Cách đó hai mươi dặm, trên con đường cái quan nối liền tỉnh Thanh Hải và Tứ Xuyên, một đoàn binh mã đang di chuyển chậm rãi trên con đường đóng băng trơn trợt. Hai người cưỡi ngựa đi đầu là Triệu Phật Tiêu và Trương Dũng.
Triệu Phật Tiêu đưa mắt nhìn trời, thấy vầng thái dương đã hạ sơn, cảnh vật hai bên đường đắm chìm trong những tia nắng cuối ngày.
Trong lòng họ Triệu lo lắng, quay sang Trương Dũng, nói:
-Tụi thám mã đi lâu vậy mà vẫn chưa về.
Trương Dũng cũng đang ngẩng đầu nhìn ngọn núi cao ngút tận mây xanh, bốn bề khi này vắng tanh vắng ngắt, không có ai ngoài quân đoàn của chàng và Triệu Phật Tiêu. Trương Dũng nhủ bụng, con đường xuyên qua hai vách núi eo hẹp hiểm trở, nếu mà có mai phục thì chắc chắn phải là ở nơi đó. Chàng lắc đầu đáp:
-Hạ quan nghĩ chúng ta nên chờ thêm một lát, đừng để trúng điệu hổ ly sơn.
Triệu Phật Tiêu gật đầu, nhưng trong bụng hãy còn lo, lại đưa mắt nhìn hai vách núi. Bấy giờ thiên hạ đại loạn, đạo tặc nổi lên như kiến cỏ nên có rất nhiều người mất mạng ở đoạn đường xuyên Ải Gia Cốc. Mà bọn cướp núi này, Triệu Phật Tiêu nghe nói do ba người cầm đầu, người đầu đảng tên Thạch Vô Song, tự xưng đại vương, người thứ hai tên Trình Kiến Nam, còn người thứ ba là Chu Thanh Hải. Ba tên cướp tụ đến một ngàn lâu la và mấy trăm cỗ xe ngựa, đi cướp bóc kiếm ăn. Quan huyện tỉnh Thanh Hải đem quân trấn áp mãi không được, phải treo giải ba nghìn quan tiền để thưởng người bắt ba tên cướp đó, nhưng nào có ai dám đụng đến bọn chúng?
Lại nữa, Triệu Phật Tiêu nén tiếng thở dài, nhủ bụng hiện giờ quân thiết giáp còn chưa đến hội quân với quân đoàn của chàng và Trương Dũng, ngộ nhỡ bọn cướp tấn công lúc này… đó là chưa tính chuyện tam mệnh đại thần cho người vây đánh bọn chàng!
Triệu Phật Tiêu nghĩ đến đây gương mặt như sắc trời u ám, bỗng chàng nghe phía sau có tiếng ngựa hí truyền đến, vội cùng Trương Dũng giục ngựa đi coi thử.
Hai người thấy bốn tên lính đang hì hục đẩy chiếc xe ngựa, xe mất cân bằng nghiêng sang một bên, bánh xe lún xuống bùn. Một tên lính dùng roi quất vào mông ngựa, nhưng ngựa càng kéo mạnh, bánh xe lại càng lún sâu hơn.
Trương Dũng phóng ngay xuống đất, bảo binh sĩ giật lùi xe lại một chút, sau đó chàng lấy thanh đại đao của mình lót ở phía trước bánh xe, rồi dùng roi đánh thật mạnh vào mông con ngựa, nó chồm tới, bánh xe đã thoát được vũng bùn.
Trương Dũng nhặt đao tra vào vỏ, đến gần cửa sổ xe, hỏi:
-Đã kinh động đến cô nương, cô không sao chứ?
Không có tiếng trả lời. Trương Dũng vén rèm nhìn vào bên trong cỗ xe. Một cô gái đang ngồi tựa lưng vào vách xe. Nàng không quá mười sáu, mười bảy tuổi, tóc dính đầy bụi, gương mặt lấm lem nước mắt, tuy vậy vẫn không giấu được vẻ xinh đẹp. Cô gái đẹp theo đúng tiêu chuẩn tam đình ngũ nhãn. Trán nàng bằng, đôi mắt hai mí có đuôi dài, mũi cao thẳng tắp, môi đỏ như ngậm chu sa, khuôn mặt thon nhỏ thể hiện được nét nhu hòa, dịu dàng, có thể nói nàng tập hợp được nét đẹp theo tiêu chuẩn của một mỹ nhân.
Trên mình cô gái khoác hỉ phục, váy và áo rách nhiều mảng lớn, hai mũi hài cũng rách, đôi tay bị trói lại bằng sợi thừng, vùng da nơi cổ tay trắng muốt trông không khác gì chùm hoa sứ bị trói chặt bởi sợi thừng to bằng bó đũa.
Trương Dũng nhìn cô gái một lúc chàng buông rèm xuống.
Khi này hai tên thám mã có gương mặt nhẵn nhụi và râu ria lởm chởm đã trở về bẩm báo gì đó với Triệu Phật Tiêu. Họ Triệu nghe xong, lại gần Trương Dũng, nói:
-Trời đã sắp tối, chúng ta hãy tới thị trấn phía trước tìm nhà trọ nghỉ lại đêm này, đợi sáng mai khởi hành qua Ải Gia Cốc.
Trương Dũng gật đầu hô dạ.
Một binh sĩ nghe vậy trong lòng thoáng suy tư, khẽ đưa mắt nhìn xung quanh nhưng chỉ thấy màu vàng mờ nhạt xa tít tận chân trời.
Khi quân đoàn của Trương Dũng và Triệu Phật Tiêu đến thị trấn thì ánh tà dương chỉ còn chiếu những tia sáng cuối cùng của một ngày, xa xa vọng lại vài tiếng gầm thét của loài lang sói.