Editor: Phong Nguyệt
Chỉ đăng trên truyenwiki1.com _phongnguyetnguyet_
Các trang web khác là re-up. Hãy đọc bên truyenwiki1.com để ủng hộ editor.
Phó Trác Thư biết mình thích Đường Quả, nhưng thấy thái độ của Ngụy Việt với Đường Quả, còn vì Đường Quả thay đổi, cũng thấy cô hạnh phúc, tươi sáng rực rỡ, cậu ta không dám đi phá hoại.
Mã Mậu xuất hiện khiến cậu ta cảnh giác.
"Ai cần mày lo?" Mã Mậu hừ lạnh một tiếng, "Mày quản bạn gái mày đi, giờ tao không cướp bạn gái mày nữa, mày phải vui lên mới đúng."
Mã Mậu nói xong, xoay người đi.
Phó Trác Thư cau mày, không chú ý đến ánh mắt ghen ghét và bàn tay nắm chặt của Kỷ Tiểu Tư. Cậu ta xoay người lại, đến gần chỗ Đường Quả.
"Cậu cẩn thận Mã Mậu một chút, nhắc Ngụy Việt chú ý hơn đi."
Nói xong, cậu ta về chỗ ngồi, thở dài một hơi. Cậu ta liếc về phía Kỷ Tiểu Tư, không thấy rõ biểu cảm của cô ta. Dạo này Kỷ Tiểu Tư thay đổi, thỉnh thoảng còn nói chuyện thật thật giả giả với cậu ta, cậu ta không phải không biết.
Vì thế cậu ta cố gắng kiềm chế, không tiếp xúc nhiều với Đường Quả.
Thật ra cậu ta định nói rõ ràng với Kỷ Tiểu Tư, rằng đã kết thúc rồi. Nhưng vì Kỷ Tiểu Tư trọc đầu, cậu ta lại không nỡ, chờ cô ta bình phục mới nhắc đến chuyện chia tay.
Đường Quả không biết mấy người bổ não cái gì, mà có biết cô cũng không để ý.
Kỷ Tiểu Tư cầm điện thoại, suy nghĩ bao lâu nữa thì mọc được tóc.
Tính toán ra, đợt thi học kì tiếp theo, cô ta có thể không cần mang mũ, trong lòng hơi thở ra.
Ngày nào cũng phải hưởng thụ ánh mắt kì quặc của mọi người, thật sự rất khó chịu.
Trước kia cô ta đội tóc giả, giờ ra chơi không cẩn thận làm rơi xuống, lại bị mất mặt. Bây giờ thời tiết chuyển lạnh, cô ta cứ việc mang mũ đi.
Nhưng cô ta có khả năng vẫn cảm nhận được những ánh mắt kì quặc đó, chỉ là phải nhẫn nhịn tạm thời.
Nhưng Phó Trác Thư lo lắng cho Đường Quả khiến cô ta phẫn nộ, rõ ràng Phó Trác Thư là bạn trai cô ta.
Mã Mậu vốn thích cô ta hình như cũng để ý đến Đường Quả.
Cô ta cắn răng, muốn hỏi vì sao, Đường Quả xấu như thế, vì sao vẫn còn nhiều người thích.
Cũng may, tóc cô ta sắp mọc ra. Ánh mắt cô ta sáng rực, vất vả lắm mới có cuộc đời mới, cô ta không thể để Phó Trác Thư bỏ mình.
Chớp mắt đến thi cuối kì. Gần đây Kỷ Tiểu Tư không quan tâm chuyện học hành, nghe thấy giáo viên trên bục giảng nhắc tên mình, vội vàng ngồi ngay ngắn.
"Bạn Kỷ Tiểu Tư, không nên áp lực. Mặc dù bài kiểm tra của em có tụt xuống một chút, các thầy cô vẫn thông cảm cho em. Lần thi cuối kì này em nhất định phải thật bình tĩnh."
Kỷ Tiểu Tư cắn răng. Tại sao cô ta không có đầu óc thông minh như Đường Quả, tại sao chuyện tốt gì cũng là Đường Quả.
Tưởng tượng thi cuối kì sẽ có thể bị quay về vị trí cũ, cô ta thật sự gấp gáp.
"Bạn Kỷ Tiểu Tư có thể học tập bạn Đường Quả, thầy thấy hai học kì này Đường Quả xứng đáng là tấm gương cho các em noi theo."
Cô kiên cường, trí tuệ, dù gặp phải chuyện không may như thế vẫn tỏa sáng, bài kiểm tra nào cũng đứng thứ nhất. Hiện giờ không ai dám nói xấu trước mặt Đường Quả, nhất trung mà nghe thấy được sẽ phun nước miếng đầy đầu.
Cô không chỉ tự cứu mình mà còn giúp Ngụy Việt quay đầu là bờ, từ học sinh đứng thứ nhất đếm ngược, hiện tại thành tích đã lọt top 50. Nếu không phải điểm văn của cậu không nỡ nhìn thẳng, khó khăn lắm mới đạt tiêu chuẩn, cậu đã có thể lọt top 3 rồi.
Không ai dám nói hai người không xứng nữa, giáo viên trong trường cũng thừa nhận hai người bên nhau. Thầy chủ nhiệm giáo dục thấy hai người nắm tay cũng phải vội vàng làm như không nhìn thấy, đi đường vòng.
"Vâng thưa thầy."
Kỷ Tiểu Tư cúi đầu. Vẫn thế, hào quang của Đường Quả vẫn lấn át người khác như thế.
Không được, cuối kì này cô ta nhất định phải thi tốt.