Trong khi chờ Huyết Lan vào bẩm báo với Hiếu Trang, Tế Độ thu hai nắm tay của chàng, đi tới đi lui trên hành lang bên ngoài đại sảnh. Tế Độ liên tục thu hai nắm tay khiến cho những khớp xương vang lên răng rắc. Mẫn Mẫn đứng ở cuối hành lang lặng lẽ quan sát Tế Độ. Nàng thấy điệu bộ cao ngạo, có thể kiểm soát được cả thế giới của chàng hằng ngày đều mất cả, trong giây phút này chàng trông chẳng giống chàng chút nào.
-A Lan, em có nhìn thấy điều ta đang nhìn thấy hay không?
Mẫn Mẫn hỏi.
A Lan gật đầu, đúng là nàng cũng thấy cái người mà mọi người gọi là Định Viễn đại tướng quân kia thường ngày bụng dạ thâm trầm như biển, hỷ nộ ái lạc tuyệt không dễ bộc lộ, nếu không làm sao có thể trèo lên đến địa vị hiện tại? Nhưng sao lại vì một dân nữ mà khiến cho đánh mất tác phong tới như vậy?
Mẫn Mẫn tiếp tục mím môi quan sát Tế Độ, nhủ bụng hai năm qua lòng nàng tịnh như nước giếng, giờ nổi sóng vì gặp lại chàng, khiến cho nàng không tài nào khống chế được những tình cảm trong lòng. Mẫn Mẫn cũng nhớ lúc nàng thấy thái giám vào sân khấu Đông Vân thưa chuyện với Hiếu Trang, rồi Hiếu Trang hấp tấp rời đi, nàng cứ tưởng chàng đã làm ra “chuyện đó” với một nữ nhân khác, không phải nàng, khiến nàng đau đớn như có ai xát muối vào lòng.
Mẫn Mẫn suy nghĩ tới đây Huyết Lan trở ra nói với Tế Độ chàng có thể vào sảnh phòng. Tế Độ dợm chân định bước qua ngạch cửa, chợt trong mình dâng lên cơn bứt rứt khiến chàng khó chịu, từ nãy đến giờ từng cơn bứt rứt như vậy cứ đến rồi lui không báo trước, Tế Độ phải dừng chân, hít sâu một hơi, rồi tiếp tục đi vào đại sảnh.
Ngao Bái thấy Tế Độ xuất hiện với bộ mặt đỏ ửng, hai mắt lờ đờ không có thần, trông rất lạ, quay sang Tô Khắc Táp Cáp. Tô Khắc Táp Cáp cũng trố mắt nhìn lại Ngao Bái, cũng chẳng hiểu tại sao dung mạo chứa đầy vẻ uy nghiêm, sắc mặt không để lộ nét phiền muộn, cao hứng, hay giận dữ thường ngày của Tế Độ biến đâu mất biệt.
Toàn thân Tế Độ nóng như có lửa, chàng quỳ xuống bên cạnh Nữ Thần Y, làm lễ tham bái Hiếu Trang. Não Đại chờ Hiếu Trang nói miễn lễ với Tế Độ và thí tọa cho Tế Độ ngồi, nhìn Tế Độ, hỏi:
-Định Viễn đại tướng quân, trong suốt vở kịch Tây Sương Ký ngài đi đâu mà lâu vậy? Chẳng ai biết ngài đi đâu.
Rồi Não Đại đem chuyện con rối nhanh chóng kể cho Tế Độ nghe. Não Đại kể xong quay sang thấy Ngao Bái hằn học nhìn mình. Não Đại cũng gườm gườm nhìn trả Ngao Bái, nhủ bụng: “Thế nào, định thị oai với ta sao?”
Từ khi Nữ Thần Y vào cung Khôn Ninh, nàng hoàn toàn giữ im lặng, nhưng ngay sau khi nàng nghe Não Đại hỏi Tế Độ đã đi đâu, trong đầu liền nảy ra một ý. Nữ Thần Y chờ Não Đại kể xong chuyện con rối, ngẩng đầu lên nhìn Hiếu Trang, nói:
-Nếu dân nữ có người làm chứng rằng dân nữ không có mặt tại hiện trường lúc đại nội thị vệ nhìn thấy người mặc y phục hồng đi vào thư phòng cung Càn Thanh, thì dân nữ sẽ được phán vô tội, phải không thưa thái hoàng thái hậu?
Từ lúc Tế Độ bước vào hành lễ, sắc diện trên gương mặt Tô ma ma thôi nhợt nhạt, bây giờ lại nghe Nữ Thần Y mở miệng, cả mừng nói:
-Đúng vậy, khi đó cô nương đang làm gì, có ai trông thấy, hãy nói với thái hoàng thái hậu mau lên.
Nữ Thần Y nói:
-Khi đó dân nữ đang ở cạnh Định Viễn đại tướng quân, ngài ấy có thể làm chứng cho dân nữ.
Sách Ni nói:
-Thì ra Định Viễn đại tướng quân rời sân khấu Đông Vân là để đi gặp cô?
Nữ Thần Y gật đầu hô vâng dạ với Sách Ni. Tô Khắc Táp Cáp nói:
-Trong đêm khuya khoắt hai người gặp nhau làm gì?
Nữ Thần Y chưa trả lời Tô Khắc Táp Cáp, Não Đại cười ha hả nói:
-Tô đại nhân, ông hỏi câu chi lạ, nam nữ trong đêm khuya ngoài chuyện đó còn có chuyện gì để làm? Tô đại nhân, ông hỏi thẳng thừng như vậy cô ấy làm sao dám trả lời?
Tô Khắc Táp Cáp nghe Não Đại nói quay sang trừng mắt với Não Đại, càng giận dữ hơn khi nghe Nữ Thần Y nói:
-Không sao, dân nữ dám trả lời, đúng là có những chuyện người ta chỉ có thể làm vào ban ngày, nhưng cũng có những chuyện chỉ có thể chờ đêm xuống mới làm.
Tô Khắc Táp Cáp quay phắt lại há hốc miệng nhìn Nữ Thần Y, nhủ bụng từ trước tới giờ gã chưa từng gặp cô gái nào ăn nói táo bạo trước mặt Hiếu Trang và các quan như cô gái này bao giờ. Tô Khắc Táp Cáp choáng váng đến ngẩn người. Ngao Bái cũng giương đôi mắt lườm lườm Nữ Thần Y, mặt Ngao Bái đỏ gay, chứng tỏ cơn giận đã lên tới cực điểm. Át Tất Long ngồi giữa Ngao Bái và Tô Khắc Táp Cáp cũng vừa giận vừa tức. Át Tất Long không ngờ mưu kế của ba người bọn gã trót lọt mà đến phút cuối cùng lại thành ra công cốc, không làm sao giữ được bình tĩnh. Át Tất Long cảm thấy máu trong mình cứ như dồn cả lên não.
Trong sảnh chẳng phải chỉ mình tam mệnh đại thần là choáng váng, mà Hiếu Trang, Tô ma ma, Não Đại, Sách Ni đều sửng sốt, ngay cả Tế Độ ngồi bên Sách Ni cũng nín lặng. Có gần năm phút trôi qua bầu không khí trong sảnh im lặng hoàn toàn, tuyệt đối, tưởng chừng nghe được cả tiếng kim rơi. Cuối cùng Não Đại là người đầu tiên lên tiếng nói:
- Bây giờ cô ấy đã có nhân chứng, như vậy chúng ta có thể chuyển hướng điều tra kẻ khác được rồi.
Lời Não Đại khiến mọi người bừng tỉnh. Gương mặt Tô Khắc Táp Cáp và Át Tất long tiếp tục hầm hầm khi nghe Hiếu Trang nói Nữ Thần Y có thể về viện thái y.
Ngao Bái nhìn Nữ Thần Y đi khỏi sảnh phòng cung Khôn Ninh, hừ mũi một tiếng rõ to, quay sang Tế Độ, nói:
- Lão phu cứ tưởng lúc đang xem kịch, Định Viễn đại tướng quân ngài hấp tấp bỏ đi là vì ngài quan tâm hoàng thượng muốn đi hỏi thăm bệnh tình hoặc ngài đi vệ sinh. Thì ra sau trận đua ngựa ở biệt viện, tướng quân đi tìm người làm kỵ sĩ cho. Đúng là cái tánh phong lưu của ngài vẫn không thể bỏ, cũng không thể đợi tới khi tiệc tàn, trở về phủ tìm bọn thê thiếp hay người hầu kẻ hạ, thật đúng là không biết kiềm chế để giữ cho mình một chút thể diện gì cả. Đúng là cái biệt danh “Truy Phong tướng quân” lão phu đặt cho ngài không sai một chút nào!