Nói tới Tế Độ lúc này đang cầm lồng đèn đi lòng vòng ở một góc trong ngự hoa viên, trong mình vẫn là cơn nóng bức khó chịu. Chợt một thái giám đón đường chàng, nói:
- Định Viễn đại tướng quân, ngài ở đây một mình làm gì vậy? Hại nô tài đi tìm ngài khắp nơi. Sách thị lang đại nhân sai nô tài đi nói với ngài hãy mau tới cung Khôn Ninh.
Tế Độ giơ tay vuốt mặt, hỏi:
- Ở đó đang có chuyện gì mà quan trọng vậy? Sách đại nhân cần ta tới đó ngay bây giờ à? Thôi được, để ta tới sân khấu Đông Vân chào thái hoàng thái hậu trước đã.
Tế Độ nói xong xoay mình định đi hướng sân khấu nhưng thái giám đã chạy ra phía trước chắn đường chàng, nói bằng giọng khẩn thiết:
- Không cần đâu tướng quân, thái hoàng thái hậu không có đằng Đông Vân, người đang ở cung Khôn Ninh.
Tế Độ nhắm mắt lại cố dằn cơn bứt rứt trong mình xuống, nói:
-Sao thế? Ta nghe đằng kia tiếng ca hát vẫn còn cơ mà, thái hoàng thái hậu đã về cung trước rồi à?
-Vâng - Thái giám nói – Sách đại nhân sai nô tài đi tìm tướng quân nói Nữ Thần Y cô nương bị giải vào cung Khôn Ninh, Sách đại nhân lo cô ấy chẳng hề có một chút kinh nghiệm sống gì cả nên cách ứng xử trước mặt tam mệnh đại thần sẽ rất dại dột.
Tế Độ nghe thái giám nói giật mình, mở mắt, vội vã cầm lồng đèn đi khỏi ngự hoa viên hướng đến cung Khôn Ninh. Vừa đi, Tế Độ vừa suy nghĩ từ nào đến giờ tính tình Nữ Thần Y hiền lành, lòng dạ ngay thẳng đơn thuần, không thể nào đấu lại tam mệnh đại thần. Lần này không biết chuyện gì đã xảy ra cho nàng nhưng chàng đã sớm lường trước rồi. Ngao Bái là người thích tác oai tác quái lại có thù với chàng, hẳn dùng nàng để dằn mặt chàng. Hơn nữa Ngao Bái cũng không muốn đôi mắt Khang Hi được nàng chữa lành.