Phản ứng đầu tiên của Kỳ Nguyệt là hỏi chấm. Lần sau? Làm sao có thể có lần tỏ tình sau?
Phản ứng thứ hai là xong rồi. Tim lại đập loạn rồi!
Lúc tiệc sắp tàn, lại có vài nữ sinh đến gần Cố Hoài, muốn chụp ảnh cùng anh.
Lần chơi thua của Kỳ Nguyệt không chỉ không khiến Cố Hoài tức giận mà anh còn nhiệt tình phối hợp, khiến lá gan của một vài nữ sinh lớn lên, bắt đầu nóng lòng muốn thử.
"Đại thần, làm ơn! Chụp một tấm đi! Chỉ chụp một tấm thôi! Tớ đảm bảo chỉ dùng làm kỉ niệm!"
"Đúng vậy đúng vậy! Bọn tớ giữ riêng cho mình thôi!"
Nhìn các cô gái vây quanh Cố Hoài, Lăng Phong cảm thấy rất câm nín: "Các cậu giữ riêng cho mình? Các cậu muốn dùng ảnh Cố Hoài làm gì?"
Có một nữ sinh trong đó lập tức đáp: "Đương nhiên dùng để bái lạy rồi, cầu học thần phù hộ bọn tớ thuận lợi thông qua luận văn tốt nghiệp rồi!"
"Đúng thế! Nếu không cậu cho rằng dùng để làm gì? Cậu đừng nghĩ bẩn thế nhé!"
Khóe môi Lăng Phong co quắp: "Tôi nói cái gì rồi? Tôi chưa nói cái gì đấy nhá!"
Cố Hoài hơi suy xét một chút, sau đó nói: "Chi bằng mọi người cùng chụp một tấm."
Đối với đề nghị của Cố Hoài, mấy nữ sinh nhìn nhau, cuối cùng đồng thanh đáp: "Được đó được đó! Chụp ảnh chung cũng được!"
Nhiều người như vậy, từng người tiến lên chụp thì làm phiền đại thần quá, có thể cùng đại thần chụp chung một tấm ảnh đã tốt lắm rồi!
Cho nên tất cả mọi người đều đồng ý!
Vì thế, tất cả ăn ý lấy Cố Hoài làm trung tâm, tập trung đứng cạnh anh.
Kỳ Nguyệt vốn ngồi cạnh Cố Hoài, kết quả khi mọi người đứng lên lại bị hai nữ sinh lấn chỗ.
Tống Thu Thu nói thầm: "Chen cái gì..."
Kỳ Nguyệt cũng không để ý, chen thì chen thôi, bên trái cô là Tống Thu Thu và Tô Tiểu Đường, bên phải là Lăng Phong và Giang Lãng, bên cạnh Giang Lãng là hai cô gái kia và Cố Hoài.
Họ nhờ phục vụ chụp giúp, nhân viên phục vụ giơ máy lên: "Mọi người cười lên nào!"
Lúc này, Cố Hoài đột nhiên mở miệng: "Khoan đã."
Sau khi cắt ngang người phục vụ, Cố Hoài tiến đến chỗ Lăng Phong: "Lăng Phong."
"Hả? Sao vậy?" Lăng Phong hỏi.
"Đứng giữa đi." Cố Hoài đề nghị.
Lăng Phong nghe vậy thì cảm động không thôi: "Fuck! Cuối cùng có người nhớ hôm nay là tiệc sinh nhật của tớ rồi!"
Vì thế, Lăng Phong đắc ý bước sang vị trí trung tâm.
Cố Hoài nhường vị trí của mình cho Lăng Phong, sau đó bước đến vị trí của anh ta, cũng chính là vị trí bên cạnh Kỳ Nguyệt.
Hai nữ sinh vừa tranh chỗ không ngờ Cố Hoài sẽ đổi vị trí, lập tức hối hận đến xanh ruột.
Nhưng lúc này mọi người đều đã đứng ngay ngắn, không thể tranh tiếp, chỉ đành không cam lòng mà dậm chân.
"Được được! Tôi bắt đầu chụp nhé! Mọi người cười lên nào! 1, 2, 3! Cà tím!" (*)
Cùng với tiếng chụp của nhân viên phục vụ, ảnh chụp tập thể đã được chụp xong.
"Máy của ai thế! Mau gửi cho tôi với!"
"Tôi cũng muốn!"
"Từ từ, mọi người phải đồng ý, nếu đăng lên vòng bạn bè thì không được phép đăng ảnh gốc!"
"Đúng đúng đúng, chờ bọn tôi chỉnh ảnh!"
...
Rất nhanh, ảnh chụp chung được gửi cho tất cả mọi người, Kỳ Nguyệt cũng có.
Trên ảnh chụp, ai nấy đều cười vui vẻ, trên mặt Cố Hoài cũng treo một nụ cười nhẹ.
Trong bức ảnh, giá trị nhan sắc của Cố Hoài quả thật quá chói mặt, bất luận anh đứng nơi nào, khi mọi người nhìn ảnh này chắc chắn sẽ thấy anh đầu tiên.
Tô Tiểu Đường: "Trời má! Lão đại đẹp trai quá đi mất! Đại thần không cần chỉnh đâu ha!"
Tống Thu Thu chậc lưỡi: "Bạn học hai điểm, ai cho cậu dũng khí vậy! Dám đứng cạnh đại thần luôn!"
Sắc mặt Giang Lãng tối sầm: "Tôi thế nào? Ai đứng cạnh tiểu gia thì tiểu gia vẫn sáng chói nhá!"
Tống Thu Thu quay mặt đi, không thèm phản ứng với cậu ta. Sau đó cô vô tình phát hiện Cố Hoài mặc sơ mi trắng quần đen, trùng hợp hôm nay Kỳ Nguyệt cũng mặc sơ mi trắng quần đen đơn giản.
Tống Thu Thu nhìn ảnh chụp, lại ngẩng đầu nhìn sang Kỳ Nguyệt, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Uầy, rõ ràng chúng ta chụp hình tập thể, sao trông giống cậu và đại thần chụp ảnh đăng kí kết hôn quá vậy..."
...
(*) Cà tím (Qiézi): Nói cà tím khi chụp ảnh tương tự như nói từ "cheese". Khi hô từ đó, khóe miệng người nói sẽ nhếch lên trông như đang cười.