Edit: Thiên Diệp
Beta: Diệu Hoa
Cảnh Tuyên Đế đối với Mộc Vũ còn chưa đến mức hoàn toàn tín nhiệm, hắn sở dĩ tương đối thiên về lời Mộc Vũ nói hoàn toàn là bởi vì hắn biết rõ Lương Tích Mộng thấy vua là cái dạng tính tình gì, có thể không quan tâm cho người khác một bạt tai nên một chút đều không thấy kỳ quái.
Hơn nữa Mộc Vũ cũng không có khóc sướt mướt mà cáo trạng, đem sự tình xảy ra thành một cái kính đẩy ở trên người Lương Tích Mộng, ngược lại bản thân thừa nhận cũng làm cho Lương Tích Mộng thêm khó chịu không nhẹ, điểm này làm Cảnh Tuyên Đế rất vừa lòng.
Mộc Tiểu Nghi của hắn a, đối với hắn luôn chân thành như vậy.
"Hoàng Thượng, dùng lọ thuốc mỡ này đi." Mộc Vũ bởi vì vừa mới khóc, đôi mắt ngập nước, vô tội đến không chịu được, "Có chút đau, Hoàng Thượng, lúc người xức thuốc mỡ nhớ nhẹ một chút nha."
Cảnh Tuyên Đế nhìn lọ thuốc mỡ tinh xảo trong tay, cười nhạt mở ra, truyền đến một trận hương thơm thanh nhẹ, hắn vươn ngón trỏ thon dài chét một chút, ở trên khuôn mặt mềm mại đến dị thường của Mộc Vũ đảo quanh, "Thế nào, như vậy có đau không?"
Mộc Vũ nhíu mày, bộ dáng khổ đại cừu thâm làm Cảnh Tuyên Đế trong lúc nhất thời còn có chút hoảng hốt, hắn tuy rằng chưa từng hầu hạ người khác, nhưng vừa rồi hắn đã cố gắng làm thật sự rất nhẹ, căn bản không có dùng sức nha, như vậy cũng sẽ đau?
Ngay lúc Cảnh Tuyên Đế chuẩn bị khụ một tiếng để giảm bớt xấu hổ, Mộc Vũ đột nhiên giống như giải trừ nguyền rủa, gương mặt khổ đại cừu thâm kia lập tức liền biến mất, nàng phụt một tiếng bật cười, tủm tỉm nói, "Một chút cũng không đau đâu, Hoàng Thượng người thật lị hại ấy mừ."
Cảnh Tuyên Đế gợi lên khóe miệng, một bên xức thuốc cho Mộc Vũ, một bên nhàn nhạt nghi hoặc nói, "Từ từ nói chuyện, lị hại là cái gì?"
Mộc Vũ nhấp nhấp khóe miệng, thân thể nghiêng lại gần, ở trên người Cảnh Tuyên Đế cọ qua lại, "Lị hại có nghĩa là lợi hại a." Hoàng tang ngươi thật là một chút cũng không đáng yêu a, màu đỏ tím sao lại có thể liêu muội đâu, đừng tưởng rằng ngươi là Hoàng Thượng đại nhân liền ghê gớm nha.
Xoa xoa thuốc xức, liền thay đổi hương vị, Cảnh Tuyên Đế trộm từ trên mặt dời trận địa đi, Mộc Vũ lé mắt nhìn thoáng qua, hai tay cùng nhau đè lại bàn tay to Cảnh Tuyên Đế đang tàn sát bừa bãi ở trước ngực mình, "Hoàng Thượng rõ ràng là giúp thiếp thân xức dược, như thế nào lại đi đến nơi đây nha?"
Bộ dáng Mộc Vũ mị mắt như tơ làm Cảnh Tuyên Đế hận không thể một ngụm đem nàng nuốt sạch vào trong bụng, biểu tình hắn bình đạm như nước, nhưng một tay hắn lại đem Mộc Vũ đẩy ngã, "Trẫm kiểm tra nơi khác của Mộc Tiểu Nghi có bị thương hay không."
[Diệp: ơ ơ, bỏ tay ra bạn êiiii. Liêm sỉ cuối cùng của người vứt đâu rồi?]
Tên sắc lang gán mác Hoàng Thượng này tính muốn tuyên dâm ngay giữa ban ngày ban mặt đây mà, nàng rốt cuộc nên từ hắn hay là từ hắn đây? Đây thật đúng là vấn đề nghiêm túc đó.
"Hoàng Thượng, hiện tại vẫn là ban ngày đấy." Nếu ngươi thượng lão tử, lão tử sẽ bị giọt nước miếng làm cho chết đuối a, tuy rằng nàng không phải rất để ý đến hậu cung phi tử, nhưng nàng không nghĩ ngày mai thượng triều sẽ có đại thần muốn tấu cho nàng một quyển a!
Nếu nói như vậy, mặt mũi mỹ nhân của cha nàng vác qua chạy đi đâu a.
Cảnh Tuyên Đế hứng thú nhưng quản không được nhiều như vậy, đối với lời nói Mộc Vũ căn bản mắt điếc tai ngơ, chính mình lo cởϊ qυầи áo Mộc Vũ, nhìn thân thể như ngọc của nàng, thế nhưng không tự giác nuốt nuốt nước miếng, chậc chậc, hắn thật đúng là may mắn a, hậu cung cư nhiên sẽ cất giấu cực phẩm vưu vật như vậy.
Đôi tay Mộc Vũ chống trên ngực Cảnh Tuyên Đế, dùng tia lực ý chí cuối cùng của chính mình làm chống cự, bất quá, cũng chả làm được cái mệ gì, ở dưới Cảnh Tuyên Đế kỹ xảo cao siêu, Mộc Vũ thực mau liền giơ cờ đầu hàng, nũng nịu ôm Cảnh Tuyên Đế, vòng eo bị hắn va chạm đến mức không ngừng yếu ớt xin tha.
Ô ô, người a, quả nhiên là dễ dàng bị * không khống chế được, như vậy thật không được nha.