Việc này đương nhiên phải bênh vực bạn thân vô điều kiện, vì thế Tống Thu Thu không chút nghĩ ngợi mà đáp ngay: "Nguyệt bảo làm sao? Cậu ấy cũng đâu có làm gì! Là cậu yếu đuối quá thì có!"
Khóe miệng Giang Lãng run rẩy: "Đúng là trợn mắt nói dối! Nếu ngày nào đó cậu về phòng, thấy Cố Hoài chui ra từ chăn của bạn học khoai tây, cậu có bình tĩnh nổi không?"
Tống Thu Thu sặc, đây là lần đầu tiên cô ấy không phản bác nổi Giang Lãng.
Về phòng thấy đại thần nằm trên giường Nguyệt bảo?!
Cô ấy không bị shock nhập viện là may rồi!
Tống Thu Thu bĩu môi, liếc Lăng Phong: "Được rồi, miễn cưỡng đồng tình với tổn thương của cậu..."
Tô Tiểu Đường che mặt: "Đừng nói nữa đừng nói nữa, tớ đã tưởng tượng ra cảnh tượng đó luôn rồi!"
Cố Hoài đang bị một đám người vây quanh, ban đầu mọi người còn tương đối rụt rè, nhưng thấy tâm trạng của Cố Hoài đêm này không tệ, vì thế dần dần buông lỏng, thậm chí có cô gái còn cẩn thận hỏi có thể chụp ảnh cùng không.
Lăng Phong đen mặt: "Rốt cuộc hôm nay ai là vai chính vậy? Nên chụp ảnh với tớ mới đúng chứ?"
Tống Thu Thu nhún vai: "Cần gì phải hỏi câu này!"
Lăng Phong lau đi giọt nước mắt cay đắng: "Tốt xấu gì cũng phải quan tâm tớ chứ..."
Giang Lãng cảm thấy hơi lạ: "Đúng rồi, bạn học khoai tây đâu? Sao chỉ có hai cậu?"
"Cậu ấy có việc, lát nữa sẽ tới sau." Tống Thu đáp.
"Có việc? Việc gì mà quan trọng thế?" Lăng Phong lập tức hỏi.
Tống Thu Thu: "Chỉ là sinh nhật bù của cậu thôi mà, có phải sinh nhật chính đâu, đến muộn thì làm sao!"
Giang Lãng lạnh nhạt đáp: "Dạ dạ dạ, sinh nhật cậu ấy không quan trọng, nhưng bạn cùng phòng khác của tớ thì quan trọng! Bạn học khoai tây có thể không nắm bắt cơ hội tốt như thế sao?!"
Lăng Phong: "Cái gì mà sinh nhật tớ không quan trọng hả?!!!"
Tống Thu Thu đang muốn cãi nhau với Giang Lãng tiếp, thì Tô Tiểu Đường chợt kinh ngạc nhìn ra hướng sau lưng cô ấy: "Hả? Nguyệt bảo! Cậu có thí nghiệm cần quan sát mà? Sao lại đến đây nhanh vậy?"
Kỳ Nguyệt thở hồng hộc: "Ghi chép... ghi chép... thí nghiệm tương đối thuận lợi..."
Tống Thu Thu hoàn toàn không nghi ngờ, chỉ nói thầm: "Ây da, biết thế bọn tớ đã chờ cậu cùng đến rồi!"
Kỳ Nguyệt chột dạ nuốt nước bọt, vốn dĩ cô nói dối vì không muốn đến, không ngờ Cố Hoài nói giáo sư Thẩm gửi đồ cô, nên cô chỉ đành nói dối thêm lần nữa...
Giang Lãng cười tủm tỉm:"Chậc chậc chậc, vội vã chạy đến như thế, còn nói cô ấy không có ý với Cố Hoài? Tớ thấy có người sắp phải leo lên nóc trường hô lớn mình là đồ ngu rồi!"
Tống Thu Thu cười mỉa mai: "Cậu đừng có nhầm lẫn! Nguyệt bảo đến sớm là do lúc đến Giang Thành, cậu ấy có viết một bản quan sát tâm đắc gửi cho giáo sư Thẩm, giáo sư Thẩm viết tay trả lời cậu ấy, gửi đến chỗ đại thần, Nguyệt bảo vội vã đến đây là vì khoai tây! Cậu nói Nguyệt bảo nhà tôi có dụng ý khác, thế thì đúng rồi, cậu ấy có dụng ý khác, nhưng mà là có dụng ý với khoai tây, cậu hài lòng không?"
Giang Lãng hơi câm nín, đồng thời cũng hơi nghi ngờ, chẳng lẽ là vì khoai tây thật sao?
Kỳ Nguyệt hơi ngớ người: "Vì sao lại lên nóc trường?"
Tống Thu Thu đắc ý liếc qua Lăng Phong và Giang Lãng, cười nói: "Ha ha ha... Nguyệt bảo, cậu biết không? Thật sự quá buồn cười, tối qua Lăng Phong và Giang Lãng cá cược với tớ và Thu Thu, nói cậu có ý đồ xấu với đại thần! Bọn tớ liền nói chắc như đinh đóng cột rằng không có khả năng, nếu thua bọn tớ sẽ leo lên nóc trường hô lớn 'tôi là đồ ngu'! Lòng cậu rõ ràng chỉ có khoai tây! Bọn họ thua chắc rồi!"
Kỳ Nguyệt: "..."
Đối với vụ cá cược của họ, Kỳ Nguyệt quả thật cứng họng.
Họ là học sinh tiểu học à?
Sao lại ấu trĩ như vậy...
Trọng điểm là...
Vì sao lại cá như thế! Còn vào lúc này nữa!
Cô sợ Thu Thu và Tiểu Đường phải thua đó...