Beta: Lyly“Hồi Sinh, cậu đừng đánh người lung tung. Tôi sẽ báo quan.” Hạ Đại Hầu kinh hoảng nói.
“Tốt! Tôi muốn nhìn ông có thể báo được quan nào đến, hay là giờ tôi đánh gãy hết chân các người, xem mấy người đi báo quan thế nào.” Hạ Hồi Sinh lạnh lùng nói.
Hạ Mộc đã nản lòng đối với người nhà của mình, “Đoạn tuyệt thì đoạn tuyệt đi, mấy người muốn thế nào thì làm thế đó!”
Nghe Hạ Mộc nói vậy, người nhà họ Hạ đều thất thần, ngay cả Hạ Hồi Sinh cũng ngạc nhiên nhìn hắn. Hạ Mộc cực kỳ coi trọng tình cảm gia đình, nếu đồng ý đoạn tuyệt quan hệ thì chắc chắn đã bị tổn thương đến tận cùng.
Tử Tang cũng chăm chú nhìn Hạ Mộc.
Hạ Đa Quý phản ứng lại đầu tiên, trách mắng Hạ Mộc: “Em Ba, mẹ đang giận nên nói thế, em đừng nói theo.” Hắn không hề hy vọng Hạ Mộc hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, vậy thì sau này chút xíu lợi ích cũng không chiếm được.
Hạ Mộc trầm mặc không nói.
“Thằng Hai, con đừng nói nữa, nó đủ lông đủ cánh rồi, muốn bay đi.” Giọng Hà thị lạnh lùng nói.
“Câm miệng.” Hạ Đại Hầu quát vợ, “Lời này tôi không muốn nghe thấy lần thứ hai, trong nhà chúng ta tuyệt đối không xuất hiện chuyện đoạn tuyệt quan hệ này.”
Hạ Đại Hầu không muốn người trong nhà bị chê cười. Chắc chắn thằng con thứ tư của ông về sau sẽ làm quan, hơn nữa nếu cắt đứt quan hệ với thằng Ba, thằng Tư sẽ trách bọn họ, đến lúc đó càng phiền toái. Hai là nếu cắt đứt quan hệ, vậy không còn quan hệ gì với Hạ Mộc, sau này không chiếm được lợi ích gì. Ông không muốn nuôi nó vô ích, hồi đó chuyện ở riêng giờ ông đã đổi ý, nếu không ở riêng, Hạ Mộc có cái gì đều bị sung công, đâu cần lo lắng tính kế thế này.
“Đúng vậy! Mẹ, mẹ đừng tức giận, giờ mẹ chỉ đang nói dỗi thôi. Em Ba không hiểu chuyện, mẹ đừng chấp nhất nữa, đến lúc đó thật sự đoạn tuyệt quan hệ, đau lòng nhất là mẹ. Em Ba là con mẹ sinh ra, là cục thịt rớt xuống từ người mẹ, dù nó không tốt mẹ cũng không thể không nhận đứa con trai này.” Hạ Đa Quý cũng khuyên nhủ, cho Hà thị một bậc thang mẹ hiền để bước xuống, sau đó nhìn về phía Hạ Mộc, “Em Ba, mau xin lỗi mẹ đi.”
Hạ Mộc vẫn im lặng như cũ.
“Các con nhìn xem, nó có thái độ gì chứ, đâu coi mẹ là mẹ nó nữa.” Hà thị cả giận nói, sau đó gào khóc, “Trời ạ! Tôi đây đã làm việc gì độc ác để sinh ra thằng nghiệt tử như vậy, bảo tôi sống sao được nữa. Tôi khổ sở nuôi nó, lúc hót cứt lúc lau nước tiểu nuôi lớn, giờ lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với tôi, làm bậy a! Làm bậy a!”
Sắc mặt Hạ Mộc vô cùng khó coi. Đây là mẹ ruột hắn, hôm nay đối xử với hắn như thế, đến cùng là vì sao?
“Mấy người thật vô sỉ, có phải thấy Hạ Mộc dễ bị bắt nạt không, đừng quên Hạ Mộc còn người anh em là tôi ở đây. Nếu các người còn dám nói bậy nói bạ ở đây nữa, hôm nay tôi sẽ đánh gãy chân.” Thấy vẻ mặt Hạ Mộc đau đớn, Hạ Hồi Sinh cầm lấy một bên đòn gánh hung tợn nói, ánh mắt kia hung ác như muốn ăn thịt người.
Hạ Hồi Sinh là bá vương*, nhìn đòn gánh trong tay hắn, người nhà họ Hạ nhất thời sợ hãi vội vàng lùi lại một đoạn.
(Bá Vương chỉ kẻ cực kỳ thô bạo; kẻ ngang ngược – biệt hiệu của Sở vương Hạng thời Tần – Hán)
“Hồi Sinh, cậu đừng đánh người lung tung. Tôi sẽ báo quan.” Hạ Đại Hầu kinh hoảng nói.
“Tốt! Tôi muốn nhìn ông có thể báo được quan nào đến, hay là giờ tôi đánh gãy hết chân các người, xem mấy người đi báo quan thế nào.” Hạ Hồi Sinh lạnh lùng nói.
Người nhà họ Hạ lại lùi về sau một chút, Lê Tường đi lên nói: “Chú Hạ, mọi người về hết đi. Nếu chuyện này bị mọi người trong thôn biết thì không hay đâu, đến lúc đó không biết sẽ đồn đãi thành bộ dáng gì nữa. Mọi người đều trưởng thành không cần để ý thì cũng phải quan tâm xem bọn nhỏ trong nhà có còn mặt mũi làm người không. Quan trọng nhất là Hạ Thư, đầu xuân sang năm sẽ có cuộc thi, không nên để xảy ra chuyện gì. Cố gắng bao lâu nay cũng chỉ vì cuộc thi này thôi. Chuyện xảy ra hôm nay dừng ở đây, những lời nghe được, tôi và vợ tôi, cả Hồi Sinh, sẽ làm như không nghe thấy.”
Người nhà họ Hạ hai mặt nhìn nhau.
Hạ Hồi Sinh quơ quơ đòn gánh, hung tợn nói: “Có nghe thấy không, mau biến đi, bằng không tôi đập gãy chân mấy người, xem mấy người còn dám gây chuyện nữa không.”
Cuối cùng, người nhà họ Hạ dưới sự khuyên bảo của Lê Tường, sự uy hiếp của Hạ Hồi Sinh bỏ đi.
Hạ Mộc có chút hoang mang ngồi bệt xuống đống rơm, Lê Tường vỗ vỗ vai hắn nói: “Hạ Mộc, nếu có thể không đoạn tuyệt quan hệ thì đừng cắt đứt. Đối với chú hay người nhà của chú đều có hại, thật sự không được, sau này chú cứ coi họ là người xa lạ.”
Có một số việc dù bản thân rất muốn cũng không làm được, Hạ Mộc một lần nữa đứng lên, vẻ mặt tốt hơn nhiều, nói: “Lê đại ca, em hiểu rồi.”
“Hạ Mộc, số ngô này nên bán sớm đi thì hơn, tránh cho bọn họ tính kế hoài.” Hạ Hồi Sinh nói.
“Được, mình biết rồi.” Hạ Mộc nói, tiếp tục đứng dậy làm việc.
Thấy người nhà họ Hạ đi rồi, Tử Tang mới dẫn Song Hỉ và Thạch Đầu bước ra, lúc này Hạ Mộc cũng phát hiện ra ba người.
Hạ Mộc nhìn thấy Tử Tang, rất ngạc nhiên, không biết một màn ban nãy tiểu thư có nghe được không, cười ngây ngô nói: “Tiểu thư, sao cô lại ra đây?”
Hạ Hồi Sinh không thấy có gì lạ khi nghe Hạ Mộc gọi thế. Nhưng Lê Tường và Khúc thị kinh ngạc nhìn Hạ Mộc, sau đó lại nghĩ đến chuyện nghe được – ở rể, lập tức họ hiểu ra nhiều chuyện.
Bởi vì Hạ Mộc quá khẩn trương nên quên sửa lại cách xưng hô, sau đó phản ứng lại cũng không quá mức để ý. Hạ Hồi Sinh đã biết rồi, còn Lê Tường và Khúc thị, có biết cũng không sao. Dù sao họ cũng không nói ra bên ngoài, huống hồ người đến giám thị cũng đi rồi, chỉ cần không nói rõ ra mình và tiểu thư có quan hệ vợ chồng giả là được.
Hạ Hồi Sinh nhìn sắc mặt Hạ Mộc khôi phục lại bình thường, lần này hắn nhìn thấy Tử Tang không phụng phịu nữa.
“Ra ngoài đi dạo một chút.” Tử Tang nói.
“Đi dạo một chút, chúng tôi bận chết đi được, cô rãnh rỗi như vậy sao không hỗ trợ!” Hạ Hồi Sinh nghe lời nói vô cùng thoải mái của Tử Tang, mà Hạ Mộc lại vất vả như vậy, nhịn không được nói.
“Hồi Sinh.” Hạ Mộc trừng mắt nhìn Hạ Hồi Sinh một cái, quay đầu nói với Tử Tang: “Tiểu thư, Hồi Sinh đùa đấy, cô đi một chút cũng tốt, mệt mỏi thì trở về đi.”
“Tôi đây cũng đi đi một chút thì tốt hơn, mệt mỏi sẽ trở về.” Hạ Hồi Sinh không khống chế được miệng mình, lại có dáng vẻ muốn bị đánh đòn nói. Hạ Mộc dứt khoát không thèm nhìn Hạ Hồi Sinh.
Lúc này, Song Hỉ vui vẻ nói: “Mộc Đầu thẩm thẩm, cháu cũng muốn bẻ ngô.”
Tử Tang liếc Song Hỉ, rất nghiêm cẩn nói: “Cháu thấp như vậy không với tới cây ngô đâu.”
Song Hỉ có vẻ bị đả kích lớn, sau đó cao hứng nói: “Mẹ nói, chỉ cần bền lòng, không có chuyện gì không làm được.”
Tử Tang hoài nghi Song Hỉ căn bản không hiểu rõ ý của câu nói này, chỉ có khuôn có dạng đọc ra thôi.
“Chú nói tiểu Song Hỉ à! Chỉ cần cháu bền lòng kiên trì đến khi cháu đủ cao, tự nhiên có thể hái được.” Hạ Hồi Sinh trêu đùa, hắn vừa dứt lời, Hạ Mộc và vợ chồng Lê Tường đều nở nụ cười.
“Đủ cao?” Song Hỉ một mặt mê hoặc, sau đó dường như nghĩ tới cái gì, vội chạy đến trước mặt Khúc thị, “Mẹ, mẹ cho con ăn đi.”
“Song Hỉ đói bụng à?” Khúc thị dịu dàng nhìn Song Hỉ.
“Không đói bụng, nhưng con muốn ăn thật nhiều thứ, sau đó nhanh chóng cao lên, con muốn bẻ ngô.” Song Hỉ rất trẻ con nói, bình thường mẹ hay bảo bé nên ăn nhiều như vậy sẽ cao hơn.
Sau khi sửng sốt, ngoại trừ Tử Tang lãnh tình và Thạch Đầu cái gì cũng không hiểu không cười, những người khác đều bật cười, mà Hạ Hồi Sinh cười to nhất, vừa cười vừa nói với Song Hỉ: “Tiểu Song Hỉ, cháu đúng là bảo (bảo bối).”
Tuy rằng Song Hỉ không hiểu mọi người cười cái gì nhưng rất thông minh biết mọi người đang cười mình. Bị mọi người chê cười thì không tốt, cô bé mất hứng hai má phồng phồng.
Hạ Mộc rất thương Song Hỉ, thấy cô bé phụng phịu, vội vàng cắt ngắn mấy cây ngô đặt trước mặt cô bé, cười nói: “Song Hỉ, thế này thì cháu cũng có thể bẻ được ngô rồi.” Song Hỉ lập tức vui vẻ trở lại.
Tử Tang thấy về nhà cũng không có việc gì làm, không bằng ở lại giúp mọi người thu hoạch ngô, hoạt động một chút cũng tốt, vì thế nàng đi về phía ruộng ngô, giơ tay bẻ bắp ngô xuống. Vốn dĩ Hạ Mộc không muốn để tiểu thư phải động tay nhưng thấy Tử Tang làm thoải mái như vậy, do dự một chút, cuối cùng vẫn không tiến lên. Bình thường tiểu thư cứ ngồi ngốc cũng không tốt, hoạt động được như vậy thì rất tốt, hắn đứng bên cạnh trông sẽ không để nàng bị mệt.
Hạ Hồi Sinh nhìn thoáng qua Tử Tang, đột nhiên kéo Hạ Mộc đi đến chỗ sâu nhất của ruộng ngô, vợ chồng Lê Tường nhìn thoáng qua, không chú ý lắm. Tất nhiên Tử Tang không thể không quan tâm, nhưng chỉ nhìn theo hai người, cây ngô bị lay động càng ngày càng xa.
Nhìn chằm chằm phương hướng kia, có bí mật gì mà phải đi đến chỗ xa như vậy, nghĩ đến Hạ Hồi Sinh trước khi đi liếc mình một cái, nàng không nhịn được thả tinh thần lực ra ngoài.
“Hạ Mộc, chuyện giữa cậu và nhà cậu là thế nào vậy?” Hạ Hồi Sinh nhìn Hạ Mộc rất nghiêm cẩn hỏi.
Hạ Mộc sửng sốt, sau đó mới nghĩ ra Hạ Hồi Sinh đang nói đến Tử Tang, trả lời: “Không có gì!” Hắn có thể có gì với tiểu thư nhà mình chứ.
“Hai người vẫn ở riêng phòng.” Hạ Hồi Sinh trừng mắt với Hạ Mộc.
“Hồi Sinh, cậu đừng hỏi linh tinh nữa.” Hạ Mộc phụng phịu nói.
Hạ Hồi Sinh vừa thấy thì hiểu ngay, giận dữ nói: “Hạ Mộc, chuyện gì xảy ra với người phụ nữ kia vậy, cậu là đàn ông bình thường, không thể muốn phụ nữ mà không được chứ. Cô ta là vợ cậu, lại không để cậu chạm vào, cậu thật sự cho rằng mình là hoà thượng à, cậu còn muốn nối dõi tông đường không.”
Hạ Hồi Sinh nói trắng ra như vậy khiến Hạ Mộc đỏ mặt, giận dữ nói: “Hồi Sinh, cậu không được nói bậy.”
“Tớ nói là sự thật, nghe tớ nói này Hạ Mộc, dù trước kia cô ta là chủ tử của cậu, nhưng giờ cô ta đã là vợ cậu rồi. Chẳng lẽ hai người cứ hữu danh vô thực như vậy cả đời, người phụ nữ kia muốn thế, tớ không quản được cô ta, nhưng không thể bắt cậu cũng sống cuộc sống không phải của mình như thế, hằng ngày còn phải hầu hạ cô ta! Cô ta quả thực chính là chiếm hố xí không thải.” (các nàng tự hiểu rồi chứ)
“Hồi Sinh, sao cậu có thể nói ra những câu khó nghe như vậy, hầu hạ tiểu thư là bổn phận của mình, cũng do mình cam tâm tình nguyện, hơn nữa còn vui vẻ hầu hạ tiểu thư, cậu không cần bất bình thay mình.” Hạ Mộc nói, tiểu thư cho hắn hai cơ hội tái sinh, nhưng về sau hắn đã hại tiểu thư mất đi tất cả, dù cả đời tiếp tục như vậy, hắn cũng cam tâm tình nguyện.
“Không được, tớ không nhìn được, còn tiếp tục như vậy, tớ sẽ bị cậu làm tức chết, cậu có còn là đàn ông không?” Hạ Hồi Sinh giận dữ quát.