Chiều hôm sau, Tuệ Dung thấy Uyển Thanh đang ở trong bếp thản nhiên hòa một thứ bột vào chén cháo của Nữ Thần Y. Tuệ Dung giật lấy gói bột trên tay Uyển Thanh, vừa ngửi đã giật mình:
-Cô có bị điên không, ai lại đem người đàn ông mình yêu dâng cho người con gái khác bao giờ?
Uyển Thanh bỗng nhiên cảm giác mắt nàng ngân ngấn nước, vội quay đi khi một giọt nước mắt chực rơi xuống, đoạn quay mặt lại nói:
- Tôi thấy ngài ấy ngày càng tiều tụy, sợ… u uất buồn phiền mà chết.
Tuệ Dung nhìn gương mặt buồn bã của Uyển Thanh, định mở miệng chia sẻ nỗi sầu của Uyển Thanh. Nhưng Uyển Thanh lấy lại vẻ mặt bình thản, nói:
-Cô đừng lo, cũng đừng thương hại tôi. Tôi không sao thật mà, nếu giúp được ngài ấy tôi còn vui vẻ nữa là khác. Sao con người lại phải đau khổ? Đó là vì họ có quá nhiều dục vọng, họ nhìn tất cả sự việc đều như viên kẹo cả. Đó chính là cái bi đát nhất của con người. Lúc gần đây tôi đã suy nghĩ kỹ và thấy rằng vì hạnh phúc của người tôi yêu, tôi phải thản nhiên trước những viên kẹo màu óng ánh.
- Nhưng ngài ấy là con người, đâu phải là viên kẹo?
Uyển Thanh cười hiền:
- Tất cả những gì mình muốn chiếm đoạt đều có thể là kẹo cả. Vì vậy muốn vui tươi mãi thì đừng nên chiếm đoạt cái gì. Sống không trăm tuổi mà cứ mãi lo sầu, sao lại phải khổ đau thế! Tư tưởng nhà Phật rất có lí, tất cả những tham sân si, tất cả những tội ác đều do một phút xao động tạo nên, nếu ta giác ngộ thì ta sẽ sống vĩnh cửu trong hạnh phúc.
Những lời thành thật của Uyển Thanh làm Tuệ Dung lặng đi trong giây lát. Có nằm mơ Tuệ Dung cũng không ngờ Uyển Thanh đã nảy sinh tình yêu, chẳng những vậy mà còn dụng tình quá sâu nữa. Tuệ Dung nhớ kỹ năm Uyển Thanh mười ba tuổi đã từng hùng hồn tuyên bố đối với chuyện yêu đương Uyển Thanh sẽ không hứng thú chút nào. Khi đó Tuệ Dung nhớ nàng đã tròn mắt nói với Uyển Thanh rằng: “Nhưng nếu sống mà không có dục vọng, không biết yêu, không thèm muốn gì cả thì sống để làm gì với quả tim hoang vu như bãi sa mạc?”
Uyển Thanh nhỏ nhẹ: “Cô lầm rồi, không yêu, không ghét, hờn, giận, thì đời này làm gì có tranh chấp và lúc đó quả tim của mỗi người sẽ là những mảnh đất phì nhiêu, những khu vườn sum suê trái ngọt. Trái tim con người chỉ hoang vu khi va chạm với quá nhiều đau khổ, tuyệt vọng và chán chường vì thất bại trong những tranh chấp với nhau mà thôi.”
Hai người tranh luận thêm một lát nữa, Tuệ Dung nhớ nàng đã không chịu được không khí gàn dở, bịt tai lại nói: “Thôi, thôi, bao nhiêu đó đủ rồi, tôi không thích nghe thuyết pháp cũng như tôi không tin là cô vô tri vô giác với tình yêu mãi được. Bất quá người đàn ông làm cho cô xiêu lòng chưa xuất hiện đó thôi!”
Bây giờ nhớ lại những lời này, Tuệ Dung cảm thấy thật tội cho Uyển Thanh! Mộng ước đã vỡ tan, giờ còn phải tìm cách giúp cho người mình yêu đến với người con gái khác, làm sao không tránh nổi đau khổ? Tuệ Dung nhìn chén cháo trong tay Uyển Thanh, cảm thấy mềm lòng, một nỗi xúc động dâng trào cho sự quảng đại của Uyển Thanh.
- Nói thật - Tuệ Dung bâng khuâng suy nghĩ một lát bèn lên tiếng - Tôi sợ cô không đủ khả năng, tôi sẽ giúp cho cô.
Tuệ Dung nói xong liền kéo tay Uyển Thanh đi ngay về phía phòng ngủ của Nữ Thần Y.