Kỳ Tổng – CEO Tập Đoàn Khoai Tây To Tròn: [ Vì sao không dám thổ lộ? ]
Đại Hộ Nuôi Dưỡng Khoai Tây Hugh: [ Bởi vì một số... nguyên nhân bất khả kháng... Hơn nữa tôi vừa biết người ấy đã có người mình thích, vậy chắc tôi càng không có cơ hội hơn. ]
Nghe bà chủ Hugh nói thế, Kỳ Nguyệt rất đồng tình.
Tuy cô không rõ lý do chị ấy không dám thổ lộ, nhưng không biết toàn cảnh thì không bình luận, cô không có quyền nghi ngờ tình cảm và cách làm của người khác.
Kỳ Tổng – CEO Tập Đoàn Khoai Tây To Tròn: [ Vậy thì tiếc quá! Thật ra em cảm thấy chị nên thử một lần, nếu không thử, chỉ sợ cả đời sẽ tiếc nuối! ]
Đại Hộ Nuôi Dưỡng Khoai Tây Hugh: [ Dù biết sẽ thất bại sao? ]
Kỳ Tổng – CEO Tập Đoàn Khoai Tây To Tròn: [ Nếu chiếu từ góc độ của cơ học lượng tử mà nói thì muôn việc đều có khả năng, nào có cái gì chắc chắn sẽ thất bại! ]
Đại Hộ Nuôi Dưỡng Khoai Tây Hugh: [ Kỳ tổng nói có lý. Thật ra trước nay đều do tôi tự mình lừa mình dối người, giống như con mèo của Schrödinger vậy, nếu cái hộp không mở ra, con mèo sẽ chỉ tồn tại một nửa. ] (*)
Nghe những lời này, Kỳ Nguyệt không nhịn được mà thở dài.
Xem ra bà chủ Hugh thật sự thích người kia, vì không muốn chấp nhận thất bại cho nên mới không tình nguyện tỏ tình, bởi vì chỉ cần không tỏ tình, thì vẫn còn hi vọng.
Đại Hộ Nuôi Dưỡng Khoai Tây Hugh: [ Cảm ơn gợi ý của Kỳ tổng, tôi sẽ suy xét, cũng chúc Kỳ tổng sớm ngày nhận rõ tình cảm của mình, tìm được lương duyên như ý. ]
Kỳ Tổng – CEO Tập Đoàn Khoai Tây To Tròn: [ Cảm ơn ~ Thật ra em cũng không ôm hi vọng, dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi. Nhưng, nếu thật sự xác định được tình cảm, em sẽ nỗ lực tìm cơ hội thử một lần, cũng chúc chị may mắn! ]
Đại khái sau khi được nói ra, trong lòng Kỳ Nguyệt thoải mái hơn không ít, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
...
Sáng hôm sau.
Kỳ Nguyệt nhận được cuộc gọi của giáo sư Lý, báo rằng đã tìm được nam sinh thay thế, là một đàn em năm hai.
"Là tiểu học đệ à? Không biết trình độ thế nào..." Tống Thu Thu lo lắng.
"Nghe giáo sư Lý nói trình độ không tệ lắm, tuy thời gian luyện súng không dài bằng Tề Thư Hàng, nhưng thời gian ngắn thế mà tìm thấy người đã không tệ rồi." Kỳ Nguyệt đáp.
Tống Thu Thu gật đầu: "Ừ!"
Tô Tiểu Đường hưng phấn nói: "Nguyệt bảo cố lên! Lát nữa đến lớp tớ sẽ làm một cái bánh kem siêu cấp vô địch khao cậu! Hôm nay trừ dịp cậu tái thi đấu sau nhiều năm, thì cũng là ngày kỉ niệm đặc biệt của ba chúng ta!"
Kỳ Nguyệt khó hiểu: "Ngày đặc biệt của ba chúng ta? Ngày gì cơ?"
Tống Thu Thu phồng má quở trách Kỳ Nguyệt: "Nguyệt bảo, hôm nay là kỉ niệm ba năm thành lập Liên Minh Cẩu Độc Thân của chúng ta đó! Thế mà cậu lại quên?"
Sau một hồi nỗ lực, cảm thấy thoát FA trước khi tốt nghiệp rất vô vọng, Tô Tiểu Đường lần nữa trở về liên minh cẩu độc thân, hơn nữa còn là thành viên tử trung, cô ấy phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy! Sao cậu lại quên một ngày quan trọng thế chứ? Một tuần trước tớ đã mua xong nguyên liệu làm bánh rồi!"
Khóe miệng Kỳ Nguyệt hơi giật: "Ặc..."
Được rồi.
Kỳ Nguyệt: "Tớ sai rồi... Lần sau tớ nhất định nhớ kĩ."
Lúc này Tống Thu Thu mới nở nụ cười: "Nguyệt bảo nói rất đúng, chúng ta còn phải tổ chức kỉ niệm bốn năm, kỉ niệm năm năm, kỉ niệm sáu năm... phải tổ chức vô số ngày kỉ niệm nữa!"
Kỳ Nguyệt: "Là nữ sinh viên thời đại mới, tớ có thể có chí hướng khác không...? Ví dụ như xây dựng thôn quê giàu đẹp và chia sẻ cuộc sống hạnh phúc!"
Tống Thu Thu: "..."
Tô Tiểu Đường: "..."
Được rồi.
Luận về tư tưởng giác ngộ, không ai bằng Nguyệt bảo cả!
...
(*) Thí nghiệm con mèo của Schrödinger:
Một con mèo được nhốt vào hòm sắt cùng một ống đếm Geiger và một mẫu vật phóng xạ siêu nhỏ. Ống đếm Geiger sẽ đếm số tia phóng xạ phát ra từ trong hòm sắt.
Nếu có phóng xạ phát ra, ống đếm Geiger sẽ nhận tín hiệu và đập vỡ lọ thuốc độc trong hòm sắt, con mèo sẽ chết. Và ngược lại, nếu trong một giờ không có phóng xạ phát ra, con mèo sẽ sống.
Theo nguyên lý của cơ học lượng tử: Trạng thái của con mèo sẽ là vừa sống - vừa chết, chúng ta chỉ biết nó sống hay chết bằng cách mở hộp ra xem mà thôi.
Tương đồng như câu nói trên của Cố Hoài: Nếu không tỏ tình thì vẫn còn hi vọng (nếu chưa mở hòm sắt ra, thì vẫn chưa biết kết quả).