Cô gái nhớ lại mười ba năm trước cũng ở tại Yên Sơn, binh khí sáng chói dưới ánh mặt trời, một đội nhân mã phóng lên Yên Sơn rầm rập.
Ngọn núi nhanh chóng chìm trong hỗn loạn. Đội nhân mã khôi giáp sáng ngời đó là Ngự tiền Thị vệ chuyên bảo vệ cho Thuận Trị hoàng đế, tinh nhuệ nhất trong các cấp bậc thị vệ thời bấy giờ. Tay phải bọn chúng cầm binh khí, tay trái cầm thiết thuẫn, hễ gặp binh khí chém tới thì giơ thuẫn lên đỡ rồi đâm binh khí ra, chỉ nghe tiếng keng keng vang lên chấn động lỗ tai, trong khoảnh khắc đã bao vây cả nhà Ái Tân Giác La Đa Nhĩ Cổn.
Đa Nhĩ Cổn vừa cầm trường đao vừa cõng đứa con gái tám tuổi vượt khỏi vòng vây. Đa Nhĩ Cổn luồn bên trái lách bên phải, lúc trước lúc sau, chợt trái chợt phải, kẻ địch ở xa thì phóng ám khí, kẻ địch ở gần thì tấn công bằng đao, lanh lẹ như ly miêu, cuối cùng cũng thoát ra ngoài được nào ngờ đến gốc cây này chợt nghe tiếng quát:
“Chạy đi đâu cho thoát!”
Rồi một thanh kiếm đâm tới nhanh như điện xẹt.
Đa Nhĩ Cổn hụp người xuống, cây kiếm chém vù qua đầu. Đa Nhĩ Cổn vươn người dậy, thanh đao chợt hất lên chém vào ngực kẻ địch. Chiêu này rất hiểm hóc, không ngờ võ công của kẻ địch cũng cực kỳ thâm hậu, không thèm rút kiếm về chống trả mà đưa cổ tay có đeo hộ oản ra đỡ. Keng! Hai người vừa chạm nhau đã phân ra, mỗi người đều lấy công làm thủ để né tránh hiểm chiêu.
Đứa bé gái nhìn thấy kẻ địch của cha nó trông hiên ngang, thân hình cao lớn, biết đó chẳng phải là nhân vật tầm thường, đang lo lắng thì chợt nghe tiếng hỏi:
“Ngô Lương Phụ! Ngươi nhất định làm theo lời Thuận Trị, đuổi tận giết tuyệt cả nhà ta?”
Đứa bé nghe Ngô Lương Phụ cười đáp:
“Phải thì thế nào?”
Ngô Lương Phụ dứt lời xông tới.
Cây trường đao trong tay Đa Nhĩ Cổn càng đánh càng gấp, nhưng Ngô Lương Phụ võ nghệ cao cường, Đa Nhĩ Cổn vừa đánh trả vừa bảo vệ con gái, bị đâm một kiếm vào đùi đau nhói.
Lúc này Ngao Bái đã phóng tới đánh ra một đao khiến Ngô Lương Phụ thoái lui, Ngao Bái kêu lên:
“Để hạ quan cầm chân hắn, Nhiếp Chính vương hãy lui trước!”
Đa Nhĩ Cổn trừng mắt nhìn Ngô Lương Phụ, bên tai nghe tiếng vó ngựa vẳng đến, biết rằng khó thắng nổi trong tình thế như thế này nên trao con gái cho Ngao Bái, bảo Ngao Bái cứu đứa trẻ trước.
Đứa bé gái nằm trên lưng Ngao Bái quay đầu lại nhìn chỉ thấy một đội cấm vệ quân phóng vào cha nó rất hung mãnh.
Ngao Bái cõng đứa bé gái trên lưng chạy xuống chân núi, đứa trẻ cứ khóc không thôi. Ngô Lương Phụ nhận lệnh đuổi theo. Ngao Bái vừa đánh lại cứ phân tâm bảo vệ cho đứa trẻ nên toàn thân toát đầy mồ hôi, rất mất sức. Chỉ là đao pháp của Ngao Bái rất cao cường, cứ đứng vững như núi, hễ thấy thức phá thức, thấy chiêu phá chiêu, thanh đao quét ngang bổ dọc, chém trái đâm phải, chẳng hề lui bước. Hai người càng đánh càng gấp, càng lúc càng nguy hiểm. Một hồi sau Ngô Lương Phụ đột nhiên dời bước lướt đi như sao xẹt, phóng ra sau lưng Ngao Bái giơ kiếm chém ngang đứa trẻ.
Ngao Bái cả kinh, xoay người đánh vào kiếm Ngô Lương Phụ, từ dưới tạt lên, mượn thế của Ngô Lương Phụ, Ngao Bái chỉ hất một cái thì cây kiếm ấy đã vuột ra khỏi tay Ngô Lương Phụ bay vào một bụi cây.
Ngô Lương Phụ bị hất văng mất cây kiếm, thế là rút một thanh chủy thủ nhảy bổ tới. Đứa trẻ phía sau lưng lại thét lên một tiếng, lần này thanh âm của nó nghe khàn đặc. Ngao Bái hoảng hốt, chưa kịp né tránh thì ngực đã trúng chủy thủ, còn cây đao thuận thế đẩy về phía trước đâm vào be sườn của Ngô Lương Phụ lút đến cán.
Ngao Bái đâm xong một nhát đao cũng chẳng thể cầm cự được nổi, chỉ cảm thấy mắt hoa lên, trời xoay đất chuyển, vội vàng phục người xuống đất để khỏi ngã ra sau đè đứa trẻ.
Ngô Lương Phụ cũng trọng thương ngã xuống đất, đôi mắt đỏ ngầu trợn trừng. Hai người cách nhau chỉ khoảng bốn năm thước nhưng cũng chẳng thể nhảy bổ tới nhau được nữa. Thế là cả hai cứ trợn mắt nhìn nhau, trong gió đông văng vẳng tiếng khóc khàn đặc của đứa trẻ, cảnh tượng ấy thật khiến cho người ta kinh tâm động phách.
Mấy lần Ngao Bái thử nhúc nhích nhưng toàn thân mềm nhũn, chỉ hơi dùng kình thì máu từ dưới ngực dội ngược lên miệng. Ngô Lương Phụ luôn tẩm độc lên binh khí, Ngao Bái bị một nhát trúng ngực, vết thương bởi chất độc nặng hơn vết thương bởi đao.
“Đông Nga cách cách chạy đi,” Ngao Bái nói với đứa trẻ, “tại sao cách cách còn ở đây? Không chạy đi?”
Đôi mắt đứa trẻ sưng đỏ vì khóc, nói:
“Ngao đại nhân ra nông nỗi này, bổn cung không thể bỏ mặc ngài!”
Ngao Bái chống tay xuống đất lắc đầu nói:
“Bây giờ cách cách không chạy đi chỉ có chết thôi. Bọn chúng đã sắp đuổi kịp tới đây. Cách cách hãy mau chạy đi, tìm cách báo thù cho Nhiếp Chính vương!”
Vẻ mặt Ngao Bái rất nghiêm nghị, giọng nói nghe phều phào nhưng mỗi câu nói đều như tiếng trống chiều chuông sớm, chấn động cõi lòng đứa trẻ.
Đứa trẻ nhìn Ngô Lương Phụ, rồi nhìn Ngao Bái, đối với nó Ngao Bái là một bậc đại hiệp đã sức cùng lực kiệt sắp chết tới nơi vẫn còn lo nghĩ cho nó. Đứa trẻ rút chủy thủ trên ngực Ngao Bái, cầm chủy thủ đi đến bên Ngô Lương Phụ.
Ngô Lương Phụ thấy đứa trẻ cầm chủy thủ từ từ đi về phía mình mà chẳng có cách nào đối phó.
Phập! Chủy thủ đâm xuống cổ Ngô Lương Phụ, một dòng máu bắn vụt lên mặt đứa trẻ, hai mắt Ngô Lương Phụ khép lại, đầu ngoẹo sang một bên.
Đó là lần đầu nàng giết người.