Để bảo vệ căn cứ, Nghiêm Nghị đề nghị giao nguyên chủ cho căn cứ Lạc Nhật, nói cô ấy là Nhan Niệm.
Nguyên chủ bị mang đi trong tuyệt vọng, đối mặt với cô là những con dao lạnh ngắt.
Cơ thể của cô đặc thù, bị cắt bao nhiêu lần cũng có thể hồi sinh, bởi thế không ai nghi ngờ cô không phải Nhan Niệm.
Nghiên cứu hơn một năm, không tìm ra được vấn đề gì.
Người phụ trách của căn cứ Lạc Nhật là Thời Thừa xuất hiện, hỏi cô về chuyện bí mật.
Nguyên chủ chỉ nói, "Tôi tên Đường Quả, không phải Nhan Niệm, là vị hôn thê cũ của Nghiêm Nghị."
Thời Thừa trầm mặc thật lâu, cuối cùng hỏi, "Vậy vì sao cô có thể tái sinh?"
"Tôi là zombie." Cô đáp, con ngươi không có ánh sáng, dường như đã mất hết động lực sống, "Tôi cũng không biết nữa."
"Cô đi đi."
Thời Thừa thả nguyên chủ đi. Cô không về căn cứ Dương Quang, trái lại sống chung với đàn zombie.
Một lần, Nghiêm Nghị bị đàn zombie bao vây, thấy gã sắp bị zombie biến dị cắn nuốt, cô ấy vẫn không đành lòng mà cứu gã.
Đặt gã đến nơi an toàn, cô về với đàn zombie, cả ngày làm bạn với zombie. Nhiều năm sau, Nghiêm Nghị mang theo một đội ngũ chỉnh tề và vũ khí gϊếŧ zombie vào đỉnh núi zombie cuối cùng, nhắm ngay đầu cô, muốn một súng gϊếŧ cô.
Thời Thừa khuyên, "Cô ấy không ác, cô ấy đã cứu anh, còn từng là vị hôn thê của anh."
"Nhưng vẫn là một kẻ phản bội." Nghiêm Nghị đáp như thế. Thời Thừa không kịp ngăn cản, cô đã bị gã một súng nát sọ.
Thật ra cô có cơ hội để đào tẩu, chỉ là cô không muốn đào tẩu.
Cô không biết tuổi thọ của mình, cô đã mất đi động lực sống, không biết vì sao lại mãi tồn tại.
Nếu đã không có mục tiêu để sống rồi, vì sao lại không hủy đi chứ.
Nhan Niệm với Nghiêm Nghị bên nhau, chào đón ánh sáng mới, hạnh phúc về sau. Nghiêm Nghị và Thời Thừa chia thế giới thành hai, mỗi người quản lý một phương.
Edit: Phong Nguyệt
Beta: Jin Yin
Đăng trên watt--pad _phongnguyetnguyet_
Đường Quả xem xong ký ức, cả người cảm thấy không tốt lắm.
Cô xoa xoa thái dương, "Lại một thế giới khó chịu."
Thời gian hiện tại là cô ở tiệm thuốc biến thành zombie, đang định cầm thuốc trở về tìm Nghiêm Nghị. Cô liếc cái túi trong tay, bên trong đều là thuốc.
"Nguyên chủ ngu thật." Cô cười lạnh một tiếng, "Loại chó má không nghe lời thế này, ngược đi ngược lại là được rồi. Người chết thì không có gì, người sống vẫn vẻ vang như cũ, ngu xuẩn!"
"Đã bị coi thành người xấu sao không làm người xấu luôn đi," Đường Quả nheo mắt lại, "Với thực lực của thân thể này, muốn bóp nát một thằng hèn Nghiêm Nghị phải nói là quá đơn giản."
Hệ thống vội vàng nhắc nhở, [Ký chủ đại đại, bóp nát Nghiêm Nghị thì chơi không được, chúng ta sẽ đi đến thế giới tiếp theo ngay.]
Nam nữ chính không thể chết khi đang trong cốt truyện, trừ khi cốt truyện kết thúc.
"Ta đâu có định trực tiếp bóp nát Nghiêm Nghị." Đường Quả lấy khăn giấy ra lau hết chỗ bẩn trên người, giọng thần bí, "Chỉ là cảm thán mà thôi. Rõ ràng mạnh như thế, thay đổi cái gì mà chẳng được, nhưng rồi cuối cùng lại tự sa ngã; tính cách tự ngược này không biết nguyên chủ học từ đâu ra."
Hệ thống thở ra nhẹ nhõm, ký chủ đại đại chắc đang bực mình thôi.
[Rồi, ký chủ, chúng ta hiện tại làm gì đây?]
"Ta muốn tắm nước nóng."
Đường Quả ghét bỏ nhíu mày, tuy gương mặt còn sạch sẽ nhưng mà khắp người đều rõ bẩn, trừ máu tươi ra còn dính cả dịch của zombie, mùi cực kỳ buồn nôn.
[Tôi phóng nước ra cho cô nhá?] Hệ thống chó săn hỏi, ký chủ đại đại vui vẻ là quan trọng nhất.