Quý Tộc

Chương 87: Lễ giáng sinh tinh phong huyết vũ*



*gió tanh mưa máu

Hung hăng lấy tay áo chà miệng, cứ việc Scorpio quả thực tức đến sùi bọt mép, đáng tiếc xung quanh vẫn là không có ai chuẩn bị để ý đến cậu —— tất cả mọi người đều đang bận việc của mình, hoặc là ôm chầm lấy nhau, hoặc là vội vàng xử lý kết quả trò đùa dai trong bóng tối. Ví dụ như Astoria, không biết là ai đã dùng một bùa chú buộc chặt, lúc này mái tóc uốn dài của cô bé đáng thương hoàn toàn quấn bện trên ghế, còn bản thân cô thì đang gấp gáp vung đũa phép gỡ mái tóc của mình ra khỏi cái ghế.

Cách đó không xa, Daphne Greengrass cười tủm tỉm kéo một nam sinh Dumstrang nhìn hết một màn này, hoàn toàn không có ý tứ muốn đi lên giúp gì đó, mà đũa phép của cô nàng hãy vừa thu từ bên ngoài vào trong túi áo, lộ ra góc mũi nhọn nho nhỏ.

Tiếp trong góc phòng bên cạnh là... là...

Ây dô, ông trời của tôi, đây đúng là một Giáng Sinh tinh phong huyết vũ mà... Scorpio che mặt, miệng thấp giọng lầm bầm: "Mắt chó muốn mù luôn."

Một nơi góc tối không mấy thu hút trong lễ đường, viện trưởng Slytherin thật giống như thầy lúc bình thường, toàn thân mặc một bộ lễ phục đen truyền phẳng phiu, lưng thầy dán mép tường, trên thân áp một người, người sau giữ lấy tay giáo sư Snape chặt chẽ ấn người trong ngực lên trên tường, thực hiển nhiên, hai người bọn họ đang nhiệt liệt mà... hôn môi. Càng hiển nhiên... một vị khác trong hai người là Black... ờm, giáo sư Black.

Quyết tâm không coi lén nữa, Scorpio nghiêng đầu sang chỗ khác, tìm tìm bốn phía, không phát hiện ra quý ngài Draco Malfoy.

"Cậu đang tìm cái gì?"

Giọng nói lười biếng quen thuộc lại vang lên ngay phía sau cậu.

Scorpio kinh hãi quay phắt đầu lại, kết quả nửa thân mình đâm thật mạnh vào ngực bạch kim quý tộc. Draco lui về phía sau một bước than thở, hơi nhíu mày xem thường mà quét mắt thoáng nhìn vẻ mặt tràn đầy thất kinh của cậu một cái: "Xảy ra chuyện gì?"

"Anh đi đâu vậy —— không phải, anh đến đây lúc nào?" Scorpio lắp bắp hỏi.

Draco soi mói đánh giá cậu từ trên xuống dưới một vòng, lúc này mới không nhanh không chậm nói: "Vừa mới."

Nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Có vấn đề gì sao?"

Scorpio cắn môi dưới, gắt gao chăm chằm nhìn anh một lát, thẳng đến khi thu lại được một ánh mắt không hiểu ra làm sao đến từ vương tử Slytherin, cậu mới ủ rũ sụp vai, tràn ngập thất vọng nói: "Không, không có gì —— "

Tôi sẽ nói cho anh biết cái thứ chuyện bị cường hôn trong bóng tối nhớ tới liền phát cáu sao, rầm rì.

Harry bấy giờ cuối cùng cũng thoát khỏi sự dây dưa của một Hufflepuff năm năm —— khi toàn bộ lễ đường lâm vào bóng tối được cỡ nửa phút, chị hai này liền đeo móc lấy cậu như một con mực bự, cứu thế chủ ngây thơ luống cuống tay chân tay vừa sờ, phát giác xúc cảm da thịt mềm mại ấm áp nơi tay, nhất thời điếng hồn thiếu chút nữa tóc tai dựng đứng hết cả lên.

Đèn lễ đường vừa sáng cậu chàng liền đứng lên, cô ả này ngược lại không có chút nào gọi là xấu hổ, nhào lên chu mỏ lưu lại một dấu son môi hoàn chỉnh lên cằm Harry, lúc này mới phát ra tiếng cười "khanh khách" đáng sợ lui khỏi ngực của cậu bé vàng Gryffindor, đi về phía mấy cô bạn gái của cô, một đám con gái lại một lần nữa cười thành một đoàn. Harry biết bao vất vả thở phào nhẹ nhõm, cào cào mái tóc vốn rối bời khiến người ta hao đủ tâm trí, lúc này mới bắt đầu dạo quanh bốn phía, tìm kiếm bạn nhảy của mình.

Kết quả lại phải đến tận rìa sân nhảy mới nhìn thấy cậu ta.

"Cho qua cái —— a xin lỗi —— làm phiền, nhượng nhượng ——" đẩy ra đám người chen chúc đi qua, lúc này mới thấy người đứng ở bên cạnh bạn nhảy của mình là tên chồn sương Slytherin. Đúng thế, Harry châm chọc nghĩ, Malfoy hai năm gần đây hệt như bảo mẫu, không có lúc nào là không theo dõi con của hắn.

Harry đến cũng chẳng hề được hoan nghênh, ít nhất Scorpio không nhìn ra có bao nhiêu vui sướng, mà Draco, lại không thèm che dấu chán ghét, anh cau mũi, dùng khóe mắt ngạo mạn liếc tên Gryffindor một cái, tha trưởng cường điệu: "Thế đó, Potter, ngươi tới làm gì?"

Được rồi, mình đến để làm gì? Chính bản thân Harry cũng cảm thấy cực độ hoài nghi, vì thế chỉ nhăn tít mày, lại không vội trả lời. Draco giống như bỗng nhiên trở nên vô cùng vừa lòng, anh khẽ cười một tiếng đủ khinh miệt, hơi nheo lại đôi mắt màu xám bạc: "Có cần ta nhắc nhở ngươi không, ngài cứu thế chủ vĩ đại, hai người các ngươi đã đến lúc nên giải tán rồi."

"Không cần ngươi phải nhắc nhở, chồn sương." Harry căm tức nói, "Ta biết, chỉ nhảy hết điệu mở màn, đương nhiên, ta vẫn tới đây nhìn xem, ừm..." Cậu chuyển hướng Scorpio, "Vừa rồi rất loạn, cậu không sao chứ?"

"Cách chết còn kém một bước, bất quá hiển nhiên, " Scorpio khô cằn mà trả lời, "Tôi còn sống."

"Còn sống? Còn sống là tốt rồi." Harry đã muốn không biết mình đang nói cái gì, dưới ánh mắt săm soi sáng rực của hai cái Slytherin, cậu ta lui về phía sau một bước, có chút quẫn bách nói, "Được rồi, tôi đi đây, cái kia, hẹn gặp lại."

Phát ngốc nhìn theo bóng dáng vội vội vàng vàng rời đi của Gryffindo, mãi đến khi người bên cạnh thấp giọng ho nhẹ một cái, Scorpio mới hồi phục tinh thần, mệt mỏi vuốt vuốt phần tóc trên trán nóng nảy nói: "Được rồi đó, anh không cần đi bồi Astoria sao?"

Nhắc tới cái tên này, Draco hơi nhíu mày, không cần nghĩ ngợi nói: "Không đi."

Scorpio nhướng mắt, mới vừa muốn nói gì, bỗng nhiên cằm bị một bàn tay ấm áp xoay sang hai bên trái phải, không hiểu mà nhìn bạch kim quý tộc túc nhíu lại hàng mi đẹp đẽ có chút xoi mói nói: "Đêm nay cậu ăn gì?"

Scorpio theo bản năng sờ sờ lên mặt: "Chưa ăn cái gì hết á, đêm nay vội cả đêm cái gì cũng chưa kịp ăn, đói bụng lắm."

Draco hơi cúi người ghé sát vào một chút, vươn ra tay kia, lúc sắp đụng tới đôi môi của Scorpio thì thu trở về, cổ tay áo mang theo mùi rượu đỏ thoáng lướt qua chóp mũi. Không đợi Scorpio kịp nghĩ nhiều, tiếng nói thản nhiên đã vang lên ngay trên đầu của cậu: "Miệng cậu nhìn qua có chút sưng, chẳng lẽ không phải ăn trúng thứ gì mẫn cảm sao?"

"......" Scorpio co rút khóe miệng, "Ở trong lòng của anh tôi chính là cái này hình tượng, ăn trúng cái gì đó mẫn cảm, phải không?"

Draco buông cậu ra, trợn mắt không chút để ý mà nói: "Này có cái gì mà phải giận?"

"Ông đây đêm nay hỏa khí lớn —— đói, thành chăng?" Scorpio thối giọng, "Tôi còn cảm thấy trên người của anh có một cỗ lưu manh nồng nặc đấy!"

Đang nhíu mày nhìn chằm chằm giáo sư Snape sượng người cùng Sirius giằng co khiêu vũ ở trung tâm sân nhảy Draco nghe vậy hơi khựng lại, cúi đầu nghi hoặc hỏi: "Mùi gì cơ?"

Scorpio trả lại một cái giả cười: "Lưu manh."

"Đừng ngốc nữa, đứa nhỏ." Draco chẳng hề để ý mà dương khóe môi, thần thái biếng nhác nói, "Muốn khiêu vũ một bản không?"

"Không khiêu!" Như đinh đóng cột cự tuyệt, "Đời này cũng không khiêu vũ!"

"Ban nãy cậu nhảy không tồi." Draco đồng tình vỗ vai cậu, "So sánh với Potter mà nói, cậu vẫn là —— "

Câu nói của Draco bị một trận xôn xao đánh gãy. Đến khi hai người xoay đầu lại, Hermione đang trút nguyên một ly rượu đỏ từ trên đầu Ron xuống, trút xong còn thuận tay đặt lên bàn bên cạnh trên bàn, lạnh lùng khoanh tay đánh giá Ron đã hoàn toàn ngu người, dùng âm lượng trong vòng bán kính mười thước xung quanh nghe được nói: "Câm miệng, Ronald Weasley. Tôi với ai cùng một chỗ, không quan hệ tới cậu."

Mặt Ron đỏ lên, dường như còn muốn nói vài câu, nhưng George từ phía sau đã bắt lấy hắn kéo ra sau, Hermione ngẩng đầu thoáng liếc nhanh về phía người anh song sinh của gia đình Weasley, đôi mắt lập tức phiếm hồng, xem ra nếu như không phải có George ở đây, Hermione sẽ không chút do dự tháo giày cao gót đập lên đầu Ron.

........................"Bá khí trắc lậu*." Scorpio cảm thán mà lắc đầu.

* 霸气侧漏: mình chịu, tạm hiểu kiểu như mạnh mẽ kiêu ngạo đến hấp dẫn gì đó.

"Cô ta ném ít nhất cũng phải năm thần chú mỹ dung ở trên đầu." Draco xem thường nói.

Scorpio cười nhạo: "Anh cũng làm như vậy, đừng có chối."

"Tôi có, thế nhưng tôi chưa bao giờ phải đến thư viện mới có thể tìm mấy câu chú ngữ phổ thông như thế." Draco vươn tay kéo nhóc Slytherin còn đang nhón chân muốn xem náo nhiệt, "Tránh ra một chút, cái này có gì hay mà xem?"

"Đương nhiên là hay rồi, anh xem, Victor đến kìa ——" Scorpio hưng phấn chọt chọt Draco, "Anh nói anh ta có thể cùng Weasley đánh nhau một trận tại đây hay không?"

"Cậu cho đây là đang làm cái gì?" Draco vô lực buông cậu ra, "Cùng Weasley đánh nhau? Không cần mất địa vị thế."

"Nha, nói như vậy anh đã rụng đến bốn năm phần rồi đấy, ngài Malfoy."

"Thật sự là không còn lời nào để nói với cậu, cậu Grater, " Draco hít vào một hơi khí lạnh, khó có thể tin mà trừng Scorpio, "Mắt sở dĩ phát triển ở trên mặt là bởi vì mọi người cần dùng nó để nhìn mọi vật, trợn to mắt của ngươi cậu nhìn xem, tôi cùng Weasley, dưới phần lớn tình huống, đó tuyệt đối không tính là đánh nhau."

"À, vậy là cái gì?"

"Tôi đối với tên đó đơn phương ức hiếp." Đắc ý dào dạt trả lời.

Scorpio: "........."

Ron đã vội vội vàng vàng ly khai lễ đường từ lâu, hắn đương nhiên không thể đội một đầu rượu đỏ đứng ở chỗ đó. Krum bưng hai ly đồ uống đã trở lại, Hermione tốt xấu gì cũng không khóc lên, chỉ lạnh mặt ngồi xuống một bên, hiện đang nói chuyện là một trong hai anh em song sinh – George Weasley, hai người đầu tiên là dùng tiếng Anh nói chuyện với nhau trong chốc lát, nhưng Krum thủy chung mặt âm trầm, nhìn qua thực mất hứng. Nói chuyện đến cuối, đổi thành tiếng Đức.

Lúc này cả Draco cũng có chút kinh ngạc: "Nhìn đoán không ra, nhà Weasley còn có một hai người có thể nói tiếng Đức."

Hơn nữa nói cũng không tồi đâu. Scorpio nghiêng tai lắng nghe, cậu ngược lại nghe không hiểu tiếng Đức, thực hiển nhiên, Hermione cũng vậy, bởi vì hiện tại ai nấy đều thấy được cô đang cáu kỉnh kìa. Bên này gây ra xôn xao kéo đến Karkaroff, ông ta đứng ở phía sau Krum sắc mặt không đẹp đẽ gì cho cam, George ngược lại không thấy sợ hãi bao nhiêu, Fred cũng là cười hì hì tỏ vẻ không để tâm. Quay đầu lại tìm được giáo sư Dumbledore ở trên sân nhảy, ông già đang cười tủm tỉm nhìn quan hệ lộn xộn của các học sinh dưới sân. Scorpio co rút khóe miệng, nghĩ thầm rằng lão còn có mặt mũi cười cái đầu lão ấy, nhìn xem chuyện tốt ông làm đi, bùa tắ sáng không phải để ông dùng như vậy!

Draco ở một bên nghe xong được một lúc cũng cảm thấy ấu trĩ vô vị, vì thế kéo kéo Scorpio, thấp giọng hỏi: "Muốn đi ra ngoài một chút không?"

"Anh không khiêu vũ?"

"Không hề gì." Draco đút tay vào túi áo, bĩu môi bày vẻ không hững thú, "Hàng năm ở trang viên Malfoy đều sẽ tổ chức vũ hội giáng sinh, tôi từ mười một tuổi bắt đầu chính thức tham gia vũ hội đến bây giờ, cũng đến ngấy."

Scorpio a một tiếng, xoay người đi theo Draco ra ngoài. Trên đường cũng thoáng gặp được Astoria, thiếu gia Malfoy không thèm chớp mắt. Ngược lại Scorpio cảm thấy có chút không ổn lắm, dừng lại bước chân áy náy cười với cô gái nhỏ: "Chúng ta trở về phòng nghỉ, ở đây rất náo loạn, ừm, ngủ ngon?"

"Ngủ ngon, Scorpio." Cô bé đáp lại bằng một cái mỉm cười ngọt ngào, "Ngủ ngon, Draco."

Ừ một tiếng không kiên nhẫn từ trong lỗ mũi, Draco kéo Scorpio, lôi cậu rời đi.

"Cậu cùng cô ta nói thêm cái gì?" Bạch kim quý tộc bất mãn cằn nhằn.

"Đây là lễ phép." Scorpio đúng lý hợp tình liếc xéo anh một cái, "Anh vẫn là bạn nhảy của người ta đó, trời ạ, có kiểu bạn nhảy như anh sao!"

"Xì, đây là cái loại logic gì đó? Là bạn nhảy không có nghĩa là tôi phải ôm cô ta nhảy cả một buổi tối." Draco đẩy cánh cửa lễ đường đại môn ra dẫn đầu đi ra ngoài, Scorpio đóng môn cửa lại vội vàng đuổi kịp, "Mà nếu đã như là vậy, sao cậu không cùng Potter nhảy hết cả đêm? Bây giờ cách mười hai giờ còn tận ba tiếng đấy nhỉ."

"Lại tới nữa!" Scorpio cao giọng, thanh âm bén nhọn, "Là ai hả, trước khi bước vào cửa còn nhắc nhở tôi 'Nhớ rõ chuyện cậu đã nói' —— lúc này sao lại không giống?"

Draco mặt không đổi sắc nói: "Tôi là sợ cậu ở trên người Potter cọ đến lây mùi, cửa phòng nghỉ Slytherin sẽ không chịu cho cậu tiến vào."

"A thôi đi, Draco, anh là cái đồ hỗn đản."

"Tôi nói chính là sự thật, cám ơn. Nếu đồng ý, chỉ cần ngoan ngoãn thành thật gật đầu là có thể —— "

Hai người anh một câu tôi một câu, một đường đi trở về, trên hành lang trống trơn, một người đều không có. Lúc đi ngang qua cửa ra của tòa lâu đài, mới truyền đến tiếng bước chân dồn dập, bước chân của Draco dừng một chút, nhanh chóng quay đầu lại nhìn mắt Scorpio, sau đó kéo cậu, hướng vào trong tối né tránh.

Khác hai người kinh ngạc, người đến là Harry Potter.

Trên vai anh ta còn có bông tuyết chưa kịp tan, Scorpio nghĩ nghĩ, hoảng hốt nhớ tới sau khi cùng Hermione cãi nhau, anh ta liền đuổi theo mông Weasley. Hiện tại nhìn vẻ mặt anh ta căm tức, rõ ràng là khuyên can thất bại, nghĩ vậy, Scorpio nhịn không được nhẹ giọng cười nhạo.

"Ai?" Harry dưới chân khựng lại, rút ra đũa phép, đôi mắt xanh biếc cảnh giác nhìn chằm chằm góc nơi Scorpio và Draco đang dấu người.

Scorpio hắng giọng một cái, kéo Draco mơ hồ không muốn đi ra: "Buổi tối tốt lành, ngài Potter."

"Grater... Còn có ngươi, Malfoy, các ngươi ở đàng kia làm gì."

"Chờ ngươi, thánh nhân Potter." Draco không chớp mắt nói xạo.

Harry nhăn mày, hiển nhiên là vẫn bảo trì thái độ hoài nghi với lời Draco nói.

"À, cái này..." Scorpio đạp Draco một cước, gãi đầu, cuối cùng tùy tiện tìm một ra cái đề tài không gì tệ hại hơn, "Anh đã đoán ra thanh âm trong quả trứng vàng là của cái gì sao?"

"Không, chưa... Từ từ, ý cậu là, đó là tiếng của một loại sinh vật?" Harry bước nhanh tiến gần bọn họ một ít, thanh âm thoáng trở nên khẩn trương.

Draco khinh miệt cười lạnh một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhìn xem chuyện tốt câu làm đi, Scorpio."

"......" Scorpio chuyển cái thần tình hắc tuyến quay đầu lại, vô lực hướng Draco cười cười, lấy lòng mà nhéo nhéo lòng bàn tay buông xuống tại bên người của người nọ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv