Thấy Nghiêm Nghị cười với mình, ả thở phào trong lòng, ngay lập tức nghĩ ra biện pháp giả vờ không quen biết.
"A Nghị, đây là...?"
Ả nghi hoặc nhìn Đường Quả, "Tiểu đội chúng ta có người mới?"
Cùng lúc đó, Đường Quả cũng nhìn Nhan Niệm, vẻ mặt mừng rỡ, vội nắm lấy cánh tay ả, "Hóa ra là cô ở đây!!" Cô mong chờ, "Phiền cô giải thích cho A Nghị giúp tôi, lúc trước tôi chỉ đi giúp A Nghị lấy thuốc, không vứt bỏ anh ấy. Lúc đó cô cũng ở biệt thự mà, đúng không?"
Lòng Nhan Niệm trầm xuống, gương mặt cũng căng lên. Ả cố gắng điều chỉnh biểu cảm của mình, dùng khuôn mặt hoang mang nhìn Đường Quả.
"Cô..."
Nhìn Đường Quả mong chờ, ả tiếp tục hỏi, "Cô là ai? Tôi không quen biết gì cô, mà cô muốn tôi giải thích cái gì?"
"Rõ ràng cô ở biệt thự cùng tôi, còn nói với tôi tiệm thuốc ở gần đấy. Cô còn bảo trông A Nghị giùm tôi, cô quên hết rồi à?"
Nhan Niệm nhíu mày, "Cô này, cô chắc chắn là nhìn thấy tôi?"
"Tôi thì chắc chắn là chưa gặp cô bao giờ," Nhan Niệm cảm thấy may mắn vì lúc đó chưa nói tên cho Đường Quả biết, "Nếu cô biết tôi, thế nói thử xem tên tôi là gì, còn nữa, cô lấy thân phận gì để chất vấn tôi, giải thích gì với A Nghị?"
Liên tiếp mấy vấn đề, Đường Quả căn bản là trả lời không nổi. Cô chỉ mới thấy mặt người này, không hề biết tên.
Cô đứng á khẩu tại chỗ, chỉ lặp lại một câu xác nhận Nhan Niệm trông A Nghị hộ mình rồi mình mới đi lấy thuốc.
Nhưng lời cô chẳng ai tin. Tất cả thành viên của tiểu đội Dương Quang đều nghĩ là cô có vấn đề về não.
"Tôi xin cô, cô giải thích giùm tôi một chút. A Nghị không tin tôi," Gương mặt xinh đẹp trông đáng thương vô cùng, thật dễ khiến người ta mềm lòng, "A Nghị, tin em một lần được không?"
"Van cô, giải thích giùm tôi với." Cô đột ngột nhớ ra mình đã từng đổi ngọc bội cho Nhan Niệm, "À đúng rồi, lúc đó cô còn dùng thuốc đổi ngọc bội của tôi. Ngọc bội đó là gia truyền, nếu không phải vì A Nghị, tôi đã không đổi với cô."
"Tôi nhớ rõ Nhan Niệm có một viên ngọc bội." Tần Giai Nhân đột nhiên lên tiếng, "Nhan Niệm, cô lấy ngọc bội ra cho cô ấy xem đi. Người trong đội cần biết rõ ai trong sạch hay không."
Nhan Niệm oán hận, Tần Giai Nhân này sao toàn đối đầu với ả.
Đây là một người phụ nữ thông minh cực kì. Nếu hôm nay ả không lấy ngọc bội ra chứng minh là không xong.
Tất cả mọi người chăm chú nhìn vào Nhan Niệm, không phải là họ hoài nghi thành viên đội mình, mà là chuyện này không bình thường, có liên quan đến thành viên quan trọng của đội.
Trước ánh mắt mong chờ của mọi người, Nhan Niệm lấy ngọc bội đeo trên cổ ra cho Đường Quả xem, "Đây có phải ngọc bội của cô không?"
Đường Quả nhìn ngọc bội thất thần, không phải.
Thấy được biểu cảm của cô, ai cũng rõ ràng.
"Đã nói rồi, tôi không quen biết cô." Nhan Niệm nhíu mày lại, "A Nghị, cô ta là ai?" Ả ôm tay Nghiêm Nghị, "Em nghe người ta nói mấy ngày nay có một người phụ nữ rất đẹp đến đây, A Nghị, anh thích cô ta à?"
"Tôi là vị hôn thê của A Nghị." Đường Quả phản ứng lại, trong lòng có cảm giác nguy cơ, vội đáp.
Nhan Niệm dời ánh mắt lên người Nghiêm Nghị, chờ câu trả lời của gã.