[Quyển 1] Ý - Con Người Tôi

Chương 92



Dòng chữ ấy thu hút sự hiếu kỳ của tôi lắm. Cứ nhìn đăm đăm vào nó mãi cho đến khi Vu Tư đứng bên cạnh khẽ khều vai tôi, tò mò hỏi:

" Ý nhìn gì vậy?"

Chuyện này đến bất ngờ quá nên tôi chưa kịp suy nghĩ gì cả. Nghe thấy giọng của Vu Tư, tôi liền lắc đầu nguầy nguậy, đứng bật dậy. Nhìn vẻ mặt đăm chiêu của cậu ấy, tôi cười trừ, xua tay nói:

" Có nhìn gì đâu. Xuống dưới thôi, tới giờ học rồi."

Vu Tư trước khi chịu đi xuống dưới cũng đã nhìn tôi thêm một chút nữa, rồi liếc mắt qua phía vách tường chằng chịt chữ viết. Song cũng không nói gì thêm, thở ra một hơi rồi xoay người đi trước.

Tôi đeo cặp lên vai, lon ton đi theo phía sau. Khi đóng cửa lại, tôi còn vương vấn muốn đọc lại câu chữ kia một lần nữa.

Kể từ hôm đó, tôi luôn mang theo một sự tò mò tột cùng đối với sự ẩn hiện của người bạn kia.

Đó là ai được nhỉ? Sao lại bảo muốn cùng tôi tâm sự cơ chứ?

Ngồi trong lớp nhiều lúc tôi không thể tập trung vào bài giảng được, cứ mãi nhìn ra cửa sổ rồi nhớ tới dòng chữ đó thôi. Vài ngày sau tôi trở lại sân thượng, cầm theo sẵn cây bút lông rồi cẩn thận trả lời bên dưới.

Tôi đã ghi: Cậu là ai? Sao lại muốn tâm sự cùng tớ? Có thật là cậu nghiêm túc hay không?

Ghi xong, tôi ngồi bệt xuống đất, chiêm nghiệm lại ba dòng chữ của chúng tôi gửi cho nhau. Bỗng dưng cảm giác bí ẩn này làm tôi thích thú quá thể. Và tôi cũng không có ý định tìm ra kẻ ẩn danh này nha, vì tôi muốn...trò chuyện với cậu ấy thật sự.

Thời gian lại trôi đi rất nhanh, mới đó đã hơn hai tháng nhập học. Sáng nay tôi đến lớp liền nhận ra hai vị trí trống hoác mấy tháng trước đã được lấp đầy. Liếc mắt nhìn qua một chút, rồi tôi bỏ cặp xuống bàn, đi xuống chỗ đó.

Nhìn hai bạn nam sinh đáng thương mới nhập học liền nhập viện cùng một lúc, tôi khẽ cười:

" Hai cậu đã khỏe rồi sao? Vết thương lành hẳn rồi nhỉ?"

Thịnh lúc này ngẩng đầu, nhìn tôi đúng kiểu thâm cừu đại hận. Thạch thì nó đỡ hơn, cũng chịu đáp lại tôi một tiếng:

" Lớp trưởng khéo lo rồi, bọn này đâu có chết được."

Tôi còn định nói thì Thịnh nó lại cáu lên, quát Thạch, " Mày đó, tại mày hết, thằng chó mê gái."

Thạch vẻ mặt vô tội nhìn Thịnh, rồi quay sang nhìn tôi, " Lớp trưởng tưởng Vu Tư đánh bọn này gãy chân hả?"

Đúng là tôi đã định hỏi bọn nó thực hư chuyện này, không ngờ Thạch nó nắm được suy nghĩ của tôi luôn. Gật đầu một cái, tôi nghiêm túc chờ đợi câu trả lời.

Thạch nó cười nhếch mép, xua tay:

" Lớp trưởng đừng lo lắng. Vu Tư nó không có đánh bọn này đâu, bọn này bị chó rượt, chạy vội quá bị ngã."

Á?

Nghe xong nguyên nhân, mặt tôi cứ nghệch ra trông ngốc chết đi được. Thịnh ngược lại máu sôi sùng sục, quay sang đập Thạch vài cái rồi mới quát lên:

" Mẹ nó, còn nhắc nữa tao đập chết mịa mày đó. Khi không nghe lời gái ra chỗ vắng, xong có con chó mất dạy bay tới rượt thấy mịa. Má..."

Cả lớp cùng nghe câu chuyện hài hước không kém phần đáng yêu đó của Thịnh với Thạch, tôi bên cạnh cũng lén lút cười cười.

Đúng là ông trời có mắt nha. Người nào ăn ở tốt liền được hưởng, người nào ăn ở thất đức liền...hí hí.

Dù sao Vu Tư không dính đến tụi nó là tôi nhẹ nhõm rồi, vậy mà hôm trước tôi lại nghi ngờ cậu ấy, khiến thiếu gia giận dỗi hai hôm.

Haiz, một lát đi mua kẹo xin lỗi cậu ấy mới được.

Nghĩ rồi tôi xoay người, trở về chỗ ngồi của mình. Giờ ra chơi đến, tôi đi mua hai cây kẹo mút chuppachup cho Vu Tư. Một vị dâu sữa là của tôi, một vị cam là của cậu ấy.

" Kẹo này là tớ xin lỗi cậu, vì hôm bữa đã nghi ngờ cậu đánh hai đứa Thạch với Thịnh."

Vu Tư cầm cây kẹo, xoay qua xoay lại, gương mặt thoải mái vui vẻ, cười cười nói:

" Cũng biết điều đó. Tôi đã bảo nếu tôi ra tay thì---"

Tôi lột xong vỏ kẹo, tranh thủ nhét cả cây kẹo dâu sữa vào miệng Vu Tư, cho người đó bớt lại cái tật hổ báo cáo chồn của mình. Nhưng vị dâu sữa là vị mà người kia ghét nhất, tôi cười cười, rút lại, ngậm cây kẹo vào miệng.

Hành động của tôi thản nhiên như vậy, chỉ có Vu Tư nhìn chăm chú vào miệng tôi, sau đó tà ma cười:

" Ôi, Ý chủ động hôn tôi nha. Muốn thì nói, tôi hôn nè."

" Ách..." Tôi nhíu mày, mút mút cây kẹo, " Đồ suy diễn!!! Hứ!"

Nói rồi tôi xoay người, hướng đến ban công lộng gió. Lại thêm một ngày trôi qua, hôm nay tôi lén Vu Tư chạy lên sân thượng để kiểm tra tin nhắn vách tường.

Ngồi xổm đúng vị trí cũ, tôi lướt mắt tìm tìm, hồi lâu nhìn thấy một dòng chữ trả lời thật. Trái tim bỗng đập thuỳnh thuỳnh, ôi căng thẳng quá đi.

Người bí ẩn ghi: Cậu có biết Death Note không? Hehe, tớ thích L lắm nha, nên cậu cứ gọi tớ là L đi. Nhân vật đó bí ẩn mà tài giỏi lắm. Tớ cũng thường ở một mình không có bạn thân, thích ở trên sân thượng thế này. Gặp được dòng viết của cậu, tớ đánh cược trả lời thử, không ngờ...được cậu hồi âm. Cậu giới thiệu mình đi?

Hôm nay L viết nhiều lắm làm tôi cảm nhận được sự nghiêm túc của cậu ấy. Trống tim vẫn còn đập, tôi lôi ra cây bút lông của mình, cẩn thận trả lời lại:

Trả lời: Hmm, cậu gọi tớ là Ý nha. Đó là tên đặc biệt của tớ đó. Vì tớ cảm nhận cậu là một người đáng yêu, chân thật nên mới nói cậu nghe. Tớ tuy không nhiều bạn nhưng mỗi người bạn của tớ đều đặc biệt lắm. Mỗi người một tính, họ đều yêu thương tớ lắm lắm luôn!! Nhưng hiện tại, bên cạnh tớ chỉ có một người thôi à.

Đó là lần thứ hai chúng tôi trao đổi tin nhắn cho nhau trên vách tường sân thượng. Về sau tôi tự hỏi, chỗ đó có phải quá lộ liễu cho những thông tin mật hay không?

Và đúng như tôi suy nghĩ đến, L đã cẩn thận chuẩn bị một cuốn sổ nhỏ rất đơn giản và đáng yêu. Cậu ấy chọn hẳn một chỗ bí mật để giấu cuốn sổ mà chỉ có tôi với cậu ấy biết thôi.

Mỗi lần lên sân thượng, tôi đều tìm đến góc tường nọ, cẩn thận lấy cục gạch ra, lấy cuốn sổ.

Giở ra trang thứ tư, L trả lời: Tớ thích hát lắm, nhưng mà tớ hát không hay. Nhưng kệ đi, người ta hay bảo hát hay không bằng hay hát mà? Ý thích cái gì?

Tôi khẽ cười, ngồi dựa lưng vào tường, cầm bút ghi ghi hý hoáy: Ý có sở thích rất lạ. Cậu biết rồi...thì đừng cười Ý nhé. Ý thích giả trang thành con gái đó.

Tôi ghi xong một dòng như vậy liền cảm thấy mình đã quá tin tưởng vào một người bí ẩn kia rồi. Mặc dù tôi chỉ để lộ tên Ý thôi nhưng mà...trong lòng cũng có chút lo lắng.

Để cuốn sổ về chỗ cũ, tôi đẩy cục gạch nằm đúng vị trí, sau đó rời khỏi sân thượng.

Mấy hôm nay tôi luôn mang theo tâm trạng vui vẻ đi đến trường cũng như là đến chỗ làm thêm. Nhìn thấy tôi mỉm cười như vậy, chị Thảo tò mò lắm.

Chị tranh thủ giờ nghỉ liền huých tay, đôi mắt diều hâu nhìn tôi:

" Mấy hôm nay trông em vui thế? Đừng nói có ai tỏ tình với em nha?"

Đang rót nước cho khách thì tôi nghe chị Thảo hỏi như vậy, mặt mũi nóng bừng. Bỗng dưng nhớ đến hôm Nguyện "tỉnh tò" làm tôi bật cười.

Chị à, em có người yêu rồi, không cần người khác tỏ tình nữa đâu. Mà, em không cần thì không có nghĩa không có ai thích em, haha.

Bưng khay nước trên tay, tôi ra vẻ bí hiểm nhìn chị:

" Đúng ạ, người gần chị nhất vừa tỏ tình với em đó."

Nói xong tôi ngoảnh mông đi ra ngoài mang nước cho khách. Hồi sau tôi trở vào trong, nhìn thấy mặt chị Thảo vẫn còn cứng đờ ra. Nhìn thấy tôi chị liền nắm lấy tay, gấp gáp hỏi:

" Phi à, khi nãy em đùa chị đúng không?"

"...Sao ạ?"

" Khi nãy em bảo người gần chị tỏ tình với em đó."

Tôi chớp chớp mắt, không nghĩ chị Thảo còn để tâm vụ này. Khẽ cười, tôi cũng gật đầu cho xong chuyện. Nào ngờ chị Thảo mặt mũi mếu máo, ôm tôi khóc hu hu hu.

Tôi bị chị dọa cho hoảng liền vỗ vỗ lưng, " Ơ, sao chị khóc?"

" Huhuhu, chị khóc vì em đã cuỗm mất nam thần của con dân..."

"..." Đến lượt tôi mếu, vì tôi chẳng hiểu chị nói gì.

Tôi nhớ khi nãy người đứng gần chị Thảo nhất là chị Ly cơ, nào ngờ chị Thảo hức hức thuật lại:

" Khi em nói xong, chị quay lại liền thấy anh Nguyện đứng đó, mặt mũi hầm hầm như muốn giết người. Phi à, chị sợ vãi luôn. Em chọc giận anh ấy à?"

"..."

" Chậc, chị nghi nghi rồi nhưng vì vẻ ngoài quá soái của Nguyện làm chị tự nhủ là mình suy nghĩ nhiều. Haiz, hèn gì bao nhiêu con gái ở đây, anh ấy không thèm nhìn. Mà chỉ nhìn em..."

"..."

" Đừng lo, chị sẽ giữ bí mật giúp em. Nhưng mà em vui vẻ như vậy thiệt là phát hờn huhu."

"..."

Trời ạ, hóa ra mắt mình nhìn nhầm à? Nhìn chị Ly thành anh Nguyện, thế là chuyện đùa thành câu chuyện có thật.

Hây, Nguyện mà biết được thì có mà...bắt tôi lau chùi chén dĩa, dọn dẹp bàn ghế mất. Cháu chủ quán mà, kêu gì mà ai chẳng làm chứ!!!

Cảm giác số phận của mình sắp tàn thì bên ngoài liền có một loạt nam sinh bước vào. Tôi vì tinh thần yêu công việc nên liền ôm khay chạy ra ngoài đó.

Hơi cúi người, tôi nói, " Xin chào quý khách. Quý khách muốn dùng gì ạ?"

Một nam sinh nhìn thực đơn, gọi qua vài ly nước, sau đó ngẩng đầu lên, "... Ừm, thêm cái này...Á? Ủa?"

Tôi cũng dời tầm mắt khỏi cuốn sổ nhỏ, nhìn nam sinh kia đang trợn mắt nhìn mình như kinh ngạc lắm vậy đó. Còn đang định hỏi thì cậu trai kia nhìn tôi, cười toe toét như thân quen lắm vậy ý:

" Cậu là bạn của Vu Tư đúng không?"

"..."

Vu Tư? Đây là bạn của Vu Tư sao?

Bây giờ đến lượt tôi trừng mắt nhìn ngược lại họ, trong lòng bùm một tiếng. Làm sao bây giờ? Không lẽ...không lẽ Vu Tư cũng ở đây sao?

Nam sinh kia vẫn mỉm cười, vô tư nói, " À, đúng rồi, trùng hợp ghê nha, Vu Tư nó cũng đến đây uống nước đó."

Cả người tôi thoáng đóng băng cho đến khi bên phải vọng đến một giọng nói trầm thấp quen thuộc:

" Sao Ý lại ở đây?"

Tôi cứng nhắc nghiêng mặt nhìn qua, đúng thật kia là Vu Tư, ánh mắt còn rất giận dữ nhìn tôi nữa. Cuốn sổ trong tay đột nhiên rơi xuống bàn một tiếng, tôi muốn cười xóa bỏ sự bối rối nhưng không được.

Vu Tư vốn tính tình nóng nảy nên đã bắt lấy tay tôi, kéo thẳng ra khỏi quán trước bao nhiêu ánh mắt ngỡ ngàng. Quay đầu nhìn vào lớp kính, tôi thấy chị Thảo với chị Ly đang bàn luận sôi nổi.

Thiệt là...làm sao bây giờ??

Tôi khẽ thở dài, ngước mắt lên nhìn Vu Tư, thành thật khai báo:

" Vu Tư, chuyện này tớ không muốn giấu cậu đâu. Vì tớ sợ cậu sẽ lo lắng cho tớ đó. Nhà tớ không đủ tiền đóng tiền học, mẹ tớ khá mệt mỏi nên tớ chỉ muốn giúp mẹ thôi."

Tôi không dám nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ kia.

Một hồi trầm mặc, Vu Tư hỏi một câu:

" Không muốn nhận sự giúp đỡ của tôi sao?"

Tôi khẽ nhíu mày, " Đúng vậy, tớ không muốn nhận. Tớ không muốn mình trở thành gánh nặng cho cậu, thay vì là một đứa người yêu. Tớ nghĩ dù là người yêu đi nữa cũng không nên dựa dẫm ỷ lại vào đối phương như vậy. Với cả tớ đã bảo, tớ thích cậu không phải vì cậu là thiếu gia."

Vu Tư cứ nhìn tôi như vậy rất lâu, giống như suy nghĩ những gì tôi nói, sau đó bảo:

" Được, tôi hiểu suy nghĩ của Ý rồi. Chỗ này như thế nào?"

Tôi ngước mắt nhìn Vu Tư, vui vẻ nói:

" Chỗ này rất tốt. Từ cô chủ quán đến nhân viên luôn. Mấy anh chị giúp đỡ tớ rất nhiều, họ rất tốt. Khách hàng cũng không phức tạp. Đừng lo."

" Mấy giờ làm, mấy giờ về?"

"... Bắt đầu từ năm giờ chiều đến mười giờ tối."

Chân mày Vu Tư hơi nhíu lại, im lặng một lúc rồi cậu ấy nói:

" Như vậy thì Ý cứ làm ở đây đi. Buổi chiều tôi đưa Ý đến, tối tôi sẽ đưa Ý về. Không ý kiến, không phản đối."

"..."

" Đợi một ngày nào đó tôi sẽ dùng tiền của mình nuôi Ý."

Tôi lúc này cười ngốc, gật gật đầu liên tục mà không biết lời nói kia có bao nhiêu phần nghiêm túc đứng đắn. Đúng lúc này Nguyện đẩy cửa bước ra với một bịch rác màu đen trên tay.

Khuôn mặt than mỗi ngày hiện lên, ánh mắt lãnh đạm liếc nhìn Vu Tư một cái, rồi liếc xuống cánh tay Vu Tư đang nắm tay tôi.

Vì muốn chứng tỏ nhân viên ở đây thật tốt nên tôi mới nói với Vu Tư:

" Vu Tư à, đây là anh Nguyện, anh ấy rất tốt bụng đó, luôn giúp đỡ tớ mọi lúc. Cậu đừng lo."

Vu Tư lúc này mới nhìn anh Nguyện đã đứng trước cái thùng rác lớn, chân mày khẽ nhíu lại, nhưng sau đó lại dãn ra. Thiếu gia khó tính đột nhiên cười lạnh, giống như đang kìm nén tức giận.

" Ý biết không? Tôi nghĩ mình nên nộp đơn xin việc vào chỗ này ngay lập tức quá!"

"........." Tôi chóng mặt quá, thiếu gia khó tính này suy nghĩ kiểu gì tôi thật không theo nổi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv