Tân Nguyên ngẩn ngơ hồi lâu mới cùng Tiểu Điệp về lại nhà trọ. Vừa vào phòng trọ, Tân Nguyên vội vã thay xiêm y, rửa mặt rồi ngồi vào bàn trang điểm. Nàng chống hai tay lên cằm nhìn vào trong gương và bắt đầu mơ màng ngắm nghía. Ở trong phòng kín cửa gài then xong trời cũng đã rất khuya, hai mí mắt Tiểu Điệp cứ díp lại nhưng Tân Nguyên vẫn tỉnh như sáo, cứ ngồi chống cằm nhìn mình trong gương. Tân Nguyên nhớ tới người đàn ông nàng đã gặp trong cuộc thi thơ tối nay, một người đàn ông tướng mạo anh tuấn, phong độ tiêu sái, lại một bụng văn chương, nhất là chàng hiểu ý nàng... Bất giác nàng mỉm cười một mình.
Tiểu Điệp thay đồ xong cũng đi lại đứng bên cạnh Tân Nguyên tháo bím tóc của nàng ra nhưng mãi mà tóc cứ rối vào nhau. Tân Nguyên bèn đứng dậy giúp Tiểu Điệp. Vừa gỡ tóc cho Tiểu Điệp, Tân Nguyên vừa lẩm bẩm:
- Đừng sớm nản như vậy, Tân Nguyên. Chắc chắn rồi mi sẽ gặp lại huynh ấy thôi. Bằng không, mi sẽ không hồi cung.
Và rồi như sực nhớ điều gì, Tân Nguyên nói thêm:
- Hội Đèn Trời kéo dài ba đêm, đêm mai mới là đêm chính thức, chắc hẳn huynh ấy lại đến.
Tiểu Điệp đương nhiên biết Tân Nguyên đang nhắc tới người đàn ông trong cuộc thi thơ, cười hì hì:
- Rốt cuộc cũng có điều giữ chân cách cách lại mảnh đất này rồi.
Tân Nguyên không chút e thẹn, cũng cười với Tiểu Điệp và gật đầu.
Tối hôm đó Tân Nguyên nằm trằn trọc trên giường, không cách chi ngủ được. Tiểu Điệp thì lại khác, nằm cạnh Tân Nguyên ngủ thật say. Mấy lần Tân Nguyên nhắm mắt lại đếm cừu để thử dỗ giấc ngủ nhưng nàng càng đếm càng tỉnh táo muôn phần. Canh ba đã qua, Tân Nguyên biết mình sẽ không ngủ được bèn ngồi dậy khoác áo choàng vào rồi đi đến bên cửa sổ mở cửa nhìn trăng.
Tân Nguyên nghĩ tới nàng đã sống một quãng thời gian dài trong cung thế mà nàng chẳng bao giờ quyến luyến mảnh đất gọi là kinh thành này. Mấy năm xa nhà đi du học bên Anh, chẳng bao giờ nàng háo hức cái ngày ra trường rồi trở về cái thế giới nguyên thủy với tất cả những phong tục, lễ nghĩa, danh vọng, địa vị mà nàng chỉ thích đi đó đây, thích cái cách sống của người Tây và cách họ đối xử bình đẳng với nhau. Trải qua mấy năm, nàng về kinh thành, lúc xuống tàu hơi có chút mơ hồ, hơi có chút không vui. Mấy năm ngăn cách lại có thể làm cho nàng trở nên vô cùng xa lạ với mảnh đất này như vậy, vô cùng ngăn cách, như thể nàng đến từ một thế giới khác, một thời đại khác. Vậy mà tối nay nàng bỗng cảm thấy có sợi dây vô hình nào đó buộc nàng lại với kinh thành, nàng nhìn trăng, tự nhiên thấy trăng đẹp hơn bao giờ.