Rất nhanh, giáo sư Thẩm đã nấu xong, cả một bàn đầy ắp thức ăn.
Chỉ có bốn người, có phải nấu hơi nhiều không?
"Kỳ Nguyệt à, con ăn nhiều một chút, con gầy quá, gần bồi bổ!"
Thẩm phu nhân không ngừng gắp thức ăn cho cô, chẳng mấy chốc bát của Kỳ Nguyệt đã cao như một ngọn đồi.
Ặc nhiều quá...
Chắc chắn cô ăn không hết đâu!
Nhưng được Thẩm phu nhân gắp, nếu cô không ăn hết thì không lễ phép!
Kỳ Nguyệt nuốt nước bọt, hít sâu một hơi, lấy tinh thần cho dù no chết cũng phải ăn hết!
Lúc này, Cố Hoài kéo bát của Kỳ Nguyệt đến trước mặt mình, dùng đôi đũa chưa sử dụng gắp thức ăn trong bát của cô sang bát mình.
Kỳ Nguyệt tỏ vẻ cảm kích, đại thần tri kỷ quá đi!
Thẩm phu nhân thấy thế thì bất mãn: "A Hoài, sao con lại cướp đồ ăn của Kỳ Nguyệt chứ!"
Cố Hoài bình tĩnh đáp: "Đồ ăn trong bát cô ấy ngon."
Thẩm phu nhân: "..."
Kỳ Nguyệt: "..."
Đại thần, cậu thông minh như vậy, không thể tìm lý do nào khác hợp lý hơn sao?
Thẩm phu nhân bật cười: "Đứa nhỏ này!"
Giáo sư Thẩm mở miệng: "Còn không phải do bà gắp nhiều đồ ăn quá sao, để đứa nhỏ muốn ăn gì thì nó tự gắp!"
Ông hòa ái nhìn Kỳ Nguyệt: "Kỳ Nguyệt à, đều là người trong nhà, không cần câu nệ, con ăn không hết thì cứ để cho Cố Hoài!"
Kỳ Nguyệt: "...!!!"
Giáo sư Thẩm thật quá thân thiện!
Thẩm phu nhân cười yêu kiều: "Được được được, Kỳ Nguyệt, con muốn ăn gì thì tự gắp nhé! Không muốn ăn thì cứ gắp cho Cố Hoài!"
"Dạ, cảm ơn Thẩm phu nhân." Kỳ Nguyệt gật đầu liên tục.
Tuy vợ chồng giáo sư Thẩm nói vậy, nhưng đương nhiên cô không thể gắp thứ không ăn cho Cố Hoài.
Nhưng dư quang của Kỳ Nguyệt đảo qua bát của mình, hơi giật mình vì phát hiện những thứ Cố Hoài vừa "cướp đi" trùng hợp đều là mấy thứ cô không thích.
Kỳ Nguyệt vẫn luôn cho rằng lấy tính cách của giáo sư Thẩm, ông ấy sẽ tuân theo quy tắc gì mà "lúc ăn và ngủ không nói chuyện", nhưng không ngờ bữa cơm này ăn rất vui vẻ.
Biết cô hứng thú với đề tài lai giống khoai tây, giáo sư Thẩm cùng cô nói không ít, Thẩm phu nhân sợ cô câu nệ, cũng thường cùng cô nói chuyện phiếm.
"Kỳ Nguyệt à, năm nay con học đại học năm tư rồi đúng không?" Thẩm phu nhân hỏi.
"Đúng vậy Thẩm phu nhân."
"Ồ, thế năm nay 22 tuổi rồi?" Thẩm phu nhân nhìn thoáng qua Cố Hoài, "Ây da, vậy thì lớn bằng Cố Hoài nhà mợ rồi."
Kỳ Nguyệt ho nhẹ một tiếng, không đáp, cô không dám nhận mình "lớn bằng" đại thần.
"Kỳ Nguyệt, sinh nhật con là tháng mấy?" Thẩm phu nhân lại hỏi.
"Dạ con sinh ngày 17 tháng 2." Kỳ Nguyệt trả lời.
Thẩm phu nhân tính toán: "A Hoài sinh ngày 13 tháng 3, vậy nó nhỏ hơn con hai mươi mấy ngày tuổi rồi!"
Kỳ Nguyệt hơi khiếp sợ nhìn sang Cố Hoài ngồi bên cạnh: "..."
Ôi đệch!
Đại thần song bằng tiến sĩ còn nhỏ hơn cô á?
Việc này... cảm giác chênh lệch giữa người với người trong thế giới này càng lúc càng lớn mà!
Thẩm phu nhân cười nói: "Ha, con gái lớn một chút rất tốt, lớn một chút tốt vô cùng! Gần đây rất lưu hành tình chị em!"
Kỳ Nguyệt đang chìm đắm trong khiếp sợ nghe vậy thì trực tiếp bị sặc: "Khụ khụ khụ..."
Trời má! Xem ra giáo sư Thẩm và Thẩm phu nhân hiểu lầm thật rồi.
Cố Hoài vỗ vỗ lưng Kỳ Nguyệt: "Đừng kích động..."
Nói xong ba chữ này, anh lại hạ thấp giọng, thì thầm bên tai cô: "Chị ơi..."
Kỳ Nguyệt: "...!!!"