Trải qua sự quan sát của Hạ Mộc và thảo luận thêm với Hạ Thư, được cả Hạ Chiêu Quan đồng ý, Trương Nhị Bảo này cuối cùng đã thông qua khảo nghiệm, thành phu quân tương lai của Hạ Chiêu Quan.
Hôn sự Hạ Chiêu Quan cũng không được vợ chồng Hạ Đại Hầu tán thành, nhưng khi Hạ Thư lấy việc không đọc sách nữa uy hiếp, bọn họ không thể không đồng ý. Hai anh em Hạ Mộc và Hạ Thư lo lắng đêm dài lắm mộng, nên hôn kỳ định ra tương đối gấp, chỉ cần thành hôn, sơ lược mấy thủ tục rườm rà nhằm không để cha mẹ đổi ý.
Nhà họ Hạ vì bất mãn với mối hôn sự này nên chẳng thèm làm gì. Làm cha mẹ như hai vợ chồng Hạ Đại Hầu cũng phủi tay, còn Hạ Thư lại phải đi học, nên chuyện gì cũng đến tay Hạ Mộc. May mà Hạ Mộc yêu thương em gái phải xuất giá, chẳng những hắn không có ý kiến, hơn nữa còn vui vẻ bận bịu chuẩn bị cho hôn lễ của em. Giúp đỡ cô em gái yêu quý là việc đương nhiên, hắn cũng thích làm.
Hạ Chiêu Quan vô cùng đau lòng với thái độ của cha mẹ, thường xuyên nhìn thấy mắt nàng sưng húp.
Trước ngày Hạ Chiêu Quan xuất giá một ngày, Hạ Mộc tìm Tử Tang, nói: “Tiểu thư, ngày mai Chiêu Quan xuất giá, cô có thể đến phòng của Chiêu Quan với em ấy không, còn có cả chị dâu Lê đến, hai người cũng có bạn.”
Hạ Mộc làm như vậy, một là không muốn Tử Tang một mình ở nhà, hai là tiểu thư cũng là chị dâu trên danh nghĩa của Hạ Chiêu Quan, nếu không đến, những người đến tham gia tiệc rượu sẽ biết, không tốt cho thanh danh của nàng.
Tử Tang im lặng một lúc rồi gật đầu. Được rồi, ngày nào rãnh rỗi mãi rất nhàm chán, vậy thì đi xem hôn lễ ở nông thôn tổ chức như thế nào cũng hay. Hơn nữa nàng cũng không ghét Hạ Chiêu Quan và Khúc thị kia.
Sáng sớm hôm sau. Tử Tang đi cùng Hạ Mộc đi nhà họ Hạ. Vừa đến cửa đã đụng mặt nàng dâu thứ hai nhà họ Trình thị, nàng ta cười chào hỏi: “Chú Ba, em Ba, cô chú đến rồi.”
“Chị Hai.” Hạ Mộc gọi một tiếng, còn Tử Tang vẻ mặt lạnh lùng, chỉ được coi là biết vâng lời đứng ở bên cạnh.
“Cô em chồng ở trong phòng kia, các em có muốn vào thăm em ấy một lúc không?” Trình thị cười nói.
Hạ Mộc lên tiếng, dẫn Tử Tang đi đến phòng Hạ Chiêu Quan. Còn chưa tới cửa, đã gặp hai vợ chồng Hạ Đại Hầu hơi tức giận từ trong phòng bước ra. Nhìn thấy Tử Tang và Hạ Mộc, họ vẫn không có sắc mắt tốt, hừ lạnh một tiếng, lướt qua hai người.
Hạ Mộc đang định chào hỏi, nhưng đối diện với vẻ mặt cha mẹ thì cứng đờ, ngây ngốc nhìn cha mẹ rời đi. Sau đó hắn mới hoàn hồn, ngại ngùng cười cười với nàng, “Tiểu thư, chúng ta vào thôi.”
Hai người bước vào phòng thì nhìn thấy Hạ Chiêu Quan ngồi cạnh giường lau nước mắt, trên mặt vừa ủy khuất vừa phẫn nộ. Thấy hai người tiến vào, nàng ta bị giật mình, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, nhanh chóng lau sạch nước mắt trên mặt.
“Em Hai, sao thế?” Hạ Mộc hỏi, hôm nay là ngày đại hỉ, sao lại khóc, chẳng lẽ vừa rồi cha mẹ lại làm em ấy khó chịu.
“Em không sao, chỉ xuất giá, hơi luyến tiếc gia đình.” Hạ Chiêu Quan cười nói, chỉ là nụ cười trên mặt có chút miễn cưỡng thôi.
“Cha mẹ nói gì?” Hạ Mộc tất nhiên không tin lời nàng.
“Không nói gì mà. Cha mẹ nói luyến tiếc em, em cũng quyến luyến cha mẹ.” Hạ Chiêu Quan nói.
“Nói.” Hạ Mộc trầm giọng nói.
“Cha mẹ hỏi em, anh Ba con giúp con đặt mua bao nhiêu đồ cưới, bảo em để lại một nửa, mặt khác lại xin thêm anh.” Hạ Chiêu Quan rất kính trọng Hạ Mộc , vừa thấy hắn nghiêm túc, lập tức sợ đến mức nói hết.
Sắc mắt Hạ Mộc nhất thời rất khó nhìn. Giá trang vốn dĩ do vợ chồng Hạ Đại Hầu đặt mua, giờ chẳng những không làm, ngay cả do Hạ Mộc đặt mua cũng muốn lấy đi một nửa. Đây không phải hành động của người làm cha làm mẹ nên làm, hơn nữa nếu truyền ra ngoài, người nhà họ Hạ không còn mặt mũi nhìn người nữa.
“Anh Ba, anh đừng tức giận.” Hạ Chiêu Quan an ủi Hạ Mộc. Nàng cũng rất thương tâm khi mình bị cha mẹ đối xử như vậy, dù người vô tâm đến mấy, rơi vào tình cảnh này cũng chẳng chịu nổi.
“Anh không tức giận, chỉ là có chút khó chịu thôi.” Hạ Mộc nói, trong mắt có một màu đen kịt như hố sâu phảng phất không thấy đáy.
Tử Tang liếc mắt nhìn hắn một cái, ngồi xuống cạnh giường, nói: “Hạ Mộc, tôi khát nước.”
Hạ Mộc lập tức hoàn hồn, nỗi thương cảm trong mắt tan biết hết, vội đáp: “Tôi đi lấy trà cho cô.”
Nói xong hắn ra khỏi cửa, còn nàng thì từ từ thò tay vào tìm trong tay áo của mình. Hạ Chiêu Quan nhân lúc này cũng cầm lấy khăn lông vắt trên giá, soi gương, rửa sạch mặt mũi.
Hạ Mộc trở lại rất nhanh, cầm ấm trà và chén trà rót cho nàng một chén. Đúng lúc này cả nhà Lê Tường đã đến. Lê Tường phải vào phòng bếp hỗ trợ, còn Khúc thị dẫn Thạch Đầu và Song Hỉ vào trong phòng.
“Mộc Đầu thúc thúc, Mộc Đầu thẩm thẩm, Chiêu Quan cô cô.” Song Hỉ và Thạch Đầu trăm miệng một lời chào, âm thanh đặc biệt vang dội.
Tử Tang quay đầu nhìn, Hạ Mộc và Hạ Chiêu Quan cũng nở nụ cười.
“Đến đây, Thạch Đầu, Song Hỉ, cho các cháu kẹo hỉ ăn này.” Hạ Mộc cầm kẹo hỉ đưa cho hai đứa bé, sau đó cưng chiều xoa đầu bọn chúng, bởi vậy có thể thấy hắn thích hai đứa bé này đến mức nào.
“Cám ơn, Mộc Đầu thúc thúc.” Thạch Đầu, Song Hỉ trăm miệng một lời nói cám ơn.
Hạ Mộc cười cười, sau đó nói với Khúc thị: “Chị dâu, làm phiền chị quá.”
Ở thời đại này, người trang điểm cho tân nương chẳng những phải khác họ, mà còn phải có cả con trai con gái, ân ái với phu quân. Khúc thị vừa khéo đáp ứng đủ.
“Xem chú nói gì kìa.” Khúc thị cười nói, “Chú mau ra ngoài tiếp đón khách đi, hẳn là họ sắp đến rồi.”
Hạ Mộc gật gật đầu, sau đó nhìn nhìn tiểu thư nhà hắn rồi mới đi ra ngoài.
Khúc thị nhìn về phía Tử Tang cười cười, sau đó nói với con gái mình: “Các con qua chơi với Mộc Đầu thẩm thẩm đi, mẹ phải trang điểm cho cô cô thật đẹp, không rảnh chơi với các con.”
Thạch Đầu và Song Hỉ lập tức chạy tới bên cạnh nàng.
“Mộc Đầu thẩm thẩm, con chia một nửa kẹo hỉ cho thẩm.” Song Hỉ cười nói, cô bé thấy trong tay Tử Tang không có kẹo hỉ thì cho rằng nàng không có kẹo ăn.
“Con ăn một mình đi.” Tức Mặc Tử Tang nhàn nhạt nói, vẻ mặt không khỏi mềm mại đi một ít, chỉ là chính nàng không biết thôi.
“Nhưng Mộc Đầu thẩm thẩm không có kẹo, cha mẹ nói, có đồ tốt phải chia cho bạn bè ăn.” Song Hỉ nói, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại bởi vì Tử Tang không nhận kẹo.
Ách, bạn bè, nàng bị một đứa trẻ coi là bạn. Tử Tang sững sờ, đây là chuyện tốt hay chuyện xấu?
“Cô có nhiều hơn con, con không cần chia cho cô.” Nàng do dự một lúc, ôm hết chỗ kẹo hỉ trên mâm vào trong ngực.
Song Hỉ vui vẻ, cao hứng nói: “Đúng a, Mộc Đầu thẩm thẩm có nhiều hơn, con không cần chia cho thẩm, nhưng thẩm phải chia bớt cho con, chúng ta bằng nhau mới là công bằng .”
Tử Tang hết nói nổi nữa, cảm thấy mình mà tranh cãi với một đứa bé thì thật sự rất mất phong độ, vì thế “ngoan ngoãn” san một nửa số kẹo hỉ cho Song Hỉ…
Khúc thị và Hạ Chiêu Quan dở khóc dở cười nhìn hai người, sau đó không quan tâm đến bên này nữa, chuyên tâm trang điểm.
Hạ Chiêu Quan mặc giá y vào, trang điểm cũng rất đẹp, không thể không nói, bàn tay của Khúc thị rất khéo. Hạ Chiêu Quan vốn đã có bộ dạng thanh tú giờ nhìn vừa tươi trẻ vừa xinh đẹp, còn có thêm cỗ yêu mị của cô gái nhỏ.
Song Hỉ và Thạch Đầu nói thẳng cô cô thật đẹp, còn xoay quanh ngắm Hạ Chiêu Quan.
“Đây là chị đưa cho em áp rương, em nhận đi.” Khúc thị vừa lòng đánh giá tác phẩm bản thân, lấy từ ống tay áo ra một cái bao đưa cho Hạ Chiêu Quan.
Tử Tang lúc này mới nhớ ra kết hôn ở thời đại còn có phong tục áp rương. Nàng do dự một lúc, giả vờ bỏ tay vào trong ống tay áo, thực chất tinh thần lực đã tiến vào trong vòng tay. Chọn qua chọn lại trong đống đồ vật, cuối cùng nàng chọn một cái trâm cài, lại lục ra một khối vải đỏ, dùng tinh thần lực khống chế bao lấy trâm cài. Sau đó, nàng giả vờ lấy ra từ trong tay áo, đưa cho Hạ Chiêu Quan, “Cái này cho em.”
Hạ Chiêu Quan ngạc nhiên, sau đó nhận lấy, cao hứng nói: “Chị Ba, cám ơn chị.”
Nàng ngồi trước bàn trang điểm, ngay gần chỗ Tử Tang, chìa tay là có thể nhận lấy. Mấy ngày nay, nàng thường xuyên đi đi về về tượng pha, quen với Tử Tang hơn nhiều. Nàng biết chị Ba nhà mình là người lạnh lùng, bình thường đều có vẻ mặt lạnh thờ ơ, không quan tâm đến người khác. Lần này chị ấy có thể tặng lễ cho nàng, mặc kệ đưa cái gì nàng cũng vui vẻ. Đây chính là một sự thừa nhận của chị Ba với chính bản thân.
Tử Tang ừ một tiếng.
Khúc thị nhìn thấy, trêu ghẹo nói: “Em dâu, nói thật là nếu chúng ta không quen em còn tưởng em bị bắt trả nợ, đây là áp rương cơ mà.”
Tử Tang vẫn bình tĩnh không gợn sóng nhìn thoáng qua Khúc thị.
Khúc thị biết tính cách nàng như thế, tất nhiên tuyệt không để ý, cười nói với Hạ Chiêu Quan: “Chiêu Quan, mở ra xem đi, chị dâu của em đưa cho em cái gì.”
Hạ Chiêu Quan gật gật đầu, mở tấm vải đó. Bên trong có một cái trâm bạc nặng sáu bảy lượng khiến nàng ngẩn người, còn Khúc thị thì không có cảm xúc gì, giống như trâm cài bạc trước mặt không có gì đáng ngạc nhiên.
Trâm cài bạc nặng sáu bảy lượng, ở nhà nông dân mà nói là một số tiền không nhỏ. Mấy nhà có tiền mua nổi, mà dù có tiền thì cũng cất thật kĩ sau này dùng lúc nguy cấp.
“Chị Ba, lễ này quá nặng rồi.” Hạ Chiêu Quan hoàn hồn, vội nói. Bình thường nàng chưa bao giờ thấy chị Ba đeo trang sức nên nghĩ rằng hoàn cảnh cũng không khá giả. Hiện tại chị ấy lại đưa cái trâm bạc quý giá này cho mình, nói không cảm động là giả, nhưng cảm động là cảm động, nàng không thể nhận cái lễ quý như vậy. Gần đây, hai anh chị ấy đã tổn rất nhiều tiền cho mình.
“Không có cái khác.” Tử Tang nhàn nhạt nói, nếu như này đã bị nói là quý giá, vậy những cái khác không thể lấy ra vì có rất nhiều cái làm bằng vàng, còn bằng vàng rất nặng nữa.
“Chị Ba, thế thì em càng không thể nhận, đây chính là đồ trang sức duy nhất của chị.” Hạ Chiêu Quan nói, hiển nhiên nàng đã hiểu lầm lời Tử Tang, nhưng cũng chẳng thế trách Hạ Chiêu Quan nghĩ như vậy.
“Ai nói đây là duy nhất, ngoại trừ cái này tôi không có cái gì khác kém hơn .” Tử Tang nhàn nhạt nói, sau đó trong sự kinh ngạc của Hạ Chiêu Quan bồi thêm một câu nói kinh điển, “Không cần thì vứt đi.”
Đồ nàng đưa làm gì có chuyện thu hồi lại.
Hạ Chiêu Quan dở khóc dở cười, cười mắng: “Chị Ba, chị chẳng đáng yêu tẹo nào.”
Trên trán Tức Mặc Tử Tang hiện lên mấy vạch đen. Nàng nói mình đáng yêu lúc nào, huống hô một người bị nói đáng yêu là đang khen à? Cái gì gọi là đáng yêu, đáng yêu, đáng thương không có người yêu? Lá gan cô bé này giống hệt anh Ba của nó, càng ở chung lâu càng trở nên lớn mật.
Nhìn vẻ mặt Tử Tang, Khúc thị “xì” một tiếng bật cười, lập tức rước lấy một ánh mắt lạnh lùng của ai đó, nàng lập tức làm mặt nghiêm túc, đứng đắn nhìn Hạ Chiêu Quan, nói: “Chiêu Quan, đây là một mảnh tâm ý của chị Ba em, em cứ nhận lấy đi. Chị Ba của em không ngốc, nếu không vì áp rương cho em sẽ không chọn lựa trong đống đồ ở nhà, tất nhiên là có thể nhận rồi.”
“Vâng.” Hạ Chiêu Quan gật gật đầu.