Lễ Giáng Sinh rất nhanh đã tới, có lẽ do tối hôm trước có tuyết rơi, khi sáng sớm Scorpio thức dậy theo bản năng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, phát hiện trên tất cả các ô cửa đều kết một tầng băng mỏng, thường ngày còn có thể thấy vài người cá hình thù kì lạ, hôm nay lại cái gì cũng không thấy. Scorpio duỗi thắt lưng lười biếng, uể oải ngáp một cái, đem ánh mắt dời đến đống quà tặng đủ màu sắc bên giường.
A, số lượng lại lớn hơn nhiều so với năm trước cơ đấy... Scorpio chậc chậc than thở, bỏ lại một đống quà tặng đang chờ đợi chủ nhân mở ra, xoay người xuống giường đi vào phòng tắm. Thư thả tắm rửa một cái, lại chạy về trên giường cọ một hồi, cậu mới ngồi xuống nghiêm túc mở quà —— có vài món quà nằm trong dự liệu, chẳng hạn như thứ Hermione tặng vĩnh viễn sẽ là một quyển sách thú vị, lần này là nói về thực vật thủy sinh, Goyle và Crabbe thì là socola Đức bản số lượng, Pansy tặng một cái cà vạt phi thường thích hợp với lễ phục của cậu, Blaise là một bộ làm đẹp dùng cho nam giới...
Còn có, đến từ... giáo sư Black – Firebolt.
"—— đồ chơi này cũng thật quá đặt tiền đi.... Hơn nữa cái này... giáo sư... Black, nếu ổng thấy mình đưa cho ổng cái vòng cổ chó thiệt đẹp kia hẳn là sẽ khóc lên đi... Được rồi là lỗi của mình, chính là cư nhiên không ai nói cho ổng biết, so với ở trên trời bay lượn vớ vẩn, mình càng thích ngồi xe ngựa hơn sao?" Scorpio lải nhải, càu nhàu than thở bình phẩm về quà của mình như một bà lão già khụ, bỗng nhiên, thanh âm dừng lại, cậu trừng lớn mắt ——
"Ai u, mau xem, đây là cái gì?" Từ trong đống hộp moi ra một cái cái hộp nhỏ, Scorpio kinh tủng phát hiện hộp quà dễ nhìn này cư nhiên đến từ vị bạn nhảy của cậu ngày hôm nay —— "Ngàn vạn lần không cần là một cái nhẫn, Potter, tôi không tính nhận lời cầu hôn của anh đâu." Cậu bé tóc đen vừa cười giễu vừa lắc đầu mở ra phần hộp quà được đóng gói cũng coi là khá phù hợp với thường thức của Slytherin, mà làm người ta kinh ngạc, bên trong lại là một cái Golden Snitch còn đang động đậy.
"Cái này là như thế nào vậy? Galloen từ trên trời rớt xuống? —— từ từ, chắc không phải anh ta trực tiếp lấy đi từ bộ cầu Gryffindor chứ..." Scorpio nheo lại một con mắt, từ trong hộp lấy ra quả Golden Snitch nhỏ nhỏ tinh xảo, sau khi trải qua một phen giám định, cậu xác định, ngoại trừ có nhiều hơn một sợi dây mảnh vàng kim ở ngoài, quả Golden Snitch này hoàn toàn có thể xem như thật sự dùng được, nhìn một cái, cánh còn đang đập phành phạch nè.
Scorpio thỏa mãn thở ra, hám tiền mà đem cái vòng cổ đặc biệt này xếp gọn ở trên đầu giường —— cậu đã từng thấy qua đơn giá của một cái Golden Snitch dùng trong trận đấu Quidditch tại tiệm dụng cụ Quidditch, bởi vì đều thống nhất tạo thủ công bằng vàng ròng, vì thế một quả cầu nhỏ lắm tiện nghi lắm cũng phải 50 Galloen... 50! GALLOEN!
Thổ hào!*
* Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, dùng để chỉ những kẻ phá của, không biết tiêu xài hợp lý, hay những kẻ giàu thích khoe khoang.
Bên cái hộp quà từ bạn nhảy của cậu, còn có một cái hộp vàng đỏ giao nhau từ Ron Weasley —— nếu không phải là anh ta, đời này chắc thứ tổ hợp màu sắc này cũng sẽ không bao giờ xuất hiện trong hầm Slytherin, nhưng mà bỏ qua một bên tạm thời không nói đến, lúc này Scorpio quả thực phải gọi là chấn kinh luôn rồi, cậu vừa mới phát hiện trong lúc tính toán quà tằng hình như mình cũng không có đem ngài con trai út của nhà Weasley đi vào —— mở ra cái hộp nhìn qua có vẻ rất lớn kia —— vừa thấy là biết gói nó nhất định là công lao của Potter, Scorpio phát hiện bên trong lẳng lặng nằm một cái răng nanh còn lưu máu.
Trong nháy mắt khi hộp mở ra, có một cụm bột phấn màu bạc bốc lên, sau đó nhảy nhót giữa không trung chậm rãi tạo thành từ đơn: Cẩn thận, răn xà quái, có kịch độc —— cái này đương nhiên là kiệt tác của Hermione
Scorpio: "........."
Có Merlin chứng giám, ai cũng biết Salazar Slytherin từng có một con xà quái làm sủng vật, xà cũng là biểu tượng của Slytherin, người này lại đưa cho cậu một cái răng độc xà, hơn nữa còn lưu máu... Rốt cuộc là đầu óc anh ta không được bình thường hay là mình lòng dạ hẹp hòi đây... Hoặc là phương thức mở quà của mình không đúng? Scorpio đau trứng nghĩ, cảm thấy bản thân vẫn là cứ quyết định đem món quà này giao cho giáo sư Snape giám định thật giả vậy.
Sau khi tất cả quà đều được mở ra, Scorpio cầm lên chiếc hộp nhỏ cuối cùng bên chân mà thiếu chút nữa cậu đã một phát đá xuống gầm giường trước đó.
Một chiếc hộp vuông vức nho nhỏ vô cùng xinh xắn, vải nhung xanh lục màu Slytherin, mặt trên thắt một dải ruy băng màu bạc —— bỏ tâm đóng gói, đặc tính điệu thấp mà hoa lệ.
Người tặng là ai tự nhiên không cần nói cũng biết.
Trước khi mở ra Scorpio cũng do dự một phen, có răng nanh xà quái của quý ngài Weasley đi đầu, cậu không thể không nói quà Giáng Sinh năm nay chủng loại có lẽ quá mức hiếm lạ đi. truyện đam mỹ
Rút ruy băng ở trên mặt cẩn thận đặt sang một bên, Scorpio chậm rãi mở ra chiếc hộp công phu nọ ——
Sau đó da đầu Scorpio nổ.
Trong chiếc hộp vải nhung, chỉnh tề nằm một chiếc chìa khóa khắc hoa văn, niên đại từ xa xưa.
Một cái chìa khóa Gringotts.
Ngài Draco Malfoy, thiếu gia Malfoy, người thừa kế chính thức duy nhất của nhà Malfoy... đưa cho cậu...
Ực, một cái kho bạc.
..................... Thứ này đã không thể dùng từ đơn giản như thổ hào để khái quát rồi, Scorpio thậm chí nghĩ không ra một tính từ nào để hình dung loại hành vi hoang đường như vậy.
Nhờ món quà giáng sinh áp khí đầy mình xen ngang, Scorpio chấn động cả nửa ngày vẫn không thể lấy lại được tinh thần, cậu thiếu chút nữa bỏ lỡ bữa sáng đều tiên ngày Giáng Sinh. Nếu không phải Mentor Elgar ở cách vách đi ngang qua phòng cậu kéo cậu ra ngoài, e rằng Scorpio còn bỏ luôn cả cơm trưa. Cậu thậm chí không nhớ rõ mình đến lễ đường như thế nào... Nói không chừng là thổi qua đi. Thần tình hoảng hốt mà ngồi xuống bên người vương tử slytherin tựa như chẳng có việc gì, Scorpio hít lấy một hơi, cầm lên một miếng bánh mì, bắt đầu quét mứt trái cây lên trên mặt.
"Cậu còn chưa quét bơ đó." Thanh âm của Draco từ bên người bay tới.
"Em đang giảm béo." Scorpio mặt ủ mày ê nói, "... Được rồi, Draco, giáng sinh vui vẻ."
Draco có lệ mà ừ một tiếng trong cổ họng, tiếp tục bữa sáng của mình. Thật lâu sau không thấy bên người có động tĩnh, kiên nhẫn đợi thêm một lúc, quả nhiên nghe thấy tiếng dĩa ăn bị dùng sức đặt về trên bàn, bạch kim quý tộc hớp một ngụm trà, vừa lòng nhếch lên khóe môi. Quả nhiên giây tiếp theo, ống tay áo của chính mình bị giật nhẹ, Draco buông ly, biếng nhác nâng mắt liếc cậu bé Slytherin năm hai vẻ mặt quẩn bách bên người một cái: "Ừ, chuyện gì?"
"Quà giáng sinh anh còn có sách không?" Scorpio vạn phần kỳ vọng hỏi.
"Bỏ rồi." Draco rút tay áo mình về, nhìn không ra biểu tình nói, "Bộ dụng cụ tân trang chổi mới của cậu cũng không tồi, học tập tốt đấy, tôi quả thật thích nhãn hiệu Italy làm thủ công từ cửa tiệm lâu đời kia." Nói đến đây, Draco dừng một chút hơi nheo mắt lại, "Nhưng xin thứ cho tôi có chút thắc mắc... Quý ngài Grater thân mến, cái kéo làm vườn kia là để làm chi vậy?"
Scorpio đổi sang biểu tình bi phẫn muốn chết.
"Nói đi, tặng cũng đã tặng xong, bây giờ mới bày ra cái bản mặt đó thì muộn rồi." Thiếu gia Malfoy thập phần khoan dung nói.
"Chỉ là phòng ngừa cái chổi của anh mọc lá quá tốt thôi." Scorpio khẩn trương trợn mắt dòm Draco, khô khan nói.
"Cậu đang chờ mong tôi dùng cái thứ đáng sợ đó đem cái chổi của tôi tỉa thành hình con thỏ đấy hả?" Draco cay nghiệt cười nhạo một tiếng, không chút khách khí châm chọc nói.
Nếu anh muốn, anh có thể. Scorpio yên lặng nghĩ trong lòng, ủ dột tha miếng thịt xông khói đến trước mặt: "Em đã khai báo xong rồi đó, khoan vội cười nhạo em mà nói thử coi, là cái gì mới khiến anh muốn đưa em nguyên một kho bạc?"
Draco bỗng nhiên bị hỏi, sau khi tỏ ra giật mình, chần chờ nói: "Đó cũng có thể không phải là một cái kho bạc."
Scorpio ngẩng phắt: "Có thể sao?"
"Đó là kho bạc của gia đình dì Bella. Tôi chưa từng xem qua." Draco nhún vai, có chút trào phúng nói, "Trước khi dì tiến vào Azkaban đã giao cho tôi chiếc chìa khóa đấy. Tôi cảm thấy đối với tôi mà nói tác dụng cũng không lớn, nên mới đưa cho cậu." Scorpio chậm chạp gật đầu, phảng phất như có tiếng vang lên rằng đúng vậy Draco không phải là có một người dì Tử Thần Thực Tử "tiếng tăm vang dội" bị nhốt tại Azkaban sao? Thế nhưng ngẫm lại những gì vừa nghĩ, vẫn cảm thấy không quá thích hợp: "Món quà này quá quý giá, em không thể nhận đâu, hay là anh đổi cho em cái khác nhé?
"Không ai có thể bảo người tặng quà cho mình đổi một món quà giáng sinh khác cả, đứa nhỏ không lễ phép, lễ nghi học được đều nuốt vào bụng hết rồi à?"
"Này, em còn chưa nói tới cái câu kia của anh đấy, cái gì mà 'đối với tôi mà nói tác dụng không lớn, nên mới đưa cho cậu' là cái thứ gì, em là cái gì hử, một tên ăn mày? Hay là đứa hát rong đầu đường?"
"Được rồi, cứ coi như tôi tìm từ sai lệch đi —— nhóc con, chỉ sợ cậu phải tự mình đến Gringotts xem mới biết được cái kia rốt cuộc có phải thứ quý giá thật hay không." Draco có chút không vui mà nhíu mày, "E rằng bên trong đến một thứ đặc biệt cũng không có."
Làm sao có thể chứ. Scorpio đảo mắt xem thường, cảm thấy chính mình cần phải viết thư nói với ba ba chuyện này một chút, có lẽ ba cậu sẽ tự mình thảo luận cùng ngài Malfoy —— dù sao thứ này cũng là một kho bạc.
Thật muốn chết mà.
Chả lẽ ảnh không thể đưa một thứ đồ gì bình thường chút sao? Scorpio oán giận liếc xéo Draco một cái: "Thứ đồ quý giá như vậy, anh bảo em đặt chỗ nào đây?"
"Trừ bỏ treo trước ngực, cậu thích đặt đâu cũng được." Cầm lấy một tờ khăn ăn tao nhã lau miệng, vương tử Slytherin thản nhiên nói.
Scorpio mặt mày đỏ bừng: "Đeo trước ngực là vì em sợ ném mất chứ bộ —— hey, mà đó là chuyện của cả năm trước rồi, anh có thể thôi nhớ thương nó được không?"
Draco vứt đi tờ khăn ăn trong tay, quay đầu đối với cậu nhóc Slytherin năm hai lộ ra một cái giả cười tiêu chuẩn Malfoy: "Cả đời khó quên."
Giải quyết xong bữa sáng, Draco không thấy bóng dáng... Hoặc là nói, đại đa số Slytherin cũng không thấy bóng dáng. Scorpio lượn lờ vô mục đích trong lâu đài, tại một vùng tuyết trắng xóa bên ngoài tòa thành nhìn thấy Harry cùng anh em nhà Weasley, lúc này bọn họ đang hất gậy tuyết vào nhau vô cùng hăng hái. Hermione thì đứng ở một bên, nhìn qua vừa sốt ruột lại vừa hưng phấn, lúc Scorpio tới gần, cô đang dựng đứng lông mày cao giọng hét: "Mấy người sẽ bị cảm mạo hết cho coi —— đáng chết, Harry cậu không được nhét cầu tuyết trong áo len của George —— "
Anh em song sinh nhiệt tình mời Scorpio gia nhập, suy tính một lát, Scorpio vẫn là lắc đầu, đi đến ngồi cạnh bên Hermione nói chuyện phiếm. Tuyết lớn lại bắt đầu nổi khi gần đến giờ cơm trưa, các chàng trai không thể không dừng lại hoạt động quay về trong tòa thành, làm ấm quần áo trên người sau đó trở lại lễ đường —— bên dãy bàn Slytherin hầu như một người cũng không có.
"Gặp quỷ, bọn họ đều đi đâu hết rồi?" Scorpio nghẹn họng nhìn trân trối.
"Buổi sáng chị nghe thấy Pansy cùng Daphne ồn ào bắt đầu trang điểm." Hermione nói nhanh.
"Cái gì?! Trang điểm á?" Scorpio kêu lên quái dị, "Trang điểm hay là vẽ mặt nạ vậy chứ! Dùng mười mấy giờ* đồng hồ sao?"
* Bản gốc là bảy tám canh giờ (1 canh giờ bằng 2 tiếng, có nghĩa là trang điểm từ sáng tới tối luôn đó =.=) vì đây là bối cảnh Tây phương nên đổi nha.
"Trong thần chú mỹ dung có rất nhiều điều chú ý, không phải một bùa nét mặt toả sáng là có thể thay thế được, chúng nó phần lớn đều rất lâu đời, thao tác rườm rà, đòi hỏi phải tiêu phí số lượng lớn kinh nghiệm và thời gian hoàn thành." Hermione khẽ vuốt tóc, thanh âm trở nên hơi trầm xuống, nói một nửa, cô tựa hồ trở nên có chút thẹn thùng, âm điệu chợt căng thẳng lên, "Đương nhiên, chị chỉ là tùy tiện đọc thấy nó ở thư viện thôi."
"Cậu nên sử dụng chúng, Hermione, đừng lãng phí tri thức." Harry ôn hòa nhắc nhở, "Các cô gái đều nên xinh đẹp nhất vào hôm nay."
...
Rốt cục đến chập tối, Scorpio nhìn thấy Draco tại phòng sinh hoạt chung. Trông anh có vẻ rất tuyệt, lớp vải nhung màu đen khiêm nhường tương xứng ôm lấy người, làm tôn lên dáng thon dài vừa phải, vải lót màu trắng bên trong sáng trắng sạch sẽ, phối với chiếc cà vạt màu sắc thích hợp, cả người thực sự phải nói là sáng rực, vô cùng gợi cảm. Lúc Scorpio gặp được Draco, anh đang cong môi cười lạnh, hơi cúi người cùng Astoria nói cái gì đó.
Mái tóc vàng thường ngày đã có vẻ thập phần sang lạn của Astoria hôm nay càng thêm tỏa sáng, xoã tung mà buông xuống đến thắt lưng, dùng dây cột tóc màu bạc tao nhã buộc hờ lại, cô bé mặc một bộ lễ phục màu lam thẫm, làn váy bồng bềnh, trông vừa đáng yêu vừa thời thượng. Cô bé mỉm cười, giống như không hề thấy biểu tình không khách khí của Draco, nghiêng tai lắng nghe lời anh nói.
Cách đó không xa, là Pansy khoanh tay ngồi trên ghế sa lông, cô cũng đã chỉnh trang cho mình thật ổn thỏa, mái tóc buông lơi được vén lên, giữa làn tóc mai cài chiếc trâm gài tóc mà năm trước Scorpio đã tặng cho cô.
Là ánh mắt cô phát hiện ra Scorpio đầu tiên: "A, Scorpio, nhìn em xem, đi chỗ nào điên vậy?"
"Em không có." Scorpio nhăn lại cái mũi, "Thành quả của một buổi chiều đây sao? Thật xinh đẹp, Pansy —— cả bạn nữa, Astoria."
Cô gái nhỏ mỉm cười ngọt ngào với cậu, Slytherin cấp lớn bên người cô bé ngược lại nhỏ nhen bĩu môi, không kiên nhẫn hỏi cậu bé Slytherin năm hai vừa mới vội vã tiến vào phòng sinh hoạt chung: "Cậu đi đâu?"
"Đi ra ngoài đi một chút. Em lại cũng không cần ăn diện gì." Scorpio nghĩ nghĩ, "Chút nữa thay lễ phục xong em sẽ tới lễ đường liền."
"Chị đã thấy lễ phục của em rồi, Scorpio cưng, nhớ dùng cái cà vạt chị tặng đấy nhé." Pansy vứt cho cậu một cái mị nhãn.
"Chúng tôi chờ cậu ở lễ đường, " Draco ngắn gọn nói, "Còn có, sau khi vũ hội bắt đầu, nhớ rõ lời cậu nói."
Lễ phục của Scorpio là màu xanh quy củ Slytherin cộng thêm áo sơmi trắng, mặc vào một bộ trang phục chính quy kia, đứng trước gương ưỡn ẹo mấy phút đồng hồ, thỏa mãn nghe cái gương ngạc nhiên khen ngợi mình một hồi, Scorpio rút ra đũa phép, do dự có cần thêm hai cái thần chú nét mặt tỏa sáng hay không, sau lại nghĩ hình như cậu chẳng biết cái chú ngữ này, vì thế không thể làm gì khác hơn là hậm hực nhét đũa phép về trong túi quần, vội vội vàng vàng đi đến lễ đường.
Làm người ta ngoài ý muốn, Potter thế nhưng lại đứng ở bên ngoài hầm Slytherin chờ cậu.
"Dũng khí lớn thật, dám một mình một ngựa đứng ở cửa Slytherin luôn cơ đấy." Scorpio chạy tới, vỗ vai anh ta tấm tắc khen ngợi.
"Được rồi, xem như là trả công cho việc cậu thỏa hiệp đồng ý nhảy nữ bước đi." Nhìn thấy Scorpio, Harry rõ ràng thở phào một hơi, anh ta bỏ đũa phép vào lại trong túi. Scorpio nương cơ hội này đánh giá anh ta trong chốc lát, phát hiện cứu thế chủ nhìn qua cũng không tốn bao nhiêu tâm tư để chỉnh trang lại chính mình, nhưng có lẽ là dưới sự kiên trì của Sirius, anh ta đã lấy mắt kính xuống, dùng bùa chú điều chỉnh thị lực, điều này làm cho anh ta trông sáng sủa hơn không ít, thiếu cái kính quê mùa che lấp, cặp mắt xanh biếc càng trông đặc biệt tinh lượng hữu thần.
Bên tai Scorpio bỗng nhiên vang lên cuộc thảo luận của các cô nàng Hufflepuff mình đã từng nghe được ở trong phòng học, cho rằng Potter cũng rât anh tuấn.
... Merlin ở trên, lúc ấy cậu vừa chê cười vừa nghe, lại còn mỉm cười bày ra vẻ thần bí khó lường nữa chứ.
Hai người một đường trầm mặc, đến cuối không hẹn mà cùng dừng chân lại trước cửa lớn lễ đường, tiếp tục cùng nhau dán ánh mắt quái dị nhìn chòng chọc cánh cửa đáng sợ ấy.
Scorpio cảm thấy bản thân mình khẩn trương đến hít thở không thông, cậu căng cứng người, cố gắng cứng cỏi thấp giọng nói: "... Khiêu vũ mở màn xong, chúng ta liền giải tán, Potter —— có nghe thấy không?"
"Ừ, tùy cậu... Lại nói tiếp, có thể đừng khẩn trương như vậy được không, cậu nhỏ." Harry an ủi Scorpio, cứ việc kỳ thật giờ phút này bản thân anh ta còn khẩn trương gấp vạn lần so với bất luận kẻ nào, anh ta xấu bụng gợi ra, "Chúng ta tuyệt đối không phải lại cái tổ hợp bết bát nhất đâu —— cậu nhớ lại coi, còn có cái tổ hợp kinh tủng Sirius và Snape làm đệm lót cho chúng ta nữa!!"