Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

Chương 196: 196: Đặc Biệt Thiên Chi Uyên Dữ Lộ: Thanh Thông Niên Hòa 2





ĐẶC BIỆT THIÊN CHI UYÊN DỮ LỘ: THANH THÔNG NIÊN HÒA 2
Editor: Luna Huang
Liễu thành là một địa phương dân phong thuần phác, từ hơn mười năm trước Bách Lý Vân Tựu diệt phỉ ổ ở tây sơn, Liễu thành hầu như sẽ không có đại sự gì nữa, minh oan cổ trước đại môn của huyện nha Liễu thành mười mấy năm qua cũng không vang lên, mà huyện nha Liễu thành dù cho khai đường thẩm án, thẩm cũng bất quá một ít việc trộm vặt gà gáy chó sủa, chưa bao giờ có án mạng oan án gì.
Thông dâm là chuyện có tội mệnh lệnh rõ ràng trong Trạch quốc luật, phàm là người thông dâm, nam xử thiến chi hình, cùng lưu phóng chi hình***, nữ sung quân kỹ, người thông dâm lại phạm án mạng, tội càng thêm tội lại làm sao?
(Luna: *** thiến xong thả trôi sông, chắc là ngâm lồng heo)
Liễu thành chưa từng có đại sự như vậy, coi như là hơn mười năm trước đạo tặc tây sơn nhiễu dân hại dân đó cũng là ngoài sáng, mà không phải âm ở sau lưng như lần này, âm so với ngoài sáng còn đáng sợ hơn rất nhiều, hôm nay đây trước đại môn huyện nha Liễu thành bị bách tính vây quanh thủy tiết bất thông, đều đến xem huyện thừa đại nhân xử trí Lý thư sinh lang tâm cẩu phế cùng phụ nhân bại hoại phong đức như thế nào.
Lúc này tiểu điểu nhi chính phong phong hỏa hỏa lao tới Vân An Đường, tăng cường ở sau lưng nàng là Tinh Thiên, chỉ thấy tiểu điểu nhi vừa chạy vừa hô to với Tinh Thiên: “A Tinh ngươi chạy nhanh lên một chút được không? Liền sắp khai đường rồi!”
“Ta đây không phải là chạy đó sao, chớ giục!” Tinh Thiên tức giận trả lời, nàng cho rằng mỗi người đều giống như nàng một dạng chạy như bay?
“Ai nha! Ngươi chậm chết chậm chết!” Tiểu điểu nhi thế nào nhìn tốc độ của Tinh Thiên cũng cảm thấy chậm, không khỏi nhẹ nhàng giậm chân một cái, quay đầu trở lại bắt lại cổ tay Tinh Thiên, lôi kéo hắn thật nhanh chạy vội đến phương hướng huyện nha.
“Tiểu điểu nhi ngươi kiềm tốc độ một chút! Ta tuy rằng cao hơn ngươi, thế nhưng đối với tốc độ chạy của ngươi nhanh như vậy, ngươi đây là muốn kéo chết ta sao!” Tinh Thiên mặt nhăn oán giận, cùng tiểu điểu nhi mao nha đầu này làm hàng xóm, sớm muộn cũng bị chỉnh chết!
“Vậy ngươi liền phải học giỏi khinh công vượt qua ta!” Tiểu điểu nhi tổng kết nói với Tinh Thiên.
Tinh Thiên bị tiểu điểu nhi lôi kéo, dưới chân bỗng nhiên vấp một tảng đá, thiếu chút nữa bổ nhào, hắn không dừng được, chỉ có thể quay đầu căm giận trừng tảng đá kia, nhưng ở lúc quay đầu lại thì thấy A Uyên đứng ở cửa Vân An Đường, sắc mặt nhàn nhạt nhìn bọn họ.

Tinh Thiên nghĩ thầm, A Uyên có muội muội không bớt lo như tiểu điểu nhi một ngày không biết phải đau đầu bao nhiêu trận, may mà A Uyên chịu được nàng.
Tiểu điểu nhi tự nhiên không biết trong lòng Tinh Thiên đang ở đếm mao bệnh của nàng, chỉ lôi kéo hắn liên tiếp chạy đến huyện nha, vọt tới trước của huyện nha môn thì thấy người đứng đầy, nàng nhất thời cũng có chút ủ rũ, lập tức trừng Tinh Thiên nói: “A Tinh đều tại, động tác chậm còn chạy chậm như vậy!”
“. . .” Tinh Thiên vừa định cãi lại, chợt nghe có người kêu một tiếng “Tiểu điểu tỷ”, Tinh Thiên không khỏi theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy bên cạnh đoàn người chui ra ngoài một đầu nhỏ vội vã khép miệng lại, cùng lúc đó thật nhanh bỏ qua tay của tiểu điểu nhi.
Tiểu điểu nhi cũng theo tiếng kêu nhìn lại, thấy bên cạnh đoàn người chạy ra ngoài một tiểu cô nương tử y chừng mười tuổi, tiểu cô nương viên viên phấn phấn rất là nhỏ nhắn xinh xắn xinh đẹp tiểu điểu nhi bỗng nhiên cười, cao hứng chạy về phía trước hai bước, “A Đồng!”
“Hi! Ta liền biết tiểu điểu tỷ sẽ đến! Cũng biết tiểu điểu nhi tới cũng khẳng định chen không được, nên ở nơi này chờ tiểu điểu tỷ!” Mục Oanh Đồng chạy đến bên người tiểu điểu nhi, cười đến hai mắt cong cong, vừa nói vừa kéo tay của tiểu điểu nhi đến phía sau huyện nha, “Ta tìm được một địa phương tốt có thể cho tiểu điểu tỷ thấy rõ cũng nghe được rõ ràng!”
“Ở nơi nào ở nơi nào? Mau mang ta đi!” Tiểu điểu nhi vẻ mặt kích động, không ai chú ý tới Tinh Thiên nhìn thấy Mục Oanh Đồng sắc mặt đang ở từ từ phiếm hồng.
“Chính là lớn bụi hoa bên cạnh đại đường, không ai coi chừng, bất quá tiểu điểu tỷ tới quá muộn, chúng ta đến hậu môn cũng không đi vào được rồi, chỉ có thể leo tường tiến vào.” Chạy một lúc lâu, Mục Oanh Đồng dừng bước dưới tường cao, ngẩng đầu nhìn tường cao hôi bạch lấy tay nhẹ nhàng vỗ vỗ tường mặt: “Tiểu điểu tỷ có thể leo lên nga? Ta léo không nỗi, muốn tiểu điểu tỷ giúp ta một chút.”
Lời của Mục Oanh Đồng còn chưa nói hết, tiểu điểu nhi đã vén tay áo lên chân đạp lên tường cao, đợi Mục Oanh Đồng vừa dứt lời nàng đã hai ba bước đạp lên đầu tường, sau đó nàng ngồi đầu tường nhìn Tinh Thiên đứng ở bên cạnh Mục Oanh Đồng nói: “A Tinh, mau cõng A Đồng lên đây!”
(Luna: Nói ra cả A Tinh cùng A Thanh đều thích A Đồng @@ )
Tiểu điểu nhi nói, tay còn đánh một “Phương diện tốc độ”, để mặt của Tinh Thiên vốn là phiếm hồng đột nhiên thay đổi đến đỏ bừng, cho nên ngay cả nhìn cũng không dám nhìn Mục Oanh Đồng một cái.
Mục Oanh Đồng lại vào lúc này tiến tới trước mặt Tinh Thiên, theo dõi khuôn mặt hồng đồng đồng của hắn trừng mắt nhìn quan tâm nói: “A Tinh ca ca mặt của ngươi thật là đỏ, có đúng hay không có chỗ không thoải mái vậy?”

“Không, không có.” Tinh Thiên liền vội vàng lắc đầu, khó khăn lắm mới ngẩng đầu liền thấy mặt của Mục Oanh Đồng gần trong gang tấc, hắn vội vàng lui về sau một bước, mặt càng đỏ hơn, tim đập đến nhanh.
“Không có sao?” Thế nhưng ta mặt của A Tinh ca ca hình như càng ngày càng đỏ.” Mục Oanh Đồng hơi nhíu nhíu mày, gương mặt quan tâm.
“Ta không sao! Sắc mặt ta chính là như vậy!” Tinh Thiên sợ tiểu điểu nhi pha trò hắn, vội vã thẳng lưng, vốn định thuận có thứ tự lưu loát nói, ai biết vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Mục Oanh Đồng hắn không tự chủ được có chút nói lắp, “A, A Đồng, ta đến. . .ta đến đưa ngươi lên đó.”
“Không cần không cần.” Mục Oanh Đồng liên tục xua tay, sau đó kéo kéo một sợi dây thừng trên lưng nàng, “Ta dẫn theo sợi dây, A Tinh ca ca lên đến thì kéo ta lên là được.”
Tiểu điểu nhi ở đầu tường thấy không nhịn được, vội nói: “Còn dùng sợi dây gì a, phiền phức chết, A Tinh có khí lực, trực tiếp cõng A Đồng lên là được, được rồi, A Tinh mau lên, chớ ma ma tức tức như một cô nương.”
Tinh Thiên bị tiểu điểu nhi đâm một cái, vội vàng không nói hai lời cõng A Đồng trên lưng, sau đó nói một tiếng “A Đồng ôm chặt ta” Liền cách tường năm sáu bước, sau đó chạy tới nhanh chóng nhảy lên đầu tường.
A Đồng trên lưng Tinh Thiên ôm cổ hắn rất chặt, cũng không thấy sợ, trái lại gương mặt vui vẻ.
Tiểu điểu nhi thấy Tinh Thiên cõng A Đồng lên đầu tường liền dẫn đầu nhảy vào trong viện, Tinh Thiên đuổi theo, lúc rơi xuống đất A Đồng vẻ mặt hưng phấn bắt Tinh Thiên Tinh Thiên, hai mắt lòe lòe nhìn hắn: “A Tinh ca ca, ngươi cũng dạy ta khinh công dạy ta võ công giỏi được không? Được không?”
Tinh Thiên Tinh Thiên Mục Oanh Đồng nắm tay còn dùng ánh mắt như thế nhìn, mặt đỏ đến thiếu chút nữa bốc khói, tiểu điểu nhi nhìn hắn trong lòng cười trộm, Tinh Thiên lúc này tim đập nhanh đến không trả lời được, Mục Oanh Đồng như cũ mâu lóng lánh vẻ mặt mong đợi nhìn hắn, chờ câu trả lời của hắn.
Tiểu điểu nhi lại nhìn không được nữa, dùng chân đá đá Tinh Thiên, “A Đồng hỏi ngươi kìa!”
Ngây ngô chết!

“Nga! Ân, hảo, hảo!” Tinh Thiên lại trở nên nói lắp, cái này đến nhìn cũng không dám nhìn Mục Oanh Đồng, chỉ cúi đầu nhìn tay nhỏ bé của nàng cầm lấy tay hắn.
“Vậy A Tinh ca ca nói phải giữ lời a!” Mục Oanh Đồng cười đến tâm hoa nộ phóng, thả tay của Tinh Thiên nói với tiểu điểu nhi, “Tiểu điểu tỷ bên này bên này.”
Ba người rón rén đi đến phương hướng chính đường nha môn, khi chỉ kém một góc liền đến trước chính đường, lại một đạo thân ảnh đột nhiên xuất hiện, chặn lối đi của ba người bọn họ, làm bọn hắn không hẹn mà cùng dừng bước.
” Nương. . . Nương thân. . .” Mục Oanh Đồng nhìn người trước mặt, thanh âm lập tức yếu đi.
Tiểu điểu nhi cùng Tinh Thiên lập tức nhất phó có tật giật mình nói: “Mộc di. . .”
Sa Mộc búi tóc phụ nhân nét mặt lộ vẻ cười ôn nhu, đưa ngón trỏ ra điểm vài cái nhẹ nhàng trên trán Mục Oanh Đồng xong nói với tiểu điểu nhi: “Tiểu tiểu thư là muốn xem đại nhân khai đường thẩm án?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Tiểu điểu nhi vội vàng gật đầu, “A Đồng giúp ta, Mộc di cũng không nên trách nàng a.”
“Nhìn phân thượng giúp tiểu tiểu thư, lúc này liền không trách nàng.” Sa Mộc cười đến từ ái, “Các ngươi lúc này chạy tới phía trước nhìn sẽ làm đại nhân phát hiện, như thế này Đồng nhi muốn không bị phạt cũng không thể, tất cả đi theo ta đi, ta mang bọn ngươi đến thiên phòng nghe.”
“Mộc di quá tốt!” Tiểu điểu nhi cao hứng suýt nữa nhảy dựng lên, Sa Mộc cười làm động tác “Suỵt” với nàng, sau đó thấp giọng hỏi: “Tiểu thư cùng cô gia vẫn chưa về sao?”
“Nương lần này hình như muốn tìm huyết liên gì đó ở Ô Tô Tuyết sơn gì đó.” Tiểu điểu nhi xoắn lại tóc của mình cau mày nỗ lực hồi ức, “Ta nhớ không rõ, phản chính cực xa, không có một năm rưỡi sẽ không về, nương mỗi lần đi ra ngoài tìm dược hi kỳ cổ quái gì cha đều phải bồi, ta đều đã quen.”
Sa Mộc cười nghe còn chưa kịp trả lời liền chạy tới thiên phòng, tiểu điểu nhi lập tức không kịp chờ đợi đẩy cửa vọt vào, Sa Mộc cười có chút bất đắc dĩ lắc đầu, tính tình này của tiểu tiểu thư, còn thật không biết giống ai.
Giờ này khắc này, Vân An Đường.
Hôm nay Vân An Đường rất an tĩnh, bởi vì bách tính đều đến huyện nha xem huyện thừa đại nhân khai đường thẩm án.

A Uyên đứng ở sau quầy đem dược khô đã phơi xong nắng phân loại cho vào ngăn tủ, nhiên hôm nay hắn tựa hồ vẫn có chút không yên lòng, đã là lần thứ năm đặt sai dược rồi, lại không thể làm gì khác hơn là lấy ra, chậm rãi đặt lại về vị trí đúng.
A Uyên còn tinh tường nhớ kỹ con mắt trái của tiểu điểu nhi lần đầu tiên khác thường là ở mùa đông trên Vân Lĩnh, thời gian nàng tám tuổi, thời điểm đó hắn, bị nàng dọa sợ đến bất an rất lâu.
Hắn cũng đã từng hỏi qua cha cùng nương, muội muội tại sao lại như vậy, cha chỉ là vỗ nhẹ nhẹ vai hắn liền xoay người ly khai, không trả lời, nương còn lại là nói với hắn một cố sự rất dài rất dài.
Khi đó hắn mới biết được, con mắt trái của tiểu điểu nhi là giống cha, cha từng chính tay hủy đi con mắt trái của mình, lại thật không ngờ ánh mắt của tiểu điểu nhi lại cũng lại cũng như vậy.
Trong lòng cha nhất định rất thống khổ rất bất an.
Bất quá ——
A Uyên đem dược xếp xong liền đóng tủ.
Hắn sẽ bảo vệ tốt tiểu điểu nhi, tuyệt không để cho nàng thụ một điểm thương tổn, nhất định.
Nhất định.
—— đề lời nói ngoài ——
A Uyên cùng tiểu điểu nhi của cố sự còn có, vẫn chưa hết kết của, thúc không có ở tiêu đề đả thượng (chung) cái chữ này tựu biểu thị còn có, chỉ là thúc hai ngày này bận quá không có thời gian gõ chữ không có cách nào khác canh tân mà thôi, thứ lỗi!
Lánh: Thúc chuẩn bị cho vay lễ vật tặng bản chính muội chỉ, sau đó thúc khai một thông cáo chương và tiết nói rõ! Hứng thú cô nương có thể miểu miểu!



TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv