Lúc Triệu Lan bước ra với cái khuôn mặt dâm đãng thật khiến người khác muốn nôn mà, cô ta vậy mà không hề ngại cô đang đứng ở đó mà tiến đến bên anh và xà vào lòng anh
"Lãnh ~~, em nhớ anh" Cô ta càng ngày càng ôm chặt anh hơn, cô đứng ở trong phòng chứng kiến tất cả va cũng nhìn thấy vẻ mặt của anh. Anh đang nhìn cô và có hốt hoảng
Anh ngay lập tức đẩy cô ta ra và đến bên cô "Em sao vậy?"
"Đâu, em không sao" Cô đứng ở đấy, hình như nước mắt đã có rơi đôi chút nhưng cô đã kìm nén , tuy không nhiều nhưng có thể khiến người đàn ông trước mặt cô nhận ra
Triệu Lan thấy anh không quan tâm mình thì tức giận lên tiếng "Anh sao lại lạnh nhạt với em như vậy"
"Để tôi nhắc cho cô nhớ, đây là vợ của tôi, tôi lạnh nhạt với cô là chuyện rất thường tình"
Loading...
"Anh không yêu em nữa sao?" Cô ta vẫn cực kì mặt dày mà hoi mặc dù vợ! vợ! vợ! của anh đang đứng ở đây, thật không nói nổi
"Hàn quản gia" Anh lên tiếng gọi ta
"Thiếu gia có gì căn dặn" Hàn quản gia nhanh chóng xuất hiện
"Đưa Triệu tiểu thư về phòng" Hàn quản gia vâng vâng dạ dạ rồi dẫn cô ta về phòng, bao nhiêu ấm ức của cô ta mà cô ta vẫn cứ gào thét "Anh nói dối, anh vẫn còn yêu em"
Mấy người làm ở đó thì toàn nhìn cô ta với ánh mắt khinh bỉ, lí do chính là bộ đồ mà cô ta chọn
"Thiếu phu nhân còn ở đây mà cô ta dám ăn mặc như thế đấy"
"Đi quyến rũ thiếu gia là cái chắc"
"Bộ dạng của cô ta thật dơ bẩn"
Triệu Lan tức giận thấy cái bình ở đó lập tức cầm lên và ném vào mấy người hầu đó "Mấy con điếm, câm hết mồm lại"
Mọi người thấy thế thì một phen tá hỏa, vội vàng xem vết thương của những người bị ném trúng, ở bên trên anh đang cố gắng dỗ cô thì lại nghe tiếng động vội vàng cùng cô chạy xuống nhà. Vừa thấy cái cảnh một đống thủy tinh vương vãi trên sàn và hai, ba người bị thương
Cô lo lắng vội vàng hỏi "Tiểu Na, Tiêu Mi, các cô có sao không?"
"Thiếu phu nhân, chúng tôi không sao"
Cô thấy vậy thì lo cho người hầu lên dón dén định bước lại thì bị anh ngăn "Muốn bị mảnh thủy tinh đâm vào chân à. đứng yên đây"
Cô nghe lời anh sau đó chạy lên nhà lấy điện thoại gọi cho bác sĩ tới "Mọi người chờ chút, bác sĩ sẽ đến nhanh thôi"
"Cảm ơn thiếu phu nhân"
Anh lúc này mới quát ầm lên "Cô đang làm cái gì ở nhà tôi vậy?"
"Em..tại bọn họ..." Cô đứng trên chỉ biết cười nhẹ cái vẻ mặt tỏ ra đáng thương thất bại của cô ta, mấy người hàu thấy cô ta bị chửi thì cũng rất hả dạ
"Tưởng đây là đồ chơi hay sao mà muốn ném thì ném"
"Anh...anh mà nói giá ra có khi cô ấy ngất đấy" Cô bây giờ đã thử hóa thành người xấu xem sao, ai dè làm người xấu cũng rất vui nha. Mấy người hầu nghe thấy vậy thì hiểu ý cô bắt đầu xì sào
"Chắc chắn là cô ta không có tiền đền"
"Chắc tưởng mình là thiếu phu nhân"
---------------------------------