Edit: Bạch Linh
Kỳ Nguyệt: "...!!!"
Toang rồi toang rồi! Lỡ nói ra lời trong lòng rồi!
"Ôi! Thật xin lỗi thật xin lỗi! Đây chỉ là một biện pháp tu từ để biểu lộ sự cảm kích một cách khoa trương thôi! Cậu đừng để ý! Ý của tôi là... tôi thật sự thật sự thật sự rất cảm ơn cậu! Không biết phải cảm ơn cậu như thế nào mới ổn! Đúng rồi, cậu có thích thứ gì không? Tôi muốn biểu đạt một chút tâm ý của mình!"
Kỳ Nguyệt cảm thấy người ta giúp mình một việc lớn như vậy, có làm gì thì cũng phải cảm ơn mới được.
"Thật ra không cần cảm ơn tôi đâu, cậu dựa vào thực lực mà lấy được thôi." Cố Hoài đáp.
"Vậy cũng không được, phần thưởng này có phần quá... quá vượt qua sự mong đợi, tôi ngại lắm, vẫn nên để tôi bày tỏ thành ý đi!" Kỳ Nguyệt vẫn kiên trì.
"Cậu chắc muốn tặng sao?"
"Đúng!"
Cố Hoài hơi suy nghĩ một lát.
Mãi một lúc lâu sau, anh mở miệng nói: "Được rồi, nhưng mà tạm thời tôi vẫn không biết mình muốn cái gì, tối này Kỳ tổng có rảnh không? Đưa tôi tới trung tâm thương mại đi dạo được không?"
"A! Đi dạo ở trung tâm thương mại! Có thể có thể có thể! Buổi tối tôi có rảnh, lúc nào cũng được, cậu đúng giờ là được!"
Hiện giờ cảm xúc Kỳ Nguyệt dành cho Cố Hoài chính là muốn gì cho đó, cho dù anh có muốn phong hỏa hí chư hầu* thì cô cũng sẽ không do dự mà đáp ứng.
(*) Phong hỏa hí chư hầu: Một điển tích về thời nhà Chu. Thuyết kể rằng, vì để làm cho Bao Tự cười, Chu U Vương đã nghe theo một nịnh thần, đốt lửa trên đài để lừa các chư hầu chạy đến. Điều này đã gây ra họa mất Cảo Kinh khi quân Khuyển Nhung thật sự chiếm đánh.
"Được, vậy hẹn nhau lúc 6 giờ nhé, 6 giờ tôi kết thúc công việc rồi."
"Không thành vấn đề! Cậu ở chỗ khu dạy học cũ sao? Tôi đến đón cậu!"
Cố Hoài cười cười: "Được, làm phiền Kỳ tổng rồi."
Không biết vì sao mỗi lần Cố Hoài gọi cô là "Kỳ tổng", thật sự khiến người ta cảm giác vô cùng dịu dàng, lưu luyến và ái muội.
Nói tới mức khiến cô cảm thấy mình như tổng tài bá đạo dẫn thư kí nhỏ đi dạo phố mua đồ sau khi tan làm vậy...
Sau khi cúp điện thoại, Kỳ Nguyệt cực cực cực kích động chạy như bay ôm chặt lấy Tống Thu Thu: "Thu Thu Nhi..."
Tống Thu Thu dở khóc dở cười nhìn phản ứng khoa trương của Kỳ Nguyệt: "Nghe rồi nghe rồi, cậu có thể đến thăm vườn khoai tây! Trông cậu vui vẻ như vậy..."
Ai không biết còn tưởng rằng đại lão đồng ý làm bạn trai con nhóc này mất...
"Tớ nói với Cố Hoài là muốn cảm ơn cậu ấy, muốn đưa cậu ấy chút quà nhỏ để biểu lộ lòng biết ơn, thế nên mới hẹn buổi tối tới trung tâm thương mại đi dạo, cậu nói xem tớ nên tặng gì thì tốt nhỉ?" Kỳ Nguyệt hỏi ý kiến của Tống Thu Thu.
Quả thật cô không có hiểu biết gì nhiều về phương diện này, trước đây tặng đồng hồ cho Sở Mộ Phàm cũng là Tống Thu Thu giúp cô chọn.
Tống Thu Thu nghĩ ngợi: "Nếu là nam sinh thì không phải chỉ những thứ đó sao? Đồng hồ, cà vạt, kẹp cà vạt, giày thể thao, hoặc là sản phẩm điện tử gì gì đó... Nhưng đương nhiên, đó là cho mấy nam sinh bình thường thôi. Còn về phần đại lão thì, tớ cảm thấy không giúp gì được đâu. Sau khi lướt qua vòng bạn bè của đại lão, tớ cảm giác tớ đã vào nhầm kết giới của thần tiên rồi, tớ thật sự không dám đoán mò sở thích của lão đại đâu..."
Kỳ Nguyệt đau đầu suy nghĩ: "Ồ! Vậy đến lúc đó cứ đi dạo xem đồ trước vậy! Thật sự không thể bảo cậu ấy tự chọn được..."
Chẳng qua, cô nên đưa đại lão đi đâu mua quà đây?
Kỳ Nguyệt lấy di động ra, mở trình duyệt bắt đầu tìm tòi địa điểm hẹn hò: Tọa độ thành phố A, nên đưa thư kí nhỏ tới đâu mua quà thì ổn?
Sau khi gõ xong mới chợt phát hiện, cô lại gõ là thư kí nhỏ...
Không ngờ thật sự tìm thấy mấy địa điểm không tệ.
Sau khi đã chọn xong địa điểm, Kỳ Nguyệt mở vòng bạn bè, vui vẻ đăng một dòng trạng thái: Hóa ra, không cần là thần cũng có thể tỏa sáng!
Kỳ Nguyệt đăng tin còn chưa được bao lâu, vừa mới tải lại đã thấy có một lượt thích.
Mà người thích lại là Cố Hoài.
Cố Hoài bình luận một câu: [Đó là cái gì?]
Kỳ Nguyệt lập tức trả lời: [Cậu!]