751.31
"Không, không cần."
Cương thi vương vội vàng đứng lên, "Em đi ngủ đi."
Không đợi Đường Quả phản ứng, anh bay nhanh ra ngoài cửa. Tuy rằng chỉ là một NPC, nhưng anh... chưa đến mức phát rồ như thế.
Đường Quả nhìn cửa đã đóng chặt, nghe tiếng bước chân vội vàng rời đi, lăn lộn trên giường ôm bụng cười to. Vui thật. Xem ra cương thi vương cũng không biết cô là người.
Cô ngồi khoanh chân lại, một tay chống cằm, tự hỏi, "Nếu ảnh biết ta là người, ảnh sẽ phản ứng thế nào nhỉ?"
[Ờm... Theo như suy đoán vô trách nhiệm của tôi, ảnh sẽ một mực yêu ký chủ đại đại, hơn nữa sau này cô ở đâu ảnh sẽ đi đó, không trốn tránh như bây giờ nữa. Ảnh chắc không hứng nói chuyện yêu đương với NPC trong game, nhưng nếu biết ký chủ là người rồi, ảnh sẽ không băn khoăn nhiều như thế.]
Nó xem như đã hiểu ký chủ có ảnh hưởng lớn đến mức nào với anh chàng xuyên việt bí ẩn kia. Thả thính chút đã không chịu nổi, lúc nào gặp nhau cũng sẽ thế này.
"À há..." Đường Quả nhướn mày, "Thế ta đây không quay ngựa sớm nữa."
Hệ thống: Ký chủ này, anh đáng yêu nhà cô sẽ bị cô chơi hỏng đấy.
"Hạ Ý chắc sắp đến rồi, cốt truyện có viết, tân nương tử đến trấn cương thi một đêm thì Hạ Ý đã tìm được cô ấy."
Đường Quả không định ngủ. Cô mặc quần áo ngay ngắn, nhàn nhã nằm trên giường trò chuyện trên trời dưới đất với hệ thống, rồi chợt nhận ra lâu lắm rồi mình chưa vào nhóm.
Mỗi lần đến một thế giới mới, cô sẽ để hệ thống lộ mặt ra biểu hiện rằng mình vẫn còn sống.
Nhưng đúng là có nhớ mấy ông bà bạn trong đó thật, "Mở nhóm lên đi, ta buôn chuyện với mấy người họ chút."
[Giáo Hoa]: Mọi người có đây không? Tử Vân đại ca, Mạc đại ca, Xích Tiêu đại ca?
[Chân nhân Tử Vân], [Mạc Vân Thiên], [Chân quân Xích Tiêu] đồng thời xuất hiện: Muội tử, có đây.
Đường Quả khá vui, tốt quá, "Gần đây mọi người thế nào rồi?"
[Chân nhân Tử Vân]: Khá tốt. Em rời đi không lâu thì cả ba chúng ta lập tức phi thăng đến tiên giới. Ban đầu cũng không tốt cho lắm. Vốn dĩ cả ba chúng ta đều là đỉnh cấp cường giả ở giới tu luyện, lên tiên giới rồi mới biết phải làm lại tất cả từ đầu. Cảm giác chênh lệch này thật không quá dễ chịu.
[Chân quân Xích Tiêu]: Vì sinh tồn và tìm tài nguyên tu luyện, ta làm tiếp nghề cũ, luyện khí cho người ta. Nếu biết linh thạch ở tiên giới không có tác dụng gì, ta đã để lại cho tiểu bối trong môn phái rồi.
[Mạc Vân Thiên]: Tới tiên giới, cả ba chúng ta liên hợp, ta phụ trách phát triển thế lực, Tử Vân và Xích Tiêu một người luyện đan một người luyện khí, dần dần tạo thế lực. Cũng gặp kha khá nguy hiểm, tóm lại là không khác giới tu luyện là bao, vẫn là dùng nắm đấm để nói chuyện. Hiện tại thì cũng đang dần ổn định, không bị chèn ép nữa. Cũng nhờ mấy đệ tử của em phi thăng trước một thời gian nên mới tránh được không ít nguy hiểm.
Đường Quả nghe họ cảm thán, nói, "Vậy là tốt rồi. Lâu lắm không nói chuyện với ba người, còn sợ xảy ra chuyện gì."
[Chân nhân Tử Vân]: Em gái cứ yên tâm, chúng ta ở tiên giới tuy không tính là thế lực lớn, nhưng tự bảo vệ mình vẫn không thành vấn đề. Nhưng thật ra em ấy, cứ được một thời gian lại phải đến sống ở thế giới khác, vậy mới gọi là đầy rẫy nguy hiểm. Em phải cẩn thận, chúng ta mong có một ngày sẽ gặp lại em.
[Mạc Vân Thiên]: Đệ tử của em đều hỏi thăm em, chúng ta nói em đi rồi, không ở giới tu luyện. Đứa nào cũng rất khổ sở, muốn gặp lại em một lần nữa.
752.32
Đường Quả nhìn tin nhắn trong nhóm, giật mình.
Xuyên qua nhiều thế giới như thế rồi, hầu như người trong những thế giới đó với cô chỉ là khách qua đường.
Từ lúc anh chàng xuyên việt bí ẩn kia xuất hiện, đến lúc tham gia nhóm này, dường như cô có xuyên qua bao nhiêu thế giới cũng có thể được người ta nhớ kĩ.
Họ giống với cô, chỉ cần tiếp tục tu luyện sẽ vĩnh viễn tồn tại, là bất tử.
Cứ ở trong nhóm là vẫn sẽ liên lạc được với nhau.
Nghĩ thế, tâm tình của cô tốt hơn hẳn.
"Em biết rồi." Cô đáp lại, "Hi vọng về sau có cơ hội đến tiên giới của các anh. Chỉ là em không khống chế được chuyện xuyên qua các thế giới này."
Nếu cô có thể khống chế được, vậy thì đã khác. Lúc đó xuyên qua với cô không còn là tồn tại nữa mà là đi chơi.
Các thành viên trong nhóm cũng sôi nổi chào đón cô, nói rằng đã lâu không thấy cô.
Cô kể lại vài chuyện xảy ra sau khi đã rời khỏi thế giới tu tiên. Người trong nhóm nghe được mùi ngon cũng tấm tắc kêu lạ, không nghĩ cô sống thú vị như thế.
Lại biết cô đang ở trong game, họ càng tò mò hơn. Nói chuyện một hồi, biết được cô vào trong game như thế nào, ai cũng giận thay cho cô. Nhưng chẳng ai lo lắng cả, bởi vì cô quá đỉnh, quá bí ẩn, quá mạnh, người hại cô chắc chắn sẽ không có cái kết tốt.
Cô sẽ không dùng dao đâm chết người ta mà sẽ khiến những kẻ đó sống không bằng chết.
Điểm này, mấy người Mạc Vân Thiên đã khắc sâu ấn tượng.
Lúc họ phi thăng, Lãnh Dạ Lăng đã điên rồi, trở thành kẻ điên nhất giới tu luyện, há mồm ngậm mồm chỉ có Đường Quả, còn ngây ngô nhìn tượng gỗ của cô gọi thánh nữ cô cô.
Mạc Vân Thiên cũng không quản chuyện này, ai bảo đồ đệ ngu ngốc của hắn tự phạm lỗi đâu, có cái kết như thế cũng là y tự tìm.
Muội tử biến mất như thế thật khiến lòng người đau đến cực điểm, Lãnh Dạ Lăng căn bản không có cơ hội sám hối.
"Mọi người, tôi lặn trước đây, kịch bản chỗ tôi sắp bắt đầu, tôi chơi với cô ta đã, rảnh lại online nói chuyện với mọi người." Đường Quả nghe hệ thống nhắc nhở, chào hỏi người trong nhóm rồi offline.
Cô mở mắt, cửa bị đẩy ra nhẹ nhàng, sau đó một thân hình nhỏ nhắn lẻn vào.
Đường Quả liếc cô ta, hơi ngạc nhiên. Không ngờ rằng game này lại lấy ngoại hình vốn có của Hạ Ý.
Nhân vật của Hạ Ý thấy được Đường Quả, lộ ra một nụ cười tươi, thở dài với cô một tiếng rồi đến bên cạnh cô.
"Tôi đến đưa cô đi." Nhân vật nói.
Cùng lúc đó, Hạ Ý đang chơi game bên ngoài nhìn nhân vật của mình tiếp cận mục tiêu cũng có phần hồi hộp, dù sao để vào được trong trấn cương thi cũng thật khó khăn.
"Chắc cô không muốn gả cho cương thi vương đáng sợ đâu."
Thật ra những lời này trong mắt Hạ Ý là câu thoại có sẵn của nhân vật trong game với tân nương tử.
Nhưng theo góc độ của Đường Quả thì cô đang nói chuyện với một người thật.
"Cô không cần sợ, tôi nhất định sẽ đưa cô ra ngoài trấn cương thi, an toàn trở về nhà. Từ giờ trở đi, cô phải nghe lời tôi, được không?"
Đường Quả cười một chút, "Sao ta phải nghe ngươi chứ?"
Cô nói ra những câu này, trên đỉnh đầu tân nương tử trong giao diện máy tính của Hạ Ý cũng hiện lên câu này khiến cô ta ngẩn người.
753.33
Rất mau cô ta đã phản ứng lại, chắc thoại đã thiết lập tốt, nhân vật của cô ta có thể nói chuyện với tân nương tử, nên cô ta không lo lắng chút nào.
Hiện tại mục tiêu của cô ta là thuyết phục tân nương tử đi cùng mình, sau đó đưa cô ấy ra khỏi phòng, tìm manh mối quan trọng, lấy đạo cụ ra khỏi trấn cương thi.
Quả nhiên, trên đỉnh đầu nhân vật game của cô ta xuất hiện hội thoại mới. Cô ta nhẹ nhàng thở ra, có vẻ trò chơi A Ngọc thiết kế cho cô ta không tệ.
"Cô ở trấn cương thi chỉ có nước chết. Cô là con người, sao có thể làm bạn với cương thi chứ? Theo tôi đi, như thế cô mới sống được."
Đường Quả cười tủm tỉm, "Không đi. Ta không đi. Ngươi là ai? Sao lại ở đây dụ dỗ ta rời tướng công của ta?"
Hạ Ý há hốc mồm, dạo này game kinh dị cứu vớt đều quái như này à? Ngay cả tướng công cũng gọi, chẳng lẽ cương thi vương đã tẩy não tân nương tử thành công, tăng độ khó cho game?
"Không cần biết, cô phải đi cùng tôi, cô ở lại đây sẽ mất mạng."
Rõ ràng nhân vật của Hạ Ý đã có phần sốt ruột.
Đường Quả vẫn từ tốn, "Ta sẽ không rời tướng công ta, sao ngươi lại phải chia rẽ ta với tướng công?"
"Không được, nhất định cô đã bị cương thi vương mê hoặc. Hôm nay tôi nhất định phải đưa cô đi."
Đường Quả buồn cười muốn chết. Hạ Ý nhìn ô thoại trên đỉnh đầu nhân vật của mình, trợn mắt.
Này... Hình như cốt truyện không đúng, sao cô ta cảm giác mình đang sắm vai một mụ phù thủy già đang cố gắng chia rẽ một cặp đôi đang yêu nhau?
"Tướng công, chàng mau qua đây, có người không biết từ đâu ra nói muốn dẫn em đi! Cô ta muốn tàn nhẫn chia rẽ em với chàng!" Đường Quả đột nhiên hét lên. Nhân vật của Hạ Ý sửng sốt một chút. Hạ Ý nhìn thoại cũng ngây người, thật sự không có vấn đề?
Đường Quả vừa hét xong, cương thi vương đã lập tức lao từ ngoài vào, một tát vả bay Hạ Ý dán lên tường, rồi kéo Đường Quả ra sau bảo vệ.
Anh nói với đám cương thi tay sai, "Trói cô ta lại."
"Rõ, vương."
Trong lòng Đường Quả đã cười đến hỏng, người chơi game không ngờ là game chơi người đúng không?
Hệ thống: Thương thương Hạ Ý.
Lúc này cương thi vương mới quay đầu lại nhìn Đường Quả như đang xác nhận xem có phải cô thật sự không muốn đi hay không. Anh hỏi, "Sao em lại không đi theo cô ta?"
"Tướng công, chàng không cần em nữa ư?"
Đường Quả trông mong nhìn cương thi vương, dáng vẻ đáng thương này thật khiến cương thi vương cho rằng hình như mình vừa phạm phải sai lầm nên mới khiến cô khóc.
"Bổn vương không có ý đó."
Cương thi vương đột nhiên cảm thấy, dù cô vợ này chỉ là một nhân vật trong game, anh cũng không muốn khiến cô tổn thương, ngay cả để cô lộ ra biểu cảm tủi thân cũng không muốn chứ đừng nói đến chuyện làm cô khóc.
"Thế tướng công hỏi em có đi hay không làm gì? Không phải chàng nói chàng muốn em làm vợ chàng à?"
Cương thi vương vội vàng dỗ dành, "Rồi rồi, bổn vương sai rồi. Bổn vương không đuổi em đi, em muốn ở đây bao lâu thì cứ ở, em thích là được." Dù cô có muốn đi thật, anh cũng có thể để cô đi.
Anh chàng cương thi vương này hoàn toàn không biết nguyên tắc của mình đang dần dần biến vào hư vô.
Hệ thống: Thật khó nói.
"Tướng công, cô ta muốn chia rẽ đôi ta, có phải cô ta thầm thích chàng nên muốn thế không?"
Cương thi vương dở khóc dở cười, NPC trong game còn biết ghen?
Chết tiệt, sao anh cứ thấy vui vui trong lòng thế nhỉ?
754.34
"Bổn vương không quen cô ta."
Cương thi vương vội vàng trả lời, quay lại nhìn người đã bị trói, "Bổn vương sẽ đuổi cô ta ra khỏi trấn."
Anh liếc quản gia, làm một khẩu hình "Gϊếŧ ả". Đại quản gia hiểu rõ, nâng đôi tay cứng đờ lên đưa nhân vật của Hạ Ý ra ngoài.
Hạ Ý ngơ ngác trước máy tính, đây... đây có gì đó sai sai.
Cô ta phản ứng lại, chuẩn bị chạy thoát thì không ngờ rằng quản gia lại cười dữ tợn với cô ta, còn sai bảo cương thi trong trấn, "Cắn chết ả."
Sau đó, màn hình trước mắt cô ta đen sì, bốn chữ "trò chơi thất bại" hiện lên. Cô ta ngẩn ngơ, rồi bực mình.
"Đây chỉ là một game kinh dị thôi à?"
Cô ta chỉ nói muốn đưa tân nương tử đi, chẳng làm cái gì cả, sao phản ứng của tân nương tử lại khó đoán như thế? Chẳng lẽ đây là điểm đặc biệt không giống các trò chơi khác của game này?
Đường Quả đương nhiên biết cương thi bên ngoài cắn chết Hạ Ý. Nếu không phải cô còn muốn diễn, chắc chắn sẽ cười ra tiếng.
Anh chàng cương thi vương này còn biết bằng mặt không bằng lòng, hay lắm. Dù sao người ta cũng là con người, không có gì lạ. Nhưng một con người nảy sinh tình cảm với một NPC thì lại khá thú vị.
"Tướng công, kẻ xấu kia có đến nữa không?" Đường Quả biết Hạ Ý sẽ còn đến nữa.
Hạ Ý trời sinh đã chấp nhất với trò chơi, game over một cách không thể hiểu được này sẽ khiến cô ta canh cánh trong lòng, chắc chắn phải chơi tiếp.
Hơn nữa, vì những chuyện đã xảy ra vừa rồi, cô ta hẳn là sẽ livestream chơi trò này.
Cương thi vương hơi do dự. Người ta chắc vẫn còn đến nữa, chết một lần vẫn chưa giải quyết được.
"Bổn vương không xác định được."
"Tướng công, hay chàng ở lại luôn đi. Chúng ta là vợ chồng, em là vợ chàng, sao chàng lại né tránh em chứ?"
Cương thi vương: "..." Cô vợ muốn mình ở lại, nên trả lời thế nào bây giờ? Anh không phải người trong game, anh là người thật.
Đường Quả kéo ống tay áo cương thi vương, ra vẻ đáng thương vô cùng. Rốt cuộc thì cương thi vương cũng gật đầu, "Được rồi, bổn vương sẽ ở lại."
"Phải thế chứ, chúng ta là vợ chồng, đương nhiên phải ở cùng nhau."
Đường Quả nhận ra bên tai cương thi vương đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được, trong lòng cười ha ha ha ha... Rõ ràng là cương thi, thế mà tai có thể đỏ lên, bug hả?
Sau đó, cương thi vương mơ màng nằm trên một chiếc giường với nàng dâu mới, trong đầu cảm thấy hơi hoang đường.
Anh, thế mà chung chăn gối với một nhân vật trong game.
Cũng may đây là game kinh dị, không phải game thành người, cô vợ nhỏ không biết giữa vợ chồng với nhau phải làm chuyện không thể miêu tả. Bằng không, anh không biết phải đối phó thế nào. Ngẫm lại thì, một NPC trong game muốn làm chuyện vợ chồng với anh thật quá xấu hổ và cầm thú.
Đường Quả buồn ngủ, ôm cương thi vương ngủ ngay, không cần biết người anh có căng hay không căng. Cô thành vợ anh là anh mở miệng nói, không cần phải chơi xấu.
Cả đêm cương thi vương không ngủ được, cứ thế trợn mắt nhìn cô vợ rúc vào trong ngực mình ngủ.
Hình... hình như có gì đó là lạ. Anh sờ lên chỗ trái tim, tự dưng cảm giác được một chút ấm áp.
Hạ Ý bên ngoài rốt cuộc cũng phản ứng lại. Thấy thời gian không còn sớm nữa, cô ta cũng định đi ngủ, chờ đến mai livestream, cô ta nhất định phải chơi con game Tân nương cương thi này.
755.35
9 giờ sáng, Hạ Ý dậy.
Cô ta nhớ đến cốt truyện game Tân nương cương thi mới chơi tối quan, không nhịn được gọi một cuộc điện thoại cho Phong Ngọc, muốn hỏi xem có phải trò chơi có gì đó đặc biệt hay không.
Đúng lúc Phong Ngọc đang họp. Phòng họp yên tĩnh bất chợt bị tiếng chuông điện thoại phá bĩnh.
Điện thoại Phong Ngọc đặt trên bàn, một giám đốc kỹ thuật nào đó ngồi cách gã không xa liếc một cái, thấy được hai chữ "Tiểu Quả" trên màn hình, hiện ra biểu cảm mờ ám, vội vàng nháy mắt với những người xung quanh.
"Cậu Phong cứ nghe điện thoại đi, chắc là chuyện gấp đó."
Lâu rồi Đường Quả không đến công ty, rất nhiều người nhớ cô. Gần đây bận hơn, không có bao nhiêu thời gian để xem livestream. Cũng chẳng biết sao thỉnh thoảng xem livestreams vẫn không cảm thấy thoải mái như khi thấy người thật.
Có người đã đi sinh nhật của Phong Ngọc, nhưng hầu như chẳng nói được câu nào với Đường Quả, vì Đường Quả nhìn thấy mấy người chỉ cười, muốn bắt chuyện thì cô lại đi chỗ khác, thật lạ.
Chẳng ai biết "Đường Quả" đó không tiếp xúc với bọn họ là vì sợ bị lộ tẩy.
Phong Ngọc vốn định cúp máy, nhưng bị mọi người nhìn như thế, cuối cùng cũng cầm máy ra ngoài.
"Chuyện gì?"
Hạ Ý không nghe ra giọng điệu lạnh nhạt của Phong Ngọc. Hiện tại cô ta chỉ muốn biết trò chơi kia có gì đặc biệt.
"A Ngọc, hôm qua em chơi trò trong USB của anh rồi. Em thấy cốt truyện có hơi là lạ, trước giờ chưa từng chơi kiểu như thế, sao anh lại nghĩ ra được nhỉ?"
"Em tính chiều nay sẽ livestream chơi Tân nương cương thi, em chưa bao giờ gặp được thiết lập nhân vật nào giống với tân nương cả, thú vị lắm."
Phong Ngọc nhíu mày, "Mới sáng ra em đã gọi cho anh chỉ để nói là game rất thú vị?"
"Đúng rồi, không được à? Trước giờ chúng ta đều nói về game mà? Anh thiết kế trò chơi không phải để em chơi thử trước?" Hạ Ý hơi mờ mịt, vội phản ứng lại, "Có phải em làm phiền anh rồi không? A Ngọc, em xin lỗi, chỉ là em quá vui. Trò này thực sự rất sáng tạo, nhất định sẽ được chào đón."
"Em mới chơi một trò, còn hai trò nữa."
Phong Ngọc nhớ lại những chuyện của cả hai, sắc mặt dịu đi một chút, "Được, anh biết rồi. Ba trò đó dành riêng cho Tiểu Ý em, em thích là tốt. Buổi sáng anh khá bận, không việc gì thì không cần gọi, gửi tin nhắn cho anh là được."
Gã nhớ lại mỗi lần nhìn màn hình đều thấy hai chữ "Tiểu Quả", dừng một chút rồi nói, "Chiều về anh đi mua điện thoại và sim mới cho em, điện thoại em đang dùng là của bạn anh, đưa anh cất cho."
"Ok, em biết rồi."
Cúp máy, Hạ Ý bớt hứng thú hẳn. Cô ta chọc chọc điện thoại, "Đúng ha, đây là của người khác." Cô ta nhìn phòng livestream, "Đây cũng là của người khác."
Cô đi ra khỏi gian phòng, nhìn căn phòng trang trí lịch sự tao nhã, "Của người khác hết." Căn bản không thuộc về cô ta.
Đừng trước gương phòng tắm, nhìn gương mặt tinh xảo hoàn mĩ và cơ thể trắng nõn mảnh khảnh, "Thân thể cũng là của người khác luôn."
Cô ta xoa xoa gương mặt không dùng mỹ phẩm vẫn trắng bóc, nhớ tới cơ thể của mình.
_____
Editor: Chị ơi đừng đùa anh nữa mà, chòi oi người ta đáng thương lắm rồi =)))))))))