Quả nhiên như dự đoán, Lăng Giáng Hồng vừa đến biệt viện của Minh Phượng cung ở Biện Châu một lúc, liền có người truyền đến thánh chỉ của Bộc Dương Vinh Thánh. Minh Phượng cung vừa vào địa giới Biện Châu đã bị giám thị chặt chẽ, cho nên Lăng Giáng Hồng trở về, Bộc Dương Vinh Thánh sẽ biết trước tiên.
Trong lòng Lăng Giáng Hồng lặng lẽ thở dài một hơi, trở lại phòng, để Dịch Mai hầu hạ thay một thân trường bào hoa lệ, xong xuôi mới chui lên cái kiệu hoàng cung phái tới.
"Dân nữ Lăng Giáng Hồng, tham kiến hoàng thượng..." Lăng Giáng Hồng vào ngự thư phòng, thấy Bộc Dương Vinh Thánh đang ngồi trên ghế rồng, hơi cúi người, hướng hoàng đế thi lễ nói.
"Đứng lên đi." Bộc Dương Vinh Thánh nhìn Lăng Giáng Hồng, khóe miệng lộ ra một tia ý cười không dễ dàng phát giác, từ ghế rồng đứng dậy, đi tới trước mặt Lăng Giáng Hồng.
"Không biết hoàng thượng triệu kiến dân nữ..." Lòng Lăng Giáng Hồng âm thầm bồn chồn. Hôm nay Bộc Dương Vinh Thánh rất không bình thường, tâm tình của hắn tựa hồ tốt lắm, chẳng lẽ tình thế hiện tại này, hắn còn có cái gì để cao hứng sao?
"Thập Tam không chết, đúng hay không?" Bộc Dương Vinh Thánh chăm chú nhìn vào ánh mắt Lăng Giáng Hồng, ánh mắt như muốn đem Lăng Giáng Hồng xuyên thấu.
Lăng Giáng Hồng cả kinh, trên mặt lại bất động thanh sắc nói: "Không biết hoàng thượng có ý gì."
"Lăng Giáng Hồng, đừng tưởng rằng Minh Phượng cung của ngươi tài giỏi đến cỡ nào... Ngươi cho là mọi việc trước mắt đều đã quyết, ta đối với Minh Phượng cung các ngươi còn có băn khoăn gì sao?" Bộc Dương Vinh Thánh gợi lên khóe miệng, "Ngươi và mẫu thân ngươi thật đúng là thông minh một đời, hồ đồ nhất thời. Các ngươi cho là ta thật sự giống như tưởng tượng của các ngươi không chịu nổi một kích, tùy ý Tĩnh vương phát triển an toàn, leo đến trên đầu ta sao? Nhưng mà các ngươi dựa vào Tự gia, không có lợi thế, ta làm sao sẽ dung túng các ngươi như vậy? Ân?"
Bộc Dương Vinh Thánh cười lạnh, những người này thật đúng là xem hắn như ngốc tử.
Lăng Giáng Hồng nắm chặt hai tay trong tay áo, nói: " Ý hoàng thượng là ngài là cố ý để tình thế phát triển đến cục diện này?"
Lăng Giáng Hồng hiểu được Bộc Dương Vinh Thánh nếu nói rõ với nàng, nàng cũng không cần vòng vo nữa.
"Ha ha ha..." Bộc Dương Vinh Thánh cười to, "Ngươi cuối cùng cũng sáng suốt rồi! Ta không bức tiểu tử Bộc Dương Tĩnh đó tạo phản, ta làm sao có thể danh chính ngôn thuận giết hắn? Làm sao diệt trừ những thế lực âm thầm rục rịch không an phận này?"
"Thế nhưng đối với ngài có chỗ gì tốt, hoàng thượng không sợ biến khéo thành vụng sao?" Lăng Giáng Hồng cười lạnh, "Lập tức đối phó nhiều phương thế lực như vậy, ngươi ứng phó nổi hết sao?"
"Không có mười phần nắm chắc, thì làm sao ta phải làm như vậy?" Bộc Dương Vinh Thánh tới gần Lăng Giáng Hồng vài bước, "Thứ ta muốn có được, chưa từng không chiếm được."
"Lòng dạ của ngươi so với ta tưởng tượng còn thâm sâu hơn, còn hơn Bộc Dương Tĩnh và Tự gia... Ngươi mới là người nguy hiểm nhất, luôn luôn là vậy, chỉ là tất cả mọi người đã xem nhẹ ngươi, như vậy... Lợi thế của ngươi là cái gì?" Lăng Giáng Hồng bị khí thế đột nhiên bùng nổ của Bộc Dương Vinh Thánh làm kinh sợ, nhưng nàng rất nhanh liền ổn định tinh thần của mình, không thể để Bộc Dương Vinh Thánh ảnh hưởng.
"Đi theo ta..." Bộc Dương Vinh Thánh vòng qua Lăng Giáng Hồng rời khỏi ngự thư phòng.
Lăng Giáng Hồng nghĩ nghĩ, vẫn là đặt chân đi theo. Vừa ra cửa ngự thư phòng, liền có một đội đại nội thị vệ có nội lực thâm hậu, võ công cao cường đi theo sau hai người. Lăng Giáng Hồng âm thầm tặc lưỡi, võ công của những thị vệ này thế nhưng đều rất cao, so với những người ngày đó ám sát Sở Phi và Tự Cơ, không biết còn cao hơn bao nhiêu lần. Xem ra mọi người thật là đã đánh giá thấp thực lực của Bộc Dương Vinh Thánh, những thị vệ này nhất định không phải tự nhiên mà xuất hiện.
Bộc Dương Vinh Thánh chuẩn bị quá đầy đủ, Lăng Giáng Hồng mơ hồ bất an, Bộc Dương Vinh Thánh đến tột cùng muốn dẫn mình đi xem cái gì đây?!
Đuổi theo cước bộ của Bộc Dương Vinh Thánh, Lăng Giáng Hồng đi vào cấm quân sàn vật. Vừa vào cửa sàn vật, Lăng Giáng Hồng liền kinh ngạc trừng to mắt, quay đầu lại nhìn Bộc Dương Vinh Thánh, nói không ra lời.
"Như thế nào, thực kinh ngạc đi, vài món này chỉ là một phần nhỏ trong đó, đến lúc thật sự ở trên chiến trường, sẽ có nhiều hơn..."
Lăng Giáng Hồng chứng kiến, không ngờ là liên hoàn nỏ xe. Loại xe này đầu vừa nhập chiến đấu thì sáu mươi đại tiễn nổ ra, còn có vô số tiểu tiễn, hơn nữa chỉ cần mười người giá sử, xảo diệu ở chỗ chỉ cần cài chặt dây thừng chỗ đuôi tên nỗ tiễn thì có thể bắn ra mười thước, sau khi bắn ra có thể sử dụng ròng rọc kéo nước nhanh chóng cuồn cuộn thu hồi.
Loại liên hoàn nỏ xe này nàng cũng chỉ là ngẫu nhiên nghe nói, cho rằng chỉ là trong truyền thuyết, không nghĩ tới trên đời thực sự có vũ khí như vậy. Nếu Bộc Dương Vinh Thánh có được thứ này, như vậy binh mã của Tĩnh vương và Tự gia sẽ không chịu nổi một kích. Người dù lợi hại thế nào cũng vô pháp chống lại loại vũ khí máy móc cỡ lớn này, cho dù xuất hiện cao thủ như Lăng Giáng Hồng, nhiều nhất chỉ có thể huỷ hoại một nỏ xe, đối với sự chuẩn bị sung túc của Bộc Dương Vinh Thánh mà nói, căn bản không đủ gây sợ.
"Ngươi... Là như thế nào có được loại vũ khí này?" Lăng Giáng Hồng kinh ngạc hỏi.
"Ha ha, các ngươi đều đem tâm tư đặt trên Quỷ Y môn, lại chưa từng để ý, kỳ thật ta càng chuyên chú cho nơi này, ở trên sa trường áp đảo đối thủ mới là thắng lợi chân chính. Các ngươi bọn giang hồ chi sĩ này, nói trắng ra là chỉ là một đàn đạo quân ô hợp mà thôi." Khẩu khí Bộc Dương Vinh Thánh có chút khinh thường, đột nhiên ánh mắt quái dị nhìn Lăng Giáng Hồng, đưa mặt qua nhẹ giọng nói, "Hơn nữa hiện tại chí ít có hai mươi liên hoàn nỏ xe được cho phép đối với Minh Phượng cung..."
Lăng Giáng Hồng đột nhiên trừng lớn hai mắt, nàng biết Bộc Dương Vinh Thánh cũng không phải vừa nói vừa cười, cắn răng nói: "Bộc Dương Vinh Thánh, ngươi biết rõ trong Minh Phượng cung bảo hộ đều là người già, phụ nữ và trẻ em, làm sao ngươi có thể đối với các nàng xuống tay?"
Nàng quá sơ suất, đoạn thời gian này luôn vội vàng chiếu cố Sở Phi, mà Thương Trưng Vũ chuyên tâm cho việc vặt ở Biện Châu, vốn tưởng rằng vị trí của Minh Phượng cung bí ẩn. Hơn nữa, cơ quan bên trong đã được cải tiến, hẳn là không có sơ hở, làm sao lại có thể để cho Bộc Dương Vinh Thánh thần không biết quỷ không hay đem Minh Phượng cung chiếm đoạt đâu? Nói đến cùng, vẫn là chính mình khinh địch. Liên hoàn nỏ xe cường đại, đủ để dùng phương pháp mạnh mẻ nhất đột phá hết thảy phòng vệ của Minh Phượng cung, đem nơi đó san thành bình địa.
"Không như vậy, sao có thể chế trụ ngươi?" Bộc Dương Vinh Thánh từ chối cho ý kiến.
"Kềm chế ta có ích lợi gì?" Lăng Giáng Hồng cười lạnh, châm chọc nói, "Ta bất quá là người giang hồ, đối với ngươi mà nói không đủ gây lo ngại."
"Ta đây làm vậy, tất nhiên là cần một người của ngươi."
"Ai?" Lăng Giáng Hồng cảm giác được âm thanh của mình đều run rẫy, nàng không muốn nghe đáp án đó.
"Sở Phi!"
Hai chữ này nói ra rất có khí phách, tuy rằng Lăng Giáng Hồng đã sớm đoán được, nhưng thật sự nghe thấy vẫn giống như sấm sét giữa trời quang. Bộc Dương Vinh Thánh là bức nàng giữa Sở Phi và cả Minh Phượng cung đưa ra lựa chọn. Nàng tuy rằng vô tình, nhưng vô tình là vì bảo hộ càng nhiều người hữu tình, nàng không có khả năng buông bỏ Minh Phượng cung không để ý, nhưng mà nàng cũng không thể bỏ xuống Sở Phi.
"Không có khả năng!" Lăng Giáng Hồng nghiến răng nghiến lợi nói.
"Ta nói, thứ ta muốn có được, chưa từng không chiếm được, ngoại lệ là Sở Phi. Hừ, quan hệ của các ngươi, ngươi cho rằng ta không biết sao? Nhưng mà ngươi đem nàng vây ở bên cạnh ngươi, cuối cùng là hại nàng. Ngươi cho là độc trong cơ thể Sở Phi dễ dàng giải như vậy sao? Huyền Minh đối với nàng như hổ rình mồi, ngươi căn bản không thể bảo hộ nàng. Sở Phi bây giờ không phải rất sợ lạnh sao? Hơi chút chịu lạnh sẽ bị bệnh? Đây là độc của nàng đã xâm nhập tạng phủ, thẩm thấu đến từng góc trong thân thể, cũng chậm rãi ăn mòn thân thể của nàng... Chỉ có ta, mới có thể cứu nàng."
"Phi nhi cũng không thể giải độc, ngươi dựa vào cái gì có thể giải?" Lăng Giáng Hồng tuy rằng cảm thấy kinh ngạc Bộc Dương Vinh Thánh đối với các nàng rõ ràng hết thảy như thế, nhưng mà hiện tại, nàng tuyệt không thể yếu thế.
"Chỉ bằng thứ này..." Bộc Dương Vinh Thánh giơ tay lên, một thị vệ bên cạnh hắn liền cung kính đưa lên một cái hộp gấm nhỏ tinh xảo, mở ra nhìn đúng là một mảnh Long Lân xích kim sắc xinh đẹp dị thường. Xích kim sắc là thượng phẩm nhất.
"Long Lân?" Lăng Giáng Hồng lắp bắp kinh hãi, "Sao ngươi có được?"
Long Lân là một vị thuốc quan trọng nhất để giải độc Thập Tam. Năm đó mẫu thân Sở Phi Lưu Thụ Doanh cũng là bởi vì Long Lân mới còn sống, Lăng Giáng Hồng đương nhiên biết tầm quan trọng của nó.
"Ngươi có biết Long Lân mỏng manh của Lưu Anh Đường là từ nơi nào có được sao? Đó là vì tổ tiên của hắn năm đó làm quan lập nhiều công lớn, sau đó được tiên hoàng ban tặng, truyền từng đời mà tới tay hắn. Mà trong hoàng cung, loại Long Lân xích kim sắc này tuy rằng không còn nhiều lắm, nhưng giải độc trên người Sở Phi vẫn còn dư dả." Bộc Dương Vinh Thánh giải thích, trên mặt đúng là vẻ đắc ý, "Ta đã sớm phát hiện bảo vật này ở trong kho, đáng tiếc bởi vì niên đại qua lâu, thứ này thế nhưng bị người vứt bỏ, để tại trong một góc khó thấy, may mắn ta biết nhìn hàng, hôm nay nhưng thật ra đã phát ra công dụng."
"Ngươi mua chuộc Địa Y?" Lăng Giáng Hồng đột nhiên tỉnh ngộ, phương pháp sử dụng Long Lân chỉ có Địa Y biết. Nàng vẫn cho rằng Địa Y là người của Tĩnh vương, nhưng không ngờ bọn hắn luôn để lại một địch nhân ở bên người.
"Không phải mua chuộc, mà hắn vốn là người của ta." Bộc Dương Vinh Thánh rất có kiên nhẫn uốn nắn.
"Lăng Giáng Hồng, hiện tại ngươi đại khái có thể không tin lời của ta. Bất quá mảnh Long Lân này ngươi cứ việc lấy về cho Sở Phi xem. Địa Y nói qua, tần suất độc trên người Sở Phi phát tác sẽ càng ngày càng nhanh. Tình huống so với Lưu Thụ Doanh có thể còn bết bát hơn rất nhiều, bởi vì Sở Phi luyện võ, còn bị thương vô số, cho nên nguyên bản Sở Phi ít nhất có thể sống đến bốn mươi tuổi, hiện tại vừa mới tới giờ 'đào mận', thì mạng lại không xong rồi... Nhìn dáng vẻ của ngươi, ngươi tựa hồ không biết. Bất quá Sở Phi là thầy thuốc, hẳn là rất rõ ràng." Bộc Dương Vinh Thánh đưa Long Lân trong tay cho Lăng Giáng Hồng, "Đáp ứng điều kiện của ta, Sở Phi sẽ không chết, Minh Phượng cung cũng sẽ không bị diệt, ngươi là người thông minh."
Lăng Giáng Hồng tiếp nhận Long Lân, giữ im lặng, quay đầu rời khỏi hoàng cung, hiện tại nàng cần lập tức nhìn thấy Sở Phi. Trong đầu ầm ĩ, không nghĩ tới Sở Phi vừa hiện thân liền gặp phải nhiều chuyện như vậy. Bộc Dương Vinh Thánh muốn có được Sở Phi đến thế, một phương diện là vì Sở Phi thật sự rất hấp dẫn hắn, một phương diện khác là vì Sở Phi có thể thay đổi mạng, mạng của Huyền Minh, thậm chí là cả vận mệnh quốc gia. Một lượng lớn mạng kia, Lăng Giáng Hồng muốn, ngay cả Bộc Dương Vinh Thánh cũng là kiêng kị a.
Lăng Giáng Hồng bỗng nghĩ đến, lần đầu tiên mang Sở Phi đến Biện Châu, Sở Phi bị phát độc, lúc ấy nàng nói là bởi vì mình luyện võ, theo như vậy thì lời nói của Bộc Dương Vinh Thánh không giả.
Trong lúc nàng từ hoàng cung trở lại biệt viện của Minh Phượng cung ở Biện Châu thì Sở Phi đã từ nơi gặp Tự Cơ trở lại. Lăng Giáng Hồng nhìn thấy Sở Phi, trong nháy mắt có chút thất thần.
Sở Phi nhận thấy Lăng Giáng Hồng rất không ổn, đi lên trước, nắm tay Lăng Giáng Hồng ân cần hỏi han: "Đi gặp hoàng đế không phát sinh chuyện gì sao?"
"Không..." Trong lòng Lăng Giáng Hồng phi thường mâu thuẫn. Chuyện Bộc Dương Vinh Thánh có vũ khí, tuyệt đối không có thể nói cho Sở Phi nghe, đành cúi đầu nói dối, "Hắn chỉ là nóng lòng thu hồi ba thành thuỷ vận trong tay của ta."
Nàng yêu Sở Phi, yêu đến thậm chí có thể vì Sở Phi làm bất cứ chuyện gì, nhưng tính tiểu nhân tự hạn chế bức nàng không thể không suy nghĩ cho đại cục, không muốn chắp tay đem Sở Phi tặng cho người khác. Sở Phi không phải hàng hóa nhưng từ nhỏ đến lớn, nàng lao thẳng đến bên Sở Phi bá đạo chiếm dụng. Nhưng mà sự tồn vong của Minh Phượng cung, coi như nàng có thể ích kỷ nhẫn tâm không để ý đến tánh mạng của tất cả mọi người ở Minh Phượng cung, nhưng mà tánh mạng của Sở Phi, nàng không thể không để ý, nàng phi thường sợ hãi mất đi Sở Phi. Nàng nghĩ rằng còn sống ít nhất còn có hi vọng, nhưng nếu Sở Phi chết, hi vọng gì cũng không có. Mỗi một câu của Bộc Dương Vinh Thánh đều đánh thẳng vào ngực nàng, đánh trúng nhược điểm của nàng, đánh đến nàng không có lực chống đỡ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: ta muốn nói, mọi người an tâm một chút chớ vội nóng nảy, thời gian ngược sẽ không quá dài, cũng không phải rất ngược, bởi vì cá nhân ta vội vàng rất muốn viết đoạn ngọt ngào sau đó... Cũng là bộ phận ta luôn luôn muốn, quýnh...