Khuya hôm đó Tiểu Tường cảm thấy thật mệt mỏi, nhưng ban đêm nàng không sao chợp mắt được. Mỗi tối, nàng nằm nghiêng trên giường nhìn ngọn đèn leo lét trên bàn, dù cả ngày bận rộn với những việc làm lồng đèn, giặt giũ, nấu cơm, chăm sóc bọn trẻ… rất cực nhọc nhưng đêm xuống nàng không thấy buồn ngủ một chút nào. Mùi hương hoa hồng trên đầu giường thoang thoảng bay về hướng nàng, hương thơm từ chiếc túi thơm nàng may tặng Cửu Dương nhưng chưa kịp đưa chàng thì hai người đã xa nhau rồi. Không biết bây giờ chàng thế nào? Bao giờ mới được trở ra ngoài và gặp nàng? Nghĩ tới hôm đó nếu nàng không bị Trần Tôn, Nghị Chánh, Nghiêm Hồng Đạt, Hiểu Lạc, Phi Nhi, Phi Yến và các cống sinh một mực cản trở nàng đã rời Thạch Môn lên đường đi cướp xe tù rồi.
Tiểu Tường lặng lẽ thở dài, nàng giở chăn khỏi người và bước xuống giường, đi ra trước sân nhà ngẩng đầu nhìn trăng, vạt áo nàng rung rinh nhè nhẹ dưới làn gió đêm. Ở nơi này buổi tối thật vắng vẻ, tứ bề đều im lặng như tờ. Nàng đứng ngoài sân yên tĩnh như một pho tượng.
Một hồi sau, Tiểu Tường định trở vào trong nhà bỗng giựt mình khi thấy Nghị Chánh cũng ra ngoài sân, đứng ngay phía sau nàng.
-Huynh cũng không ngủ được à?
Tiểu Tường hỏi. Nghị Chánh gật đầu.
Trong sân có trồng một cây liễu, chiếc lồng đèn treo trên cành cây phát ra ánh sáng mờ mờ, soi lên dung mạo xinh đẹp của Tiểu Tường, gió đêm nhẹ thổi làm lồng đèn chao đi nghiêng lại khiến cho làn da nàng thoắt ẩn thoắt hiện dưới tia sáng vàng nhạt. Nghị Chánh nói:
-Sau khi gặp lại Thiên Văn, huynh muốn trở về Hàng Châu xây đắp mộ phần của cha và đại ca.
-Huynh có trở về nơi này không?
Nghị Chánh gật đầu:
-Đương nhiên, nếu chúng ta không chăm sóc bọn trẻ, không còn người nào chăm sóc chúng.
Tiểu Tường gật đầu. Nghị Chánh nói:
- Muội và Phi Yến coi giữ đám con nít cả ngày, đêm về lại phải làm lồng đèn, có mệt lắm không?
Tiểu Tường cười:
- Có hơi mệt nhưng muội thích săn sóc tụi nhỏ vì tụi nó nghèo quá. Tụi nó cũng như muội hồi còn nhỏ, không chỉ thiếu thốn vật chất mà còn thiếu thốn nhiều thứ lắm. Thiếu thốn sự trông nom chu đáo tận tình, tình thương. Thiếu tất cả.
Nghị Chánh nói:
-Muội thật là một người tốt bụng.
Tiểu Tường ngẩng đầu nhìn lồng đèn, tiếp tục cười nói:
- Không, muội không tốt như huynh nghĩ đâu. Phi Yến mới tốt, là do muội ấy đề nghị ở lại giúp bọn trẻ làm lồng đèn để trang trải cuộc sống, muội chỉ phụ một chút thôi vì trẻ thơ rất cần tình thương.
Giọng nàng thật cảm động khiến Nghị Chánh xúc động.
Tiểu Tường tiếp tục nói, giọng nàng tha thiết hơn:
- Năm xưa cha muội không làm tròn trách nhiệm, chỉ có mẹ bên cạnh nhưng mẹ cũng lâm bệnh qua đời khi muội còn nhỏ. Nên muội hiểu những đứa bé sống trong cảnh thiếu thốn cảm giác tủi thân, bơ vơ thế nào. Song muội chưa có con cái, cũng ít biết tâm lý trẻ con, ngoài kể chuyện với bọn chúng về hoàn cảnh của muội ra, muội chưa biết phải khuyên chúng như thế nào để chúng trở thành những người lương thiện. Nhất là Hương Nhi, nó là hình ảnh của cả một dĩ vãng đau buồn của muội. Nếu năm đó không có Thiên Văn, muội cũng không biết bây giờ muội ra sao.
Nghị Chánh nghe Tiểu Tường trải lòng, giọng Tiểu Tường thật buồn, làm cho chàng như đã nhìn thấy tất cả nỗi lòng của nàng hiện trên gương mặt đau khổ.
Nghị Chánh có hơi hối hận vì chính mình đã gợi lại chuyện buồn của nàng.
- Xin lỗi đã làm muội nhớ những chuyện lúc trước.
Tiểu Tường vẫn còn đưa mắt nhìn lồng đèn, lắc đầu:
- Có gì đâu, chúng ta là bạn thân với nhau đã cùng vào sanh ra tử thân thiết thế này rồi huynh không cần ngại điều gì trước mặt muội đâu.
Tiểu Tường vừa dứt lời Nghị Chánh khẽ rùng mình, một làn gió đêm thổi tạt vào gáy chàng, mặt mày Nghị Chánh trắng nhợt, thân hình cũng lảo đảo như gió.
Tiểu Tường thấy vậy vội đỡ lấy cánh tay Nghị Chánh, hốt hoảng nói:
-Huynh sao vậy? Chắc là phải đứng ngoài trời bán lồng đèn đã bị trúng gió. Huynh cảm thấy thế nào? Chúng ta vào trong nhà thôi.
Nàng dìu chàng vào nhà. Nghị Chánh vừa đi vừa ấp úng:
- Không... Không... Huynh không sao.
Tiểu Tường đưa tay sờ lên trán Nghị Chánh.
-Còn nói không sao nữa, rõ là huynh đang bị sốt. Nằm xuống rồi muội mang nước gừng đến cho huynh.
Nói đoạn dìu chàng đến bên giường. Bấy giờ đã quá nửa đêm, cả bốn bề đều im lặng, bọn trẻ đang nằm ngủ trên mấy chiếc giường bên cạnh. Nghị Chánh nằm lên giường, Tiểu Tường cẩn thận đắp chăn cho chàng. Nghị Chánh cảm giác bàn tay Tiểu Tường mát rượi lại đặt lên trán chàng, rồi tiếng chân nàng xa dần. Nghị Chánh nhắm mắt để đỡ nghĩ ngợi nhiều nhưng vẫn không tránh được suy nghĩ vẩn vơ, hình bóng Tiểu Tường như nhảy múa rối loạn lên trong trí chàng.
Nghị Chánh khẽ thở dài, cũng không biết rõ là từ khi nào chàng đã yêu thích nàng? Chàng nhớ lúc mới quen nàng là ở Hàng Châu, lần đầu gặp nàng trong quán rượu chàng đã ấn tượng nàng là cô gái xinh xắn, đảm đang và cá tính. Nàng hòa đồng, thân thiện nên ai cũng mến. Nhưng hình như phải tới khi hai người theo Cửu Dương đến Đồng Sơn chàng mới nhận ra tình cảm dành cho nàng có lẽ đã hơn tình bạn mất rồi nhưng không dám nói lời tỏ tình mà chỉ thầm thích thôi. Vì muốn thấy nàng nên chàng đã bằng lòng dạy nàng học chữ, dạy nàng làm thơ tặng Cửu Dương, chỉ để được ngồi gần nàng, ngắm nàng cũng đủ làm chàng hạnh phúc. Vì chàng cố giấu tình cảm này nên có lẽ nàng vẫn chưa biết. Ở Hàng Châu chàng cũng có không ít các cô nương vây quanh chàng nhưng đến giờ chàng vẫn chưa có người yêu vì gặp ai cũng thấy không đủ tiêu chuẩn nên lắc đầu từ chối. Nàng sở hữu đủ các tiêu chuẩn mà chàng tìm kiếm ở một cô gái nhưng chàng do dự vì biết rằng nàng đã yêu người khác. Chàng cũng biết chàng càng không thể nào sánh được với Cửu Dương. Nhưng Cửu Dương thì lại không có tình cảm với Tiểu Tường. Điểm này Nghị Chánh rõ hơn ai hết. Từ trước tới giờ Cửu Dương chỉ xem Tiểu Tường như một cô em gái không hơn không kém.
Có tiếng khép cửa, Nghị Chánh biết Tiểu Tường đã quay lại. Chàng uống chén nước gừng rồi nằm im, hơi thở nặng nề như sắp nghẹn, từng thớ thịt trong người chàng đều đau nhức. Tiểu Tường mang ghế đến ngồi cạnh Nghị Chánh trong tình trạng lo âu. Một lát sau nàng buồn ngủ gục xuống trên ngực chàng. Nghị Chánh thật sự cảm động, nàng ngủ say như con mèo nhỏ trông đáng yêu làm sao. Chàng muốn vuốt mái tóc đen dài mượt mà của nàng nhưng không dám, chỉ mở to mắt nhìn thẳng lên trần nhà, bây giờ chàng biết mình sẽ bị mất ngủ luôn. Mấy lần trên đường tới kinh thành chàng đã muốn bày tỏ lòng mình với nàng nhưng mỗi khi mở miệng chàng lại thôi. Chàng muốn tình bạn này thành tình yêu nhưng thật sự không biết có nên tỏ tình không? Chàng sợ nếu nói ra sẽ mất luôn tình bạn này vì biết nàng không yêu chàng.
Người ta nói sẽ rất đau đớn khi yêu một người nào đó mà không được đáp lại. Nhưng, Nghị Chánh nén tiếng thở dài nghĩ, còn đau đớn hơn khi yêu một ai đó mà không đủ dũng cảm để nói cho người đó biết rằng mình yêu họ nhiều như thế nào.
Bây giờ, nằm dài trên giường, mắt chàng đăm đăm nhìn trần nhà, chàng cứ thao thức mãi, không ngủ được. Những chuyện đã qua với nàng hiện ra từng cảnh, từng cảnh trước mắt Nghị Chánh. Rõ ràng là chàng không thoát được cảm giác yêu tha thiết cô gái này.