Nghe ba mẹ và Trần phu nhân an ủi, sắc mặt Kỳ Trăn tốt hơn không ít, ánh mắt trào phúng nhìn sang Tống Thu Thu, sâu xa nói: "Tống Thu Thu, cô không thể bởi vì tâm lý của mình kém mà cho rằng mọi người đều giống cô! Còn tự sát? Xin lỗi, chúng ta không giống nhau, tôi không có đam mê giống cô! Năm đó người vì một người đàn ông mà muốn tự sát, nháo đến mức toàn trường đều biết rõ ràng là cô mà?"
Nghe thế, sắc mặt Tống Thu Thu chợt trắng bệch.
Năm cấp ba, Tống Thu Thu thích một nam sinh ngoài trường, hết lòng hết dạ vì người đó, cho dù anh ta hai bàn tay trắng cũng kiên quyết muốn cùng anh ta ở bên nhau, vì được ở bên anh ta mà không tiếc dùng tự sát uy hϊếp, thậm chí vì anh ta mà từ bỏ việc học, cùng anh ta đi làm công.
Kết quả, sau đó cô ấy phát hiện nam sinh đó hẹn hò với nhiều cô gái giống cô ấy cùng một lúc, ba hoa chích chòe dỗ dành cô đi cùng, sau khi lừa gạt cô xong mới lộ ra bộ mặt thật.
Tống Thu Thu lẻ loi tại thành phố xa lạ, lạ trời lạ đất, không dám nói cho ba mẹ, cũng không có mặt mũi về nhà.
Khi đó Kỳ Nguyệt đang huấn luyện khép kín, ra ngoài mới biết tình huống của cô ấy. Đầu tiên Kỳ Nguyệt ngồi xe lửa một ngày một đêm đưa Tống Thu Thu về, sau đó giúp cô ấy học bổ túc, giúp cô ấy theo kịp chương trình học, cuối cùng cô ấy cùng Kỳ Nguyệt thi đậu đại học A.
Tuy rằng Tống Thu Thu biết quay đầu, không tạo thành sai lầm lớn, nhưng đây là đoạn quá khứ mà cô ấy không muốn nhắc lại nhất.
Cô ấy vốn ngây thơ cho rằng mình tình yêu của mình oanh oanh liệt liệt không sợ thế tục, cho rằng mình có thể thay đổi một người, cho rằng mình được người kia cứu rỗi, lại không ngờ từ đầu đến cuối chỉ là một cái bẫy.
Điều kiện của Tống Thu Thu quả thật rất tốt, gia cảnh giàu có, lớn lên xinh đẹp, nhưng bốn năm đại học vẫn không yêu đương, chỉ trầm mê với người trong tiểu thuyết và thế giới giả tưởng.
Kỳ Nguyệt biết, cô ấy ít nhiều gì cũng bị chuyện năm đó làm ảnh hưởng. Sau chuyện đó, cô ấy rất khó tin tưởng người khác, rất khó mở lòng để bắt đầu một đoạn tình cảm mới.
Chuyện năm đó vốn dĩ đã phai nhạt, nhưng hiện giờ lại bị Kỳ Trăn hung hăng vạch trần.
Tống Thu Thu ngày thường nhanh mồm dẻo miệng mắng người vô địch, giờ phút này lại tái mặt, nói không nên lời, bởi vì những thứ Kỳ Trăn nói đều là sự thật.
Kỳ Nguyệt im lặng tiến lên một bước, kéo Tống Thu Thu ra sau mình.
Kế đó, cô nhìn về phía Kỳ Trăn, lạnh nhạt nói: "Đương nhiên, theo như lời cô nói, dù từ bỏ hay tiếp tục bắn súng đều là quyết định của tôi, không liên quan gì tới cô. Dù sao, lấy trình độ bắn súng và tố chất tâm lý của cô, không cần tôi nhường cô, cho nên, vì sao tới tôi lại thành vì cô mà từ bỏ rồi? Cô nói đúng không, em gái?"
Nghe thấy hai từ "em gái" kia, Kỳ Trăn hơi nhíu mày, trong lòng đột nhiên phát lạnh: "Vốn dĩ chính là như vậy, tôi cũng không biết Tống Thu Thu nghe được chuyện cười đó từ đâu, cái gì mà cô sợ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến tôi cho nên mới từ bỏ bắn súng, tránh cùng trận thi đấu với tôi, lý do đó không khỏi quá buồn cười rồi!"
Vu Thục Hoa cũng nhân cơ hội mở miệng: "Đúng vậy Nguyệt Nguyệt, con có thể nghĩ như vậy thì quá tốt, cho dù năm ấy Trăn Trăn tuổi nhỏ không hiểu chuyện, nhưng Trăn Trăn cũng luyện súng nhiều năm rồi, tố chất tâm lý nào yếu ớt như thế. Nếu con thật sự thích bắn súng thì thật sự không cần vì thế mà từ bỏ."
Nghe Kỳ Trăn trả lời chắc nịch, Kỳ Nguyệt gật gật đầu, sâu xa nói: "Nhắc tới, quả thật lâu rồi tôi chưa tranh tài với em gái..."
Nói tới đây, Kỳ Nguyệt dừng một chút, đột nhiên nhấc mắt, nhìn về phía Kỳ Trăn: "Tôi xem lịch thi đấu rồi, ngày mai cô còn một trận đấu hỗn hợp đúng không?"
Kỳ Trăn nhíu mày: "Ngày mai tôi còn một trận thi đấu hỗn hợp, thế nào?"
Kỳ Nguyệt nhìn về phía Kỳ Trăn, mỉm cười: "Vậy thì, hẹn gặp lại trên sân thi đấu."