ta đã quen rồi.
Nghĩ đến món quà lớn ta chuẩn bị cho ca ca ở biên ải, ta không kìm được nụ cười chân thành.
“Tổ mẫu yên tâm, biên ải giá rét, con đã chuẩn bị một chiếc áo choàng lông cáo đen cho ca ca. Tuy tốn không ít công sức và bạc, nhưng may là huynh ấy rất thích. Sáng nay khi đi, huynh ấy vẫn còn mặc đấy.”
Nghe vậy, sắc mặt tổ mẫu mới dễ chịu hơn một chút, không vì một chén tổ yến mà lạnh nhạt với ta nữa.
“Nghe nói mấy ngày trước Thiên Hậu thưởng cho con một củ hồng sâm từ đất Yên phải không?” Tổ mẫu đổi giọng hỏi.
Hồng sâm quý hiếm, nhất là loại từ đất Yên. Quan trấn thủ quận Yên chỉ cống nạp được sáu củ. Thiên Hậu thấy gần đây ta bận rộn công việc đến mức tiều tụy, thâm quầng mắt xuất hiện, nên ban cho ta một củ.
Ta biết tổ mẫu đang ám chỉ điều gì. Kiếp trước củ sâm này đã vào bụng Lý Uyển Uyển, nhưng kiếp này thì không có chuyện tốt như vậy đâu.
“Thiên Hậu đã dặn ngự thiện phòng hầm sâm rồi, mấy ngày trước con đã ăn trong cung.”
Tổ mẫu hít sâu một hơi, nhìn ta chằm chằm hồi lâu.
Chỉ dụ của Thiên Hậu, ai dám nghi ngờ?
Tổ mẫu tất nhiên không dám, chỉ có thể lặng lẽ nuốt cơn giận vào lòng, như thể phổi sắp nổ tung.
Lý Uyển Uyển cũng lộ rõ vẻ bất mãn, nhưng với địa vị của ta, họ chẳng làm gì được ta.
Ai bảo ta có quyền thế và chức vị, còn họ chỉ là người ở trong nội viện?
Ngay tức khắc, Lý Uyển Uyển điều chỉnh lại tâm trạng, kéo tay ta, nói rằng hoa mai ở am Ngọc Tiêu ngoài thành đã nở, hỏi liệu ngày nghỉ tới ta có thể đi cùng nàng để vừa ngắm hoa vừa cầu phúc cho ca ca không. Là một biểu tỷ thấu tình đạt lý, ta tất nhiên vui vẻ đồng ý.
Quan trọng hơn, ta biết, Thái tử Tiết Cư cũng sẽ có mặt.