Firebolt trong tay Harry giống như cảm nhận thấy lửa giận của chủ nhân, vọt ra khỏi tay Harry, lơ lửng ở bên cạnh nơi độ cao cực kì thích hợp để cậu xoay người lên chổi, và Harry chính xác đã làm như vậy, tầm thủ quý giá của Gryffindor quả thật là có chút thực lực —— ít nhất động tác lên chổi của cậu ta cũng coi như là có khí phách.
Giữa trưa mới đổ một trận tuyết, chân nhẹ nhàng bước qua một mảnh trắng tinh còn chưa kịp có dấu chân tuyết in lên, Harry nghiêm túc nhìn về phía Draco: "Giữ lời nói, Malfoy."
"Đương nhiên." Draco khoanh tay, lộ ra biểu tình lười biếng, "Tuy rằng đề nghị cho ngươi đi tự sát khiến lòng ta dao động không thôi."
"Được rồi đó, một vừa hai phải thôi, Draco." Trước khi gương mặt Harry bắt đầu run lên vì phẫn nộ, Scorpio đau đầu nói.
Draco liếc mắt nhìn cậu, hừ lạnh một tiếng, tùy tay đem cây chổi cầm trong tay ném ra ngoài —— nó rậm rạp hơn rất nhiều so với một lần Scorpio nhìn thấy trước đó... Thiên na, rậm rạp, thật không nghĩ cái tính từ kỳ quái như thế lại được dùng để hình dung một cái chổi, Scorpio đau trứng nghĩ. Bạch kim quý tộc lựa chọn một tư thế vô cùng xinh đẹp không kém phần đẹp mắt, xoay người ngồi lên chổi, vù một phát, không hề quay đầu lao về phía bầu trời âm u.
Scorpio nhìn theo sau bóng dáng không nói tiếng nào của Harry, dạo quanh thùng dụng cụ Quidditch đặt ở trên mặt đất một vòng, cuối cùng rút ra đũa phép của mình, điểm nhẹ lên ổ khóa vàng kinh tinh xảo phía trên, nắp thùng linh hoạt bật mở sau một tiếng cạch nhỏ, "Bên trái quỷ phi, bên phải chạy ——" Scorpio lẩm nhẩm, đũa phép lại vung lên, hai quả cầu màu đen tựa như phát điên mà vùng thoát khỏi sợi dây nịt, hướng về bầu trời đào thoát ——
"Chậc chậc, nhìn xem sức lực hoạt bát này, có vẻ không thả sai đâu nhỉ." Nhìn theo hai quả Bludge thoát cương bay đi, Scorpio bĩu môi, gập người, "Tiếp theo là Snitch, được rồi, cái này mình sẽ không chọn sai, nhỏ nhất, còn để ở đầu giường mình kìa —— "
Quả cầu be bé màu vàng nhỏ hơn một vòng so với bàn tay tao nhã bay ra khỏi thùng dụng cụ, đôi cánh mỏng manh ở trong không khí vo ve đập thật nhanh, nó cố ý dạo trước mũi Scorpio một lát, sau đó tiếp bước theo quỹ đạo rời đi của Bludge, lấy tốc độ nhanh hơn rất nhiều lần biến mất trong tầm mắt của Scorpio. Scorpio chỉnh trang lại cho cái thùng, lơ đãng ngẩng đầu liếc mắt lên nhìn, dùng bùa chú trôi nổi đơn giản, chỉ huy đám dụng cụ Quidditch bên trong đi về phía khán phòng không một bóng người.
Mà lúc này, Draco làm một cú lộn ngược tránh thoát một trái Bludge bắn tới từ sau ót anh, trong nháy mắt khi né tránh vung cây gậy bóng trong tay vào mạnh mẽ đánh nó về hướng Harry, cái chổi khẽ nghiêng một chút trên không trung, mang theo chủ nhân một lần nữa xoay người vọt lên phía cao hơn ——
"Potter, nếu ta là ngươi, thì sẽ không đến lên trời cũng mang theo quả trứng bỏ đi chỉ biết rít chói tai đó." Draco đem cây gậy còn thô hơn cánh tay gác lên đầu vai, nhướng mày ngạo mạn nói.
"Không mượn mày xen vào." Suýt soát tránh khỏi trái Bludge, trên trán Harry toát ra một ít mồ hôi lạnh vì kinh sợ —— Fred không nói giỡn, xem ra gã chồn sương này ở vị trí tấn thủ cũng có chút tài năng, bất kể là từ lực độ hay độ chính xác.
Vừa rồi cậu đã thấy ánh kim của Golden Snitch chợt lóe phía trên khán đài Slytherin —— thực hiển nhiên, Malfoy cũng nhìn thấy, sau đó dùng Quaffle quấy nhiễu cậu, hiện tại Golden Snitch hoàn toàn không thấy tung tích —— Harry thậm chí chưa kịp nhìn rõ là nó hướng nơi nào biến mất. Căm tức liếc xéo Slytherin đang dương dương đắc ý nhìn mình, Harry hừ một tiếng, đơn giản cảnh cáo: "Tấn thủ thì lo làm tốt chuyện của mình đi, Malfoy, nên cẩn thận ánh mắt của mày đó."
"Thật xin lỗi, " Draco lộ ra một cái giả cười khiến người ta phải sôi gan, "Bệnh nghề nghiệp thôi."
Nói xong, bạch kim quý tộc quý phái phất đuôi —— không quan tâm hắn ta vì cái gì có thể dùng cái chổi làm được như thế, tóm lại không sai được, cái tên Slytherin chết bằm đó, lưng đối Harry lấy tốc độ ít nhất nhanh hơn Firebolt 5%, hướng về phía một trái Quaffle khác nghênh diện bay đi.
Harry bắt buộc phải đề cao cảnh giác đối phó với tất cả, nhanh chóng quét mắt về bốn phía, không hề thấy Golden Snitch —— cậu phát hiện mình đang tiến vào một cục diện bị động... Hoặc là nói ngay từ đầu, cậu đã lựa chọn một vai diễn bị động, bước đi của cậu bất tri bất giác – dần dần bị Malfoy khống chế, hiện tại, cậu chỉ có thể dùng khoảng thời gian dư ra khi tránh thoát Bludge để tìm kiếm Golden Snitch.
"Đáng chết."
Harry nguyền rủa hết thảy những tấn thủ có được nhãn lực của tầm thủ trên thế giới. Nếu như nói trước đây cậu đã từng thấy một hai cầu thủ có đặc điểm như vậy – ở trên tạp chí liên quan đến Quidditch (*trước đó đã đảm nhiệm vị trí tầm thủ sau vì một lí do đặc biệt nào đó mà chuyển nghề sang làm tấn thủ) cảm thấy khinh thường khi tác dụng ấy được khoa trương thổi phồng lên tán dương, vậy thì bây giờ cậu đã tự mình cảm nhận được, đồng thời cậu phải thành thật mà thừa nhận, thứ này quả thật là ác mộng ——
Từ một người có thể hoàn toàn hiểu rõ tấm lý của một tầm thủ đến ngăn chặn hành động của tầm thủ, thực hiển nhiên, không có gì so với họ càng thích hợp hơn.
Nắm chặt lấy thân chổi Firebolt bóng loáng, nhấc hướng lên trên, kỹ năng thi đấu cấp cao dùng chổi phản ứng cực kì nhanh nhạy vọt lên trên cao, mang theo Firebolt với độ lệch nhỏ gần như không đáng kể, Harry lấy một tư thế bay đề tốc hoàn mỹ tránh khỏi một cái tiến công của Draco.
Lúc này, sắc trời đã dần dần trở tối, có lẽ không đến nửa giờ nữa, mặt trời sẽ hoàn toàn xuống núi.
Nhanh lên, nhanh lên nào... Harry thay đổi phương hướng cái chổi, vạch ra một đường cong tại trên bầu trời, trong lòng suốt ruột lại chỉ có thể chán nản không mục đích đảo quanh trên bầu trời. Không trung lại rơi xuống từng hạt tuyết nhỏ, dừng ở đầu vai rồi vội tan đi, gió quết trên mặt tựa như dao nhỏ, lạnh đến mức mặt mày đều muốn đông cứng. Harry hơi nheo mắt lại nhìn về phía khán đài, sau đó cậu kinh ngạc phát hiện bây giờ ở trên khán đài hình như không chỉ có một mình Grater, rõ ràng, Harry cùng Malfoy đơn đả độc đấu đã hấp dẫn đến đây vài vị bạn học khác ở phụ cận.
Nhưng cậu cũng không thể nhìn xem cho rõ ràng, một trái Bludge lựa một góc độ xảo quyệt ngoan độc hung hăng phóng tới từ phía dưới, Harry vội vàng lui về phía sau, nhưng vẫn không kịp mà bị đập vào cánh tay —— "A!" Harry nhịn đau không được kêu lên, bị thương vào mùa đông thật sự là một chuyện phi thường khó nhằn.
Tầm thủ Gryffindor ở trên trời lộn xộn điều chỉnh lại tiết tấu, cách đó không xa – Draco ở phía dưới Harry nâng gây bóng cũng không tốt hơn chút nào, liên tục cậy mạnh đánh bóng cơ hồ đã khiến tay anh chấn động đến tê rần, dưới bao tay lộ ra một phần da thịt tái nhợt, Draco hơi nhíu mày, phát hiện gân xanh trên tay mất tự nhiên gồng lên, đây là biểu hiện của việc dùng sức quá độ, thật sự nếu không mau chóng chấm dứt trận đấu này, anh chỉ sợ không thể không đến chỗ bà Pomfrey một chuyến vào bữa tối, bởi vì tay anh sẽ vì trận đấu này rung như một cái sàng, đến cả thìa cũng đừng mong cầm chắc.
Mang theo cây chổi linh hoạt xoay người lộn vòng một cái, Draco tránh thoát một trái Bludge như điên phóng tới, lúc này anh không đập nó đi, Merlin biết, hiện tại anh cần phải nghỉ ngơi.
"Hiện tại song phương tựa hồ nguyện ý có một hiệp nghỉ giữa trận —— tên nhóc nhà Malfoy thoạt nhìn không còn khí lực —— tốt lắm Harry, thừa dịp này, tìm Golden Snitch đi —— "
Dưới khán đài, một giọng nói hưng phấn lại làm người ta vô cùng quen thuộc vang lên.
Hai chàng trai trên bầu trời sửng sốt đủ bộ, đồng thời cúi đầu nhìn lại, bên phía khán đài Slytherin, là màu vàng kim cùng màu xanh lục trước nay chưa có, ồn ào náo nhiệt một mảnh —— khán đài nguyên bản chỉ có một mình Scorpio hiện tại ít nhất phải chen lấn đến mấy chục người, tất cả mọi người há miệng, đần ra mà ngưỡng mặt nhìn bọn họ, trong đó có Slytherin, mà nhiều hơn cả vẫn là đại quân Gryffindor.
Quý ngài Scorpio Grater ngồi ở trên thùng dụng cụ Quidditch, chống cằm cười híp mắt nhìn không trung, hoàn toàn là một bộ đức hạnh "chuyện không liên quan mình, treo thật cao thật cao lên đi". Mà bên cạnh cậu, không biết xuất hiện từ khi nào, cũng không biết lấy từ đâu ra được một cái micro khuếch đại âm thanh, đang hí hửng nhảy nhót bắt đầu tường thuật trực tiếp ——
Nói tóm lại, trận đấu lén lút tiến hành này, có một bình luận viên chuyên nghiệp, còn có một đoàn quần chúng vây xem chuyên nghiệp không kém.
"Được lắm Potter, ta cũng không muốn khiến người vây xem." Draco ở trên chổi duỗi thắt lưng biếng nhác, hơi nheo lại đôi mắt màu xám bạc, tự nhủ lạnh lùng nói, "Nhanh chóng ngoan ngoãn rớt xuống chổi đi, sau đó chúng ta đều có thể ăn tối."
"—— chúng ta thấy đấy, Malfoy cưỡi cái chổi có tạo hình độc đáo của cậu ta chủ động bay về phía một trái Bludge —— đó chính là kiểu dáng mới siêu việt của Firebolt trong truyền thuyết ư? Tôi không thể không nói, phẩm vị của những kĩ sư thiết kế chổi này càng ngày càng hướng tới cái lạ —— cậu ta đánh trúng một cái Bludge, hướng về một phương hướng kỳ quái —— ÔI MERLIN, HARRY, THẰNG NHÓC CẬU LÀM CÁI GÌ VẬY?"
Lee Jordan đề cao giọng. Mà Fred ở bên cạnh anh hướng không trung vung nắm tay, rống to "Đây chính là cái anh nói đấy!", đương nhiên, đại khái trừ bỏ George cùng Harry, ai cũng không biết cái thứ anh ta nói là cái gì.
Ở phương hướng Bludge bay đi, một quả cầu vàng kim bay lập lờ phía trên, vỗ cánh phanh phách.
Bludge cùng Harry tựa như hai viên đạn, từ hai hướng tương phản lấy tốc độ cực nhanh lướt sát mặt đất áp sát Golden Snitch.
Trên khán đài, đứng ở phía sau Scorpio – Hermione Granger kinh hô một tiếng, che mắt lại không dám nhìn, nếu ở đây có người học qua vật lý học Muggle, sẽ phát hiện đây là một cảnh tượng vô cùng quen thuộc, đó chính là hiện tượng tương tác động lực học trong vật lý.
Có lẽ Harry đã từng học, thế nhưng ở trên bầu trời, cậu đương nhiên không thể rút ra một tấm da dê để thử tính toán coi, cậu rốt cuộc có thể hay không bị Bludge đánh bay ra ngoài trước khi quơ được cái thứ nho nhỏ kia – tên trộm bầu trời nghịch ngợm.
Vì thế cậu-ở trước mắt bao người-bị đánh văng ra ngoài.
Có một chút hối hận vô cùng, Harry bay ra ước chừng được hơn mười thước, Scorpio tinh tường nghe thấy, Hermione ở phía sau phát ra tiếng khóc nghẹn ngào vang dội —— còn có Ron Weasley rống giận —— George Weasley đã muốn nhảy lên cây Quét Sạch của anh ta, vọt vào sân đấu... Được rồi, không nói chính xác được là anh ta đi đánh Draco hay là đi tiếp Harry nữa...
Goyle và Crabbe cũng nhảy lên cây Nimbus 2001 của chính mình, nhanh chóng hướng Draco tiếp cận.
Một hồi xem đơn đấu sắp biến thành đánh hội đồng.
Ào ——
Tiếng bọt nước vang lớn hấp dẫn lực chú ý của phần đông mọi người.
"Merlin tất! Cậu ấy rơi vào trong hồ rồi!"
"Bây giờ là mùa đông!"
"Ai đó đi gọi giáo sư đi —— cho cái cái chổi, tôi phải đi xem —— "
Đám người bắt đầu hỗn loạn, rối tung cả lên.
Chỉ có Harry tự mình biết, kỳ thật cậu cũng không phải bị đâm mạnh lắm, chỉ là thoạt nhìn thực đáng sợ mà thôi ——
Tiếp đó cậu tiến vào trong hồ nước.
Nước hồ lạnh băng thấu xương tràn vào xoang mũi, giống như vô số băng hàn đang kêu gào vọt vào trong từng lỗ chân lông của cậu. Tay cậu lung tung quẫy quàng trong nước, đỉnh đầu là án hoàng hôn loáng thoáng cùng vô số miếng băng mỏng bị cậu đụng nát, giữa lúc giãy dụa, Harry bỗng nhiên cảm thấy bên hông chợt nhẹ —— trong lòng lộp bộp một chút, cúi đầu vừa thấy, quả nhiên không biết từ khi nào quả trứng vàng kia đã từ bên hông mình cởi bỏ, đang trôi nổi bất định ở phía trước đó không xa.
Trong lòng càng hoảng loạn, Harry đạp nước, hướng quả trứng vàng lao tới! Trong nước hồ lạnh lẽo, trứng vàng phiền lòng trợt tay, Harry nhả ra vài cái bọt nước, mãnh liệt vọt về phía trước, hai tay ôm lấy kim đản ——
Harry giật giật tay, bỗng nhiên ngón trỏ tay trái cảm giác ấn vào một cái nút xoay...
Một tiếng cách chậm chạp vang lên, từ khe hở bật ra của trứng vàng phun ra vô số bong bóng nước cùng tia sang vàng kim, trứng vàng tượng trưng cho manh mối của hạng mục thứ hai từ từ mở ra tước khuôn mặt đần thối của Gryffindor ——
Tìm kiếm chúng tôi đi, ở nơi tiếng của chúng tôi vang lên,
Chúng tôi không thể hát trên mặt đất.
Khi bạn tìm kiếm, hãy cẩn thận cân nhắc điều này:
Chúng tôi sẽ đoạt đi báu vật mà bạn yêu mến nhất.
Bạn chỉ có một tiếng đồng hồ,
Phải tìm vè giành lại vật chúng tôi lấy đi,
Qua một giờ sẽ hoàn toàn không còn hy vọng,
Nó sẽ biến mất hoàn toàn, nó sẽ không trở lại.