Đừng nói nàng nuôi không nổi, đưa cho lão cha cao thủ của nàng cũng nuôi không nổi tiểu gia hỏa này.
Tử Diễm khuyên nàng: “Không được! Vật nhỏ này đã ăn tinh quặng cực phẩm, nói vậy nó cũng rất mẫn cảm với tinh quặng cực phẩm.”
Câu nói của Tử Diễm đánh thức Liễu Hồ Nguyệt. Nàng cúi đầu nhìn nhục cầubởi câu vừa rồi của nàng mà mặt biến sắc. Vẻ mặt nhục cầu ảm đạm trừnglớn con ngươi, hai móng vuốt hung hăng quơ quơ trước mặt nàng, phản đốihành vi vứt bỏ nó của nàng.
”Được rồi, tạm thời giữ ngươi lại.Nhưng mà không cho ngươi đụng vào tinh quặng cực phẩm của kim khố Liễugia.” Liễu Hồ Nguyệt nghiêm túc giáo dục tư tưởng cho nhục cầu một phen. Nhục cầu nghe thấy, vẻ mặt bình tĩnh lại, nhẹ nhàng cọ cọ tay nàng. Sau đó, nó nhảy lên cổ áo phía sau của nàng rồi tiến vào giấc mộng đẹp.
Liễu Hồ Nguyệt nặng nề thở ra một hơi, lúc này mới bước ra khỏi đây.
Ngoài rừng trúc, một nam tử mặc lam y đứng một mình. Nam tử có làn da trắngnõn, dung nhan kinh diễm, thân hình cao lớn và toát ra hơi thở lạnh lẽomà cao quý. Hắn cong lên đôi môi yêu dã còn đỏ hơn nữ nhân, nhè nhẹ thởdài: “Tiểu gia hỏa kia càng ngày càng không đơn giản...”
Chỉ đểlại một câu nói nhẹ tựa mây bay, bỗng nhiên một ngôi sao băng xẹt quatrên nền trời, đảo mắt đã thấy nam tử lam y biến mất khỏi Liễu phủ. Vớichiến sĩ đuổi đến nơi này vì hơi thở tản ra từ nam tử lam y, nhao nhaonhìn nơi mà hắn từng lưu lại. Lĩnh đội (đội trưởng) chiến sĩ nói: “Kỳquái, vừa rồi rõ ràng ở chỗ đó mà.”
”Tối nay chuyện lạ thật con mẹ nó nhiều. Một bóng dáng mới vừa đi qua, trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.”
”Đừng phân tâm, chia nhau đi tìm xem. Xảy ra chuyện gì, chúng ta ai cũng không gánh vác nổi.”
...
Chiến sĩ bát giai tách ra bốn phía tuần tra, ai cũng không dám khinh thường.
_______________________
Đèn phòng Liễu phu nhân còn sáng, cửa phòng không đóng. Liễu Hồ Nguyệtkhông thấy bà đâu, đành đứng ở ngoài cửa chờ bà trở lại. Giờ phút này,bà không ở trong phòng, chắc là ở phòng luyện đan. Phòng luyện đan không phải nơi nàng có thể tùy tiện ra vào. Nàng an phận chờ ở đây có vẻtương đối tốt.
Lúc này, Tiểu Lam đi vào theo cửa viện. Nàng ta bưng một chén canh hạt sen vừa hầm, chậm rãi đi đến.
Liễu Hồ Nguyệt xoay người, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Lam. Ánh mắt lạnh như vậy làm da đầu Tiểu Lam run lên, bước chân vẫn không có ý dừng lại.Ngẩng đầu, chỉ thấy Liễu Hồ Nguyệt đứng bên ngoài phòng, ánh mắt thẳngtắp liếc nàng ta. Chỉ là liếc mắt một cái thôi, nhưng lại làm hai tayTiểu Lam run lên, suýt nữa hất đổ canh hạt sen. Nàng ta nhanh chóng thulại cảm xúc của bản thân, đi lên nhún một cái rồi nói: “Cửu tiểu thư,sao người còn đứng ở đây?”
Liễu Hồ Nguyệt lập tức khôi phục bộ dạng ngốc nghếch, chỉ vào thứ nàng ta đang bưng, sờ sờ bụng: “Ta đói, có gì ngon ăn không?”
”Đây là làm cho lão phu nhân.” Tiểu Lam nhướng mày, cẩn thận đánh giá LiễuHồ Nguyệt một lần nữa. Hiện tại thấy bộ dạng ngốc nghếch của nàng, TiểuLam thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vừa rồi nhất định là ảo giác, thực sự làgặp quỷ.
”Ta bưng lên cho tổ mẫu.” Liễu Hồ Nguyệt bước lên, không quan tâm Tiểu Lam có nguyện ý hay không liền xông thẳng về phía trước.
”Rầm --” Canh hạt sen của Tiểu Lam nhất thời rơi xuống.
Lời tác giả: Thứ hai, cầu phiếu bầu, cầu đề cử, cầu động lực!!