CHƯƠNG 7: HÀNG XÓM MỚI
Editor: Luna Huang
Trạch tử cũng không quá rộng, một gian nhà chính, hai gian phòng, hợp với mặt tiền cửa hiệu làm thành một viện tử không lớn không nhỏ, hai bên nhà chính có cây đào, chỉ bất quá lập tức không có lá xanh, một giếng nước loang lổ ấn ký thời đại dưới cây đào.
Bạch Lưu Ly trở lại trạch tử, trong viện chất đầy đồ, dầu muối củi gạo, vải vóc sợi bông các loại, thậm chí ngay cả các loại vật kiện chưng thế pha ki nàng không có ghi trên giấy đều có, nhất tịnh ở trong viện, có thể để viện tử vốn cũng không toán rộng mở có vẻ nhỏ đi rất nhiều.
Nói không kinh ngạc cũng là giả, nhiên Bạch Lưu Ly lại chưa nhìn thấy thân ảnh luôn luôn nghiêm trang ở trong viện, nghe được nhĩ bên trái có chút âm hưởng nhỏ phát sinh, đang định đi tới, bỗng nhiên có một đống đồ từ trong nhĩ phòng chui ra.
“Uông —— Uông Uông ——” Tiếng quát tháo nộn tinh tế, Bạch Lưu Ly giật mình, chỉ thấy một đoàn mao cầu nho nhỏ thổ hoàng sắc lớn hớn bàn tay một chút ở cửa phòng.
Lực chú ý của Bạch Lưu Ly vẫn còn trên người chó vàng, Bách Lý Vân Tựu từ trong nhĩ phòng đi ra, vật nhỏ vừa nhìn thấy hắn vội vã vọt tới trước chân hắn, há mồm cắn ống trường hài của hắn, trong miệng còn phát sinh thanh âm anh anh.
Lúc này Bách Lý Vân Tựu, mặc dù vẫn là một thân hắc y, cũng đã là từ trường bào tơ lụa hắc sắc thành bố y hắc sắc qua thắt lưng, miên bố trường khố, là có vài phần vị đạo của người bình thường, chỉ là thân thể cao to cùng thần tình luôn luôn ôn hoà của hắn như cũ không thể để cho người xem hắn là thị tỉnh tiểu dân tầm thường.
Bách Lý Vân Tựu thấy ánh mắt của Bạch Lưu Ly rơi vào trên người tiểu Hoàng cẩu, nhãn thần ảm ảm, lập tức cười nhạt nói: “Lúc đi chợ thành nam không biết từ đâu xông tới, từ thành nam vẫn theo ta trở về.”
“Ngươi trái lại được tiểu động vật hoan nghênh.” Bạch Lưu Ly khẽ nhếch khóe miệng khẽ cười, “Nó không nói gì với ngươi?”
“Nói mẫu thân của nó chết, huynh đệ tỷ muội ra đời một lượt với nó cũng đã chết, chủ nhân ném nó đi.” Bách Lý Vân Tựu cụp mắt nhìn tiểu Hoàng cẩu cắn hài hắn không tha, thanh âm nhàn nhạt nghe không ra tình cảm.
“Thân thế của tiểu gia hỏa thật đáng thương.” Khóe miệng của Bạch Lưu Ly cười rất là ôn hòa, đi tới bên người Bách Lý Vân Tựu ngồi xổm người xuống, vươn tay với tiểu Hoàng cẩu, ngoắc ngón tay, ôn nhu nói, “Tiểu gia hỏa qua đây, sau này ở lại nhà của chúng ta thế nào?”
Tiểu Hoàng cẩu nhìn Bạch Lưu Ly tới gần, vốn là rụt một cái về phía sau, đứng ở chân Bách Lý Vân Tựu có chút khiếp khiếp nhìn Bạch Lưu Ly, nhưng ở lúc Bạch Lưu Ly nới xong mới buông lỏng hài của Bách Lý Vân Tựu ra, như nghe hiểu nhào tới trong lòng bàn tay của Bạch Lưu Ly.
Nhìn Bạch Lưu Ly xoa xoa đầu của tiểu Hoàng cẩu, mặt mày của Bách Lý Vân Tựu cũng chậm chậm nổi lên nụ cười ôn nhu, “Ta cho rằng Lưu Ly sẽ không thích nó.”
“Ta như là người không có đồng tình tâm sao?” Bạch Lưu Ly ngẩng đầu trừng Bách Lý Vân Tựu một mắt, dùng ngón tay trỏ ngoắc ngoắc cổ của tiểu Hoàng cẩu, tiểu Hoàng cẩu hưởng thụ toàn bộ tiểu thân thể đều dán tại lòng bàn tay của nàng, chỉ nghe Bạch Lưu Ly hỏi, “Bách Lý Vân Tựu, ngươi nhìn ra được nó bao lớn?”
“Không được hai tháng, vẫn chưa có hoàn toàn cai sữa.” Bách Lý Vân Tựu ngồi xổm xuống đối diện Bạch Lưu Ly, chuyên chú nhìn mặt mày hàm tiếu của nàng.
“Ngươi trái lại rất hiểu những vật nhỏ này?” Bạch Lưu Ly đối với đáp án của Bách Lý Vân Tựu cười đến mặt mày cong cong.
“Lưu ly nếu hỏi ta cùng nó nói qua cái gì, tự nhiên biết ta hiểu nó không ít.” Bách Lý Vân Tựu cũng đưa tay ra, xoa xoa trên đầu tiểu Hoàng cẩu, “Khi còn bé ta cũng từng nuôi, bất quá tay của ta tựa hồ không thích hợp nuôi những thứ này, nuôi, toàn bộ đều chết hết.”
Nên ở ngoài chợ thành nam nhìn thấy cái vật nhỏ này, mặc dù biết nó không chỗ về, hắn cũng không nghĩ tới muốn mang nó về, nhưng nó lại một đường theo hắn trở về.
“Ngày sau có ta và ngươi cùng nhau, sẽ không chết nữa.” Bạch Lưu Ly đưa tay phủ lên trên mu bàn tay của Bách Lý Vân Tựu, ngữ khí kiên định lại ôn nhu.
Bách Lý Vân Tựu cạn tiếu gật đầu.
“Nó là màu vàng, ngươi đặt cho nó một cái tên đi.” Bạch Lưu Ly gãi gãi gãi gãi cái cổ mao nhung nhung của tiểu Hoàng cẩu.
“Tiểu Hoàng.” Bách Lý Vân Tựu mặc mặc, sau khi tự hỏi nghiêm túc nói.
“…” Bạch Lưu Ly thế nào cũng không nghĩ tới Bách Lý Vân Tựu chăm chú tự hỏi một lát lại nói ra một cái tên như thế, nhưng vẫn là cười nâng tiểu Hoàng cẩu lên, cười nói, “Nhớ chưa vật nhỏ, sau này tên của ngươi là tiểu Hoàng, sau này chỗ này chính là nhà của ngươi rồi.”
“Uông uông ——” Vật nhỏ như là nghe hiểu lời của Bạch Lưu Ly, tinh tế kêu hai tiếng, sau đó lè lưỡi liếm liếm lòng bàn Bạch Lưu Ly Bạch Lưu Ly.
Đầu lưỡi mềm mại ấm áp ở lòng bàn tay, có chút ngứa, lại ấm áp, Bạch Lưu Ly cười đến mặt mày tiệm loan, Bách Lý Vân Tựu nhìn thất thần.
Bạch Lưu Ly để tiểu Hoàng xuống, nắm tay của Bách Lý Vân Tựu đứng lên, nhìn chung quanh trạch tử một vòng mới nói: “Chúng ta suốt đêm dọn gian nhà, tận lực ngày mai vào ở thế nào?”
“Lưu Ly là lo lắng vật nhỏ này sẽ chết đói?” Bách Lý Vân Tựu vẫn ôn hòa như cũ cạn tiếu, dùng mũi hài nhẹ nhàng chọc mặt của tiểu Hoàng đặt ở đôi hài của hắn.
“Ngươi có thể cần thông minh như vậy hay không không?” Bạch Lưu Ly cười, “Khách sạn bình dân thủy chung không có tiện, sao có thể so được với nhà của mình.”
Nhà. Cái chữ này để tay của Bách Lý Vân Tựu nắm tay của Bạch Lưu Ly có chút chặt, cùng cười gật đầu, “Được, nghe Lưu Ly.”
Bách Lý Vân Tựu nói, Bạch Lưu Ly bảo hắn mua đều đã mua về rồi, trên giấy không có viết, cũng có mua về, hơn phân nửa vẫn là các hương thân tặng hắn, hắn không có biện pháp khước từ, cho bọn hắn tiền bọn họ cũng không lấy, còn không đợi hắn đi tìm người giúp hắn đem đồ vật mang về trạch tử, liền đã có người thúc xe đẩy tay giúp hắn kéo hết về.
Còn có trên đường gặp ai cũng đưa đồ cho hắn…
Bạch Lưu Ly cảm thấy, làm anh hùng của Liễu thành, thực sự là nơi chốn đều có thể chiếu cố vượt quá tưởng tượng, đó là đến nàng hôm nay đi ra ngoài thành tìm dược, thôn dân đều đối với nàng phi thường nhiệt tình.
Thẳng đến đêm khuya vắng người, Bạch Lưu Ly cùng Bách Lý Vân Tựu mới dọn xong hết đống đồ trong sân vào phòng, Bạch Lưu Ly dưới ngọn đèn mờ nhạt lại ghi thêm vài thứ cần mua, mới kéo cái ghế ra hành lang gian chính ngồi xuống dựa vào vai của Bách Lý Vân Tựu, tiểu Hoàng còn lại là ghé vào chân của Bách Lý Vân Tựu.
Ngày mai, Bạch Lưu Ly cùng Bách Lý Vân Tựu chính thức vào ở nhà của bọn họ.
Tiếp qua ba ngày, Bạch Lưu Ly bắt đầu ở Vân An Đường xem chẩn, ngược lại cũng ít nhiều người đến tương trợ nhiệt tình, mới có thể để y quán này của nàng có thể nhanh chóng mở cửa như vậy.
Tuy rằng ở nhai đạo an tĩnh, thế nhưng vì Bách Lý Vân Tựu có thanh danh anh hùng, cùng với y quán trong Liễu thành lác đác không có mấy, khiến Vân An Đường của Bạch Lưu Ly vừa khởi nghiệp liền mỗi ngày có người xếp hàng xem chẩn.
Tại Liễu thành, không có trào phúng nàng một nữ nhân xuất đầu lộ diện kiếm tiền bạc, cũng sẽ không có người khinh bỉ nàng một nữ nhân dĩ nhiên cũng học nam nhân ngồi đường xem chẩn, lại càng không có người ác ngữ nói nàng hủy danh tiếng cùng mặt của y gia, bởi vì nhiệt tình cùng trực tiếp của bách tính, khiến quan niệm tư tưởng của nơi này cùng địa phương khác ở Trạch quốc đều đại bất đồng, ở chỗ này, mới là sinh hoạt chân chân chính chính.
Không hoàn toàn đúng bởi vì có Bách Lý Vân Tựu tồn tại để bách tính ái ốc cập ô Bạch Lưu Ly, thực là bởi vì ở Liễu thành, nữ nhân xuất đầu lộ diện kiếm tiền bạc là chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn nữa, y giả của Liễu thành rất ít, nhiều đại phu, bất luận là nam nhân hay nữ nhân, bách tính Liễu thành tự nhiên đều cam tâm tình nguyện, còn nữa chính là, bản lĩnhy gia của Bạch Lưu Ly có thể để cho mọi người hữu mục cộng đổ, đến Vân An Đường xem chẩn, không có bệnh của người nào là không chữa khỏi, Bách Lý Vân Tựu là ân nhân anh hùng nơi này, Liễu thành lại có thêm một nữ thần y.
Chỉ là, bách tính xưng hô Bạch Lưu Ly, vẫn là như lúc ban đầu “Nương tử ân nhân”, hoặc “Đại phu ân nhân”, lúc đầu Bạch Lưu Ly nghe được xưng hô như thế còn có chút buồn cười, cửu nhi cửu chi cũng quen.
Bạch Lưu Ly ngồi đường xem chẩn, Bách Lý Vân Tựu dĩ nhiên là thành trợ thủ phụ trách bốc thuốc, Bạch Lưu Ly cảm thấy để hắn phụ trách bốc thuốc với hắn mà nói là khuất tài, vốn muốn thỉnh tới một người trợ thủ, thế nhưng Bách Lý Vân Tựu nói không cần, hắn còn không có nghĩ hôm nay làm gì ngày mai làm gì, phản chính là giúp nương tử của hắn cũng không phải giúp người khác, trên đạo lý Bạch Lưu Ly nói không lại, liền tùy hắn.
Kỳ thực ý nghĩ trong lòng Bách Lý Vân Tựu tương đối giản đơn, hắn chỉ là muốn gần nàng chút, hắn thích xem dáng dấp cẩn thận tỉ mỉ của nàng vì bách tính xem chẩn, là mặt khác của nàng hắn chưa từng thấy qua.
Bất quá ngay sau ngày thứ bảy y quán khai trương mỗi một ngày, dược được hốt cũng sẽ bày đặt khăn thêu thược dược, ngày đầu tiên, Bách Lý Vân Tựu ném khăn vào trong ngăn kéo, ngày thứ hai như trước, ngày thứ ba như trước, ngày thứ tư, Bách Lý Vân Tựu đơn giản lấy khăn đơn giản lau tủ thuốc, sau đó ném xuống, không nghĩ tới ngày thứ năm như trước thấy khăn trên quầy, hắn mới phát giác được trong đó có vấn đề không thể coi thường.
Tự nhiên, lần đầu tiên khăn thêu thược dược xuất hiện ở cửa hàng, Bạch Lưu Ly liền chú ý tới, chỉ là nàng làm bộ không có phát hiện mà thôi, nàng muốn nhìn Bách Lý Vân Tựu sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Thược dược, là tình hoa.
Tâm tư của Bách Lý Vân Tựu luôn luôn nhạy cảm, ngoại trừ trên có chuyện cảm tình chút ngây ngô ra, những chuyện khác tuyệt đối sẽ không rơi vào mơ hồ, mà hắn nhiều ngày như thế chỉ là ném khăn vào trong ngăn kéo, nét mặt tuy là thờ ơ, tâm trạng cũng tuyệt đối có nghĩ cách, chỉ là không biết hắn nghĩ tới là phương diện gì mà thôi.
Ngày thứ sáu, khi một tiểu oa nhi lén lén lút lút để khăn thêu thược dược lên quầy, Bách Lý Vân Tựu nhỏ giọng vô hơi thở đi theo ra ngoài, Bạch Lưu Ly vừa lúc tiễn một vị lão nhân gia đến xem chẩn xuất môn, liền đứng ở cạnh cửa nhìn, băn khoăn một tuần lễ sau, phát hiện cách đó không xa dưới tàng cây ẩn núp một thân ảnh nga hoàng sắc, chính lén lút thò đầu ra nhìn phương hướng Vân An Đường, có lẽ là thấy được Bạch Lưu Ly, phút chốc rụt đầu về, xoay người liền muốn chạy.
Sau đó, Bách Lý Vân Tựu mới vừa rồi không biết đi vòng qua người nào vậy chợt xuất hiện ở trước mặt thân ảnh nga hoàng sắc, Bạch Lưu Ly có thể tinh tường thấy thân ảnh kiều tiếu lại càng hoảng sợ.
Vừa vặn lại có người đến xem chẩn, Bạch Lưu Ly liền không nhìn tình huống dưới tàng cây nữa.
Ban đêm, Bạch Lưu Ly mới tiến đến bên tai Bách Lý Vân Tựu cười tủm tỉm: “Giữa ban ngày dưới tàng cây, ngươi cùng thiên kim bạc triệu nhà kia nói gì đó?”
Thân ảnh nga hoàng sắc kia đó là phú thương chi nữ Bách Lý Vân Tựu cứu ở tây sơn, khăn lần đầu tiên xuất hiện ở cửa hàng, Bạch Lưu Ly liền đã biết, Vương phú thương từ lâu ly khai Liễu thành, không thể tưởng nghĩ tiểu thư kiều tích tích đúng là lưu lại, vì một người đã có thê một mình lưu lại.
Bách Lý Vân Tựu ngày thường tuấn mỹ, lại có một thân hảo thân thủ, có thể đơn độc xông lên tây sơn cứu nàng trở về, anh hùng cứu mỹ nhân mỹ nhân ưu ái cũng không có gì sai, chỉ là tiểu thư kia niên phương nhị bát, đem tình đặt lên trên người ngốc tử Bách Lý Vân Tựu này, đã định trước sẽ là bi thương.
Huống chi, nàng tuyệt không cho phép bất kỳ nữ nhân nào tới gần nam nhân của nàng, lần này để Bách Lý Vân Tựu tự mình đi nói, tuyệt đối so với chính nàng hữu dụng hơn, bởi vì lời Bách Lý Vân Tựu của Bách Lý Vân Tựu, thường xuyên có thể tức chết người.
“Lưu Ly thấy được?” Bách Lý Vân Tựu có chút khẩn trương, nắm hai tay của Bạch Lưu Ly thật chặt, xác định trong mắt Bạch Lưu Ly không nhìn thấy tức giận mới lạnh lùng nói, “Ta nói, ngày mai nếu là đem đồ đặt ở trước mắt ta, ta không ngại tiễn nàng về tây sơn.”
(Luna: Hết nói luôn)
“…” Khóe mắt của Bạch Lưu Ly nhảy nhảy, bẩn… Lời này thật đúng là thương thấu tâm thiếu nữ.
Bất quá như vậy cũng mới là tốt nhất, không có phiền phức, cũng sẽ không làm trễ nãi cô nương nhân gia.
Quả nhiên, ngày thứ hai, trên quầy cũng không thấy khăn thêu thược dược nữa, chỉ là dưới tàng cây, thân ảnh nga hoàng sắc dừng lại một tháng mới không còn có xuất hiện.
Bách Lý Vân Tựu từ ngày ấy nói xong câu kia ở dưới tàng cây, không chú ý tới cây một mắt nữa, trái lại sau khi thiên kim tiểu thư rời khỏi, Bạch Lưu Ly dưới đáy lòng khẽ thở dài một hơi.
Thời gian Tiểu Hoàng được sáu tháng, Vân An Đường tới hàng xóm mới, trạch tử hai bên trái phải bỏ trống sắp hai tháng rốt cục có người vào ở, sau đó chỉ tốn không được mười ngày, ở đó mở một cửa hàng cao điểm, cao điểm hồng hồng lục lục trông rất đẹp mắt, đều là Liễu thành hiếm thấy, trong lúc nhất thời dẫn tới không ít người vây mua, Bạch Lưu Ly cũng nếm qua, ngược lại không phải là chính nàng đi mua, mà là người xem chẩn đưa cho nàng.
Cao điểm phô khai trương một tháng, chỉ là mặc dù ngay sát vách Vân An Đường, Bạch Lưu Ly còn chưa từng thấy qua hàng xóm mới của bọn họ, nghe bách tính tới xem chẩn nói, cửa hàng cao điểm là một đôi phu thê mở, bất quá không ai thấy qua là đôi phu thê này, đều là hỏa kế là bọn hắn mời tới bán cao điểm.
Mấy ngày dần đây, Bạch Lưu Ly phát hiện viện tử của cửa hàng cao điểm sát vách tựa hồ luôn luôn có đường nhìn len lén phiêu đến trong viện của bọn họ, đợi nàng ngẩng đầu nhìn, rồi lại không phát hiện gì hết, trầm tư một lát sau đi hướng Bách Lý Vân Tựu bốc thuốc, thoáng thấp giọng nói: “Bách Lý Vân Tựu, ngươi có cảm thấy gần đây cửa hàng cao điểm sát vách có chỗ không bình thường?”
Bách Lý Vân Tựu ngẩng đầu nhìn nàng, dừng động tác trên tay lại, khẽ gật đầu, xoay người liền muốn vào trong viện, Bạch Lưu Ly kéo hắn lại, nắm lòng bàn tay của hắn, có chút bất đắc dĩ nói: “Ngốc tử, bây giờ là thanh thiên bạch nhật, đi chính môn, xem như bái phỏng hàng xóm mới, đừng nghĩ leo tường.”
“Ân.” Bách Lý Vân Tựu mặt không đổi sắc, đi ra đại môn y quán.
Nhiên, vẫn chưa tới nửa khắc đồng hồ, Bách Lý Vân Tựu liền đi vòng vèo, gương mặt bình tĩnh.
Bạch Lưu Ly đang muốn hỏi chuyện gì xảy ra, chỉ nghe ngoài cửa có thanh âm nữ tử khoan khoái truyền đến, “Hắc! Dạ Dạ, ta đã nói nhất định là gia cùng chuẩn… Chuẩn phu nhân nhịn không được đến nhà chúng ta trước!”
…!?
(Luna: Yeye là Ám Nguyệt Ám Dạ ? ta từng nói Ám Nguyệt thường gọi Bạch Lưu Ly là chuẩn vương phi, lúc này cũng gọi là chuẩn phu nhân, thế nhưng ta dịch phu nhân thôi nhé)