Một lát sau, Cửu Dương theo a hoàn nọ đi vào sảnh, ôm quyền chào mọi người trong sảnh.
Sách Ngạch Đồ và Tân Nguyên đã đứng lên khỏi ghế. Sách Ngạch Đồ ôm quyền đáp lễ.
Tân Nguyên mỉm cười, gật đầu với Cửu Dương.
Tiểu Điệp kéo ghế mời Cửu Dương ngồi.
Ba người Sách Ngạch Đồ, Tân Nguyên và Cửu Dương ngồi vào bàn.
Tiểu Điệp đứng sau Cửu Dương, nói:
-Mặc dù Sách đại nhân biết rất nhiều về trà nhưng vẫn mời cách cách của em đến giúp một tay cho chắc chắn. Cách cách của em ngoài biết cách nung trà rất độc đáo còn có sở thích sưu tập các loại trà ngon trên thế giới. Lần này cách cách và Sách đại nhân đích tay chọn trà, nhất định huynh sẽ ưng ý.
Cửu Dương nghe Tiểu Điệp nói, khẽ đánh mắt sang Tân Nguyên, nhưng nàng vẫn giữ vẻ mặt bình thản như không. Thì ra nàng rất thạo về trà! Cửu Dương nhớ tới những buổi chàng đã hướng dẫn cho nàng cách chọn, trồng và thu hoạch trà. Chàng đã nói với nàng là mùa hái trà tùy theo từng loại và tùy theo khí hậu. Ở ven Tây Hồ Hàng Châu nơi sản xuất trà Long Tỉnh thì thợ trà bắt đầu hái trà từ tháng ba kéo dài đến tháng mười, tổng cộng ba mươi lần, mỗi lần cách nhau khoảng mười ngày. Giang Nam có trà Long Tỉnh, Giang Bắc nổi tiếng về các loại trà xanh, Lĩnh Nam có trà Ô Long, Tây Nam trồng nhiều trà đen. Nếu dùng làm trà Ô Long thì thợ chỉ ngắt đúng ba lá non và một búp. Trà xanh lá thường rất non nên chỉ ngắt hai lá. Long Tỉnh cần lá to hơn nên phải ngắt ba. Trà được chế biến bằng cách để hong ngoài trời cho héo đi, sau đó đem đi ủ. Thợ sẽ luôn kiểm soát để hương vị được đúng độ. Khi đã ủ xong thì cho trà vào lò sấy. Trà được sấy nhiều lần nhưng phải đúng cách để khỏi mất phẩm chất. Qua hồi biến chế này trà gọi là trà sống. Tiếp theo là sàng sảy, rây, nhặt cọng và phân loại thành từng thứ bậc khác nhau...
Cửu Dương ngộ ra lý do tại sao Tân Nguyên nói với chàng rằng nàng không biết một chút gì về trà nhưng chàng không thể đáp lại tình cảm của nàng, nên chỉ biết nhìn nàng bằng ánh mắt bùi ngùi, sau đó đưa mắt sang Sách Ngạch Đồ.
Sách Ngạch Đồ rót trà ra li. Tiểu Điệp bưng chiếc li hình ống trúc đặt trước mặt Cửu Dương.
- Huynh và cách cách, một người thạo cách trồng trà, một người thạo cách chọn và pha trà, nhìn thế nào cũng thấy rất hợp nhau.
Tiểu Điệp nói.
Sách Ngạch Đồ nghe Tiểu Điệp nói vậy, mỉm cười, không nói gì. Cửu Dương cũng im lặng, nâng chiếc li hình ống trúc làm bằng đất tử sa lên uống một hơi cạn sạch.
Sách Ngạch Đồ chờ Cửu Dương uống trà xong, chỉ tay vào một chiếc hộp nhỏ đặt trên bàn:
-Các hạ thấy loại trà vừa uống đó ra sao? Có hợp khẩu vị và tình cảnh không? Tại hạ đã nếm qua mấy chục loại trà mà cách cách mang tới từ trưa đến giờ, thấy đó là loại trà ngon nhất và hợp cho buổi tiệc thọ của Ngao Bái ngày mai nhất!
Cửu Dương gật đầu, chàng quả không nhờ lầm người. Li trà vừa rồi so với loại trà mà chàng thường trồng để bán trong chợ Đông Thành hương vị cao hơn gấp bội.
Vẫn là a hoàn vừa nãy trở vào sảnh nói có Quân cơ đại thần Đồ Ngạn Đột cần một tư liệu gì đó rất cấp bách. Sách Ngạch Đồ bèn nhìn Cửu Dương, nói phải rời khỏi phủ một chút.
Cửu Dương đặt chiếc li trở lại bàn, đứng dậy ôm quyền chào Sách Ngạch Đồ, định ra về, nhưng Sách Ngạch Đồ nói vẫn còn chuyện muốn thỉnh giáo, mong chàng ở lại.
Sách Ngạch Đồ dứt lời rời đi.