Tuệ Dung nhớ lại buổi chiều hôm đó, Cửu Dương và nàng đã đứng bên bờ Vô Định Hà. Chàng đã nói rất nhiều việc với nàng, và sau khi nàng nghe chàng nói xong, với nỗi phẫn nộ đột nhiên bộc phát trong lòng nàng, Tuệ Dung nhớ nàng đã không còn kềm chế được nữa, với giọng giận dữ và bất bình, nàng nhìn chàng, nói: “Sao ngài lại thành thật tường phân với nô tì về thân phận của mình? Ngài không nên đẩy nô tì vào câu chuyện này, để nô tì lùi không được! Ngài đừng tưởng rằng nô tì là người tốt thích làm việc tốt, nô tì sẽ không vì thiên hạ bá tánh, sẽ không bằng lòng với ngài đi giúp họ đâu, nô tì không có chút lòng dạ gì thương hại bọn họ đâu!”
Cửu Dương bước thêm một bước đến đứng sát vào nàng, ánh mắt linh động dừng lại ở gương mặt nàng.
Nàng hỏi chàng: “Ngài tin tưởng nô tì lắm sao?”
Cửu Dương gật đầu không ngần ngại. Tuệ Dung thì thầm: “Vì sao?”
“Ta không hiểu vì sao,” chàng đáp, “nhưng ta tin nàng, Dung nhi à.”
Tuệ Dung nhớ rõ trái tim nàng đã đập rộn ràng trong ngực. Hai từ “Dung nhi” ấy, và với sự tin tưởng của chàng, chàng nhất mực đặt cả niềm hy vọng vào nàng, khiến cho nơi đáy lòng nàng run rẩy xúc động khôn cùng!
“Mọi việc đều tin hay sao?” Nàng hỏi.
Chàng gật đầu, nói: “Trước kia cả ngày ta sống trong sự đề phòng, nhưng lại bị nàng dễ dàng phá vỡ tuyến phòng nghi ngờ đó. Ta nhớ lần đầu ta vào căn phủ bộ hộ và gặp nàng, ta biết nàng không đơn giản là một a hoàn, vì ta thấy khí chất của nàng không đơn giản chút nào. Nhưng khi ta nói chuyện với nàng, ta biết nàng là một người tốt. Tuy rằng thường ngày nàng hay che giấu tâm sự của mình rất kỹ, rất khó tỏ vẻ quan tâm người khác, những người quen nàng cũng đều chỉ nhìn thấy sự lạnh lùng của nàng nhưng họ không hề hay biết trong lòng nàng thật ra rất nóng. Lời lẽ tuy sắc lạnh như băng như đá đến ngay cả người thân thiết nhất với nàng trong phủ bộ hộ là Uyển Thanh đối với nàng cũng có chút lo ngại dè dặt, không ai thật sự biết ẩn dưới cái sắc lạnh của nàng là một sự ấm áp. Riêng ta, hiểu rất rõ ràng.”
Chàng nói đến đây ngưng một chút, mỉm cười thêm lời: “Thật tình ta cũng không ngờ bản thân đa nghi như thế này lại đem lòng tin tưởng nàng, sự tin tưởng như thế lâu rồi ta chưa từng có.”
Tuệ Dung nhớ như in khi chàng dứt lời, nàng đã trông thẳng vào đôi mắt tràn đầy niềm tin của chàng, trái tim nàng như thắt lại. Người đàn ông này, quả nhiên đặt cả lòng tin cậy và tính mạng người chàng ấy yêu nhất vào nàng. Và vì lòng tin vô điều kiện đó, nàng không muốn làm hỏng nó, cho nên, nàng quyết định sẽ cố gắng giúp chàng.
Ánh mắt Tuệ Dung bị một lớp lệ trào lên phủ lấy, cuối cùng, nàng nhớ mình đã gật đầu với chàng, nói trong tiếng khóc nghẹn ngào: “Thật một trăm ngàn lần nô tì không nên nghe theo lời ngài, không biết ma quỷ nào xui khiến nô tì ưng thuận làm cái công việc này!”
“Không phải ma quỷ gì đâu, mà chính là lòng thương người của nàng.”
Chàng đã nhại lại câu nói của nàng. Sau đó hai người đứng bên nhau, chẳng biết nói gì hơn. Tuệ Dung nhớ khi đó nàng thật sự rất muốn nói với chàng rằng nàng đồng ý giúp chàng không phải do nàng có lòng thương người như chàng đã nói mà chính do nàng yêu chàng. Trên đời này một người cam tâm tình nguyện làm tất cả vì một người, ngay cả bảo vệ tình địch của mình, chẳng có gì khác ngoài tình yêu đâu, nàng yêu chàng, nhiều như chàng yêu cô gái đó, vậy thôi. Nhưng cuối cùng nàng đã không nói ra, nàng bảo lòng rằng sẽ mãi mãi chôn chặt tình cảm của mình trong lòng. Nó sẽ mãi mãi là bí mật của riêng nàng.
Thế là suốt cả buổi chiều hôm đó nàng chỉ nhìn chàng trân trối, chàng cũng nhìn lại nàng bằng ánh mắt biết ơn. Một lúc sau nàng nhẹ nhàng, lặng lẽ, tựa gương mặt mình vào ngực chàng, đằm thắm. Chàng đã để yên cho nàng tựa vào chàng và nói: “Cảm ơn nàng, Dung nhi.”
Cũng lại hai chữ “Dung nhi” khiến nàng khóc ròng, và mối chân tình của chàng dành cho Nữ Thần Y đã khiến nàng thật sự cảm động, thật sự chua xót. Chàng yêu Nữ Thần Y, yêu tha thiết, yêu vô cùng, bất cứ việc gì cũng nghĩ cho cô gái đó. Và đến khi trăng nằm núi, nàng vẫn còn đứng tựa vào chàng, nàng ngẩng đầu lên, nhìn chàng bằng ánh mắt chan chứa tình thương yêu, hỏi nhỏ: “Ngài yêu phu nhân đến mức độ nào?” Cửu Dương im lặng. Sau một thoáng suy nghĩ, chàng đã nói với nàng chàng thật sự không biết câu trả lời cho câu hỏi vừa rồi của nàng, chàng vốn chưa bao giờ đo lường tình cảm của chàng dành cho Nữ Thần Y mà chỉ biết rằng, tất cả những tư tưởng của chàng luôn luôn lúc nào cũng bị Nữ Thần Y chiếm cứ. Chỉ cần một ngày không gặp thì suốt ngày hôm đó chàng cảm thấy vô cùng buồn bực, chán nản, cuộc sống trở nên vô vị. Không còn có một ngôn ngữ hay hành động nào có thể lay động được tình cảm của chàng dành cho Nữ Thần Y!