Thời gian tu luyệnluôn nhàm chán, vô vị. Liễu Hồ Nguyệt lại mang theo mong chờ và thăm dòđi tu luyện, tâm tình nạng chậm rãi hòa quyền vào tinh thần lực.
Tử Diễm không thể tưởng tượng nổi chuyện một nữ oa mười hai tuổi lại cókhí chất không vội không nóng nảy, chẳng kiêu ngạo vì nàng có được mườihệ. Mười hệ này không phải ai cũng có được, thậm chí không có khả năng.
Nàng là người đặc biệt nhất.
Tinh thần lực bao quanh thân hình nhỏ bé của nàng. Nhoáng một cái, sáng sớmđã đến. Nếu không phải tiếng chim líu ríu bên ngoài và âm thanh bọn nhahoàn hét to làm kinh động tới nàng, nàng còn không biết trời đã sáng, cứ như vậy tu luyện tiếp. Liễu Hồ Nguyệt đột nhiên mở to mắt, liền thấysợi nắng ấm rọi vào bàn trang điểm của mình.
Thu hồi tinh thầnlực, nàng vặn người. Một đêm vào trong trạng thái tu luyện lại khôngkhiến nàng cảm thấy mệt mỏi, ngược lại tràn đầy phấn chấn. Đâu là điềukiện để trở thành tu luyện giả. Nếu nàng trở thành cường giả, mấy ngàymấy đêm không ngủ không nghỉ sẽ không khiến nàng mệt nhọc.
Lúc này, tiếng một nha hoàn vọng đến: “Phượng vương gia, Phượng vương gia, Cửu tiểu thư chưa tỉnh dậy, người không thể đi vào.”
”Không được, muốn ấp trứng, muốn chạy nhanh đưa trứng cho nương tử ấp.” Giọng nói ngốc nghếch mang theo oán giận nói.
Tiểu Hồng cảm thấy khó xử, ngăn trước mặt Phượng Dật Hiên: “Phượng vươnggia, Cửu tiểu thư còn chưa dậy, người và Cửu tiểu thư cũng chưa thànhthân, cô nam quả nữ không thể ở cùng một chỗ. Bằng không, Cửu tiểu thưsẽ bị người ta mắng là không còn trinh tiết.”
”Nàng là nương tửcủa ta. Ta muốn đi tặng quà cho nàng.” Phượng Dật Hiên sốt ruột dậm châm tại chỗ. Liễu Hồ Nguyệt nghe thấy động tình bên ngoài, nhíu mày một cái nhưng vẫn đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài xem xảy ra tình huống gì.
Mở cửa ra, chỉ thấy Tiểu Hồng dang hai tay ngăn cản Phượng Dật Hiên. MàPhượng Dật Hiên dậm chân trước mặt Tiểu Hồng, vẻ mặt giận dữ la lối:“Muốn tặng quà cho nương tử, muốn đi vào.”
Tiếng mở cửa vanglên. Tiểu Hồng còn chưa kịp xoay người, Phượng Dật Hiên liền đẩy nhahoàn trước mặt mình ra, nhào về phía Liễu Hồ Nguyệt.
”Rầm --”
”A --”
Ngốc tử này nên đi chết đi.
Liễu Hồ Nguyệt làm sao ngờ được Phượng Dật Hiên to con như vậy nhào thẳngtới, trực tiếp đè nàng ngã trên mặt đất, mà người nọ cũng đè bên trên.
”Ui da, ngươi đứng lên mau!” Liễu Hồ Nguyệt khôi phục dáng vẻ ngốc nghếchhôm qua, hai tay dùng sức đánh Phượng Dật Hiên. Nàng không nghĩ tới thân thể hắn nhìn vậy mà rất săn chắc. Không đánh đau hắn nhưng làm tay nàng đỏ lên, xem ra nàng phải rèn luyện thân thể thêm mới được.
Mộtbàn tay to đột nhiên nắm tay nàng, ngay sau đó người nọ kéo nàng lên.Mặc kệ thế nào, ngốc tử này coi như vẫn nghe lời nàng.
Tiểu Hồng đi đến hỏi: “Cửu tiểu thư, ngã đau không, để nô tì kiểm tra cho người.”
”Không sao, không sao.” Liễu Hồ Nguyệt đẩy nàng. Phượng Dật Hiên cũng đẩy Tiểu Hồng ra khỏi phòng rồi nhanh chóng đóng cửa lại, căm giận nói một câu:“Không cho ta vào, ta cũng không cho ngươi vào. Hừ!”
”Cửu tiểu thư, Phượng vương gia, mau mở cửa ta, Tiểu Hồng hầu hạ hai người.” Tiểu Hồng sốt ruột gõ cửa.
Phượng Dật Hiên nghe thấy giọng Tiểu Hồng, cười vui sướng khi người gặp họarồi xoay người, lấy trong túi ra một quả trứng có hoa văn màu tím trênvỏ, to bằng lòng bàn tay.
”Đây là...” Liễu Hồ Nguyệt lập tức bị quả trứng kì lạ này thu hút!