Lấy được bản báo cáo kiểm tra sức khỏe, kết quả là khỏe mạnh, Kiều Nghiệt thở phào nhẹ nhõm, bình tĩnh nắm tay Đường Quả đi về,
Tiếp đó, cả nước chứng kiến một màn lữ hành ngược chó.
Ngày nào Đường Quả cũng đăng Weibo, là ảnh chụp cô với Kiều Nghiệt lữ hành.
Trong ảnh, hai người đều cười ngọt ngào; đặc biệt là có một ít video ngắn thể hiện hai người ăn ý với nhau đến mức độ nào.
Lúc rảnh rỗi, Tô Hòa cũng ở biệt thự lướt Weibo của Đường Quả, xem từng cái từng cái một; rồi lướt xuống sâu hơn, gã kinh ngạc phát hiện ra, từ rất lâu trước kia, Weibo của cô không nhắc tới Kiều Nghiệt, mà là gã.
Bài đăng nào cũng tràn ngập tình yêu, phát hiện đó khiến trái tim gã nổi lên lửa nóng; như nghĩ đến hiện tại, một chậu nước lạnh tạt vào người gã.
Một buổi sáng của nửa năm sau, Đường Quả dựa vào người Kiều Nghiệt, hai người ngồi trên núi chờ mặt trời mọc.
Kiều Nghiệt ôm chặt người bên cạnh, thân thể run rẩy, giọng nói cũng run run; hắn cố gắng nở nụ cười, rồi nói một câu khó hiểu, "Y học hiện tại không phát triển tí nào."
"Rõ ràng đã kiểm tra kĩ như vậy rồi."
Đường Quả buồn cười nghe hắn oán giận, vòng tay qua eo hắn, "Anh ồn ào quá."
"Vậy anh không nói nữa."
"Thôi, anh nói đi, em nghe anh nói."
Kiều Nghiệt ôm cô, hôn lên trán cô, dần dần xuống bên má cô, nhẹ nhàng điểm lên môi cô rồi rời đi, "Anh cảm thấy ngực anh thiếu một góc, không thể bù vào lại."
"A Nghiệt đừng tham thế, mười năm nay em chỉ đối xử tốt với anh, còn không thèm nhìn người khác đến một cái."
Kiều Nghiệt dở khóc dở cười, "Không chịu được." Không chịu được, chỉ muốn bên cô nhiều hơn.
"A Nghiệt, anh coi như thời gian còn lại để dành cho kiếp sau đi."
"Quả Quả, em không biết an ủi gì cả, câu nào cũng đau tim."
Hết cách rồi, hắn thích cô như thế, thích đến không ngừng được; không có cô, cuộc đời hắn như mất đi màu sắc.
Cằm hắn đặt lên đầu cô; hắn nói nhỏ, "Kiếp sau anh có thể tìm được em không?"
"Thành tâm thì linh."
"Vậy anh sẽ cố gắng."
Đường Quả mỉm cười, kiếp sau anh không có kí ức sẽ có một cuộc đời mới. Mà cô, vẫn như cũ mãi mãi luân hồi, không biết đâu là điểm dừng.
Cô vùi đầu vào trong lồng ngực hắn, có chút quyến luyến hương vị tình yêu này; chỉ có tình cảm khắc cốt ghi tâm mới có thể khiến cô tiếp tục lữ hành trong cô độc, không đến mức nửa đường lạc mất chính mình.
Để báo đáp lại, cô cũng sẽ cho hắn một tình yêu chân thành nhất, tốt đẹp nhất.
Tựa như lúc này đây, biết mình sắp rời đi, cô không hề sợ thế giới tiếp theo sẽ thế nào, cũng không có cảm giác bi quan chán đời.
Cô cũng không động một chút là muốn hủy diệt thế giới như trước; hơi nheo mắt lại, cô đột nhiên nhớ ra gì đó, liền ngẩng đầu lên hôn hắn. Bốn mắt nhìn nhau, lần này Kiều Nghiệt thấy rõ ràng yêu thương nồng đậm trong mắt cô.
"A Nghiệt, em đi nhé."
Giọng nói nhẹ nhàng của cô vang bên tai. Kiều Nghiệt vội ôm lấy cô, thống khổ "Quả Quả, anh có thể nói không được không? Lần này anh có thể không nghe theo em được không?"
Nhìn người phụ nữ đã nhắm chặt hai mắt, hắn thấp giọng khóc, nhẹ nhàng vỗ về gương mặt cô, "Sao em đi dứt khoát như thế, anh chiều em đến hư rồi à."
Hốc mắt hắn đỏ lên. Hắn vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ vỗ vai cô, "Được rồi, được rồi, nghe em tất, nhé?"
Thợ chụp ảnh đứng đằng sau không chịu được mà phải che miệng lại, vội lấy khăn ra lau nước mắt. Nếu đây không phải công việc của họ, chắc chắn họ sẽ xoay người rời đi.
__________
Editor: Thôi mị khóc đây hức...