Vị thuốc đông y dày đặc xông vào mũi, ở Anh quốc, có lẽ long trảo căn tu là thực vật có hương vị gần với thuốc Đông y nhất. Cho nên... có bệnh chữa bệnh, không bệnh cường kiện thân thể, Scorpio do dự một lát, vẫn há mồm ngoan ngoãn đem ba trăm Galleon ngậm vào trong miệng —— ba trăm Galloen đó, có lẽ sáng mai rời giường mình sẽ tìm được sáu khối cơ bụng trên bụng ha! Scorpio tự trào phúng nghĩ.
"Đứng có bày ra cái vẻ mặt đó. Chính bản thân nhóc nên chuẩn bị tâm lý sẵn, hài tử ngốc." Draco chán ghét cau mũi, một lần nữa ngồi trở lại trên ghế sa lông cầm lấy sách.
Kẻ bị vạch trần ý đồ mặt không đỏ im không đập mà áp tới, miệng ngậm thảo dược, mồm miệng không rõ nói: "Ư, anh không sinh khí?"
"Nước miếng của cậu muốn phun lên sách của tôi." Draco né sang một bên, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Scorpio lầu bầu thụt cổ về, lại nghe thấy Draco nói: "Tiếp tục quay về phá rụng toàn bộ cánh tay đi, sẽ không có long trảo căn tu cho cậu nữa đâu, đây là một mẩu cuối cùng, bị cậu lãng phí rồi."
"Em cảm thấy anh dễ bị thương hơn em nhiều, ngẫm lại, em cũng đâu phải là người cả ngày làm việc trên cao, anh mới là." Scorpio ngây ra một lúc mới phản bác, "Mang theo cái chổi nở hoa của anh nữa."
Draco đem mái đầu bạch kim sắc cao quý dời khỏi quyển sách, dùng ánh mắt 'Tôi không ngốc giống cậu' coi thường nhìn Scorpio, sau đó chậm rãi nói: "... Nó không có nở hoa, đó là mọc ra mầm mới."
Scorpio nhức đầu, không biết nên nói cái gì. Draco lại thở dài lần nữa, Scorpio cảm thấy đây tuyệt đối là ngày Draco có số lần thở dài của nhiều nhất từ lúc cậu biết anh tới nay, bạch kim quý tộc một lần nữa khép lại quyển sách đỏ hôm nay đã định trước không có cách nào lật sang trang mới, lãnh đạm nói: "Cậu nhìn chằm chằm tôi như vậy tôi không tài nào đọc sách được, Grater tiên sinh."
"Vậy đừng đọc nữa." Scorpio hoàn toàn không biết là những lời này có điểm kì quái, chỉ lo thuận cột leo lên, "Đến đây nè, dạy em khiêu vũ thì thế nào?"
Draco nhướng mày, nhìn cậu như nhìn một thằng điên. Scorpio xấu hổ hắng giọng một cái, nhìn trái nhìn phải nói lảng: "Giáo sư McGonnagal dạy nhảy thật sự là hỏng bét, anh hẳn là nên đi xem một chút."
"Không cần. Trước khi học được cách chạy nhảy, tôi cũng đã học xong khiêu vũ xã giao." Draco cao ngạo hừ một tiếng.
"Cho nên tới dạy em đi, đến đây đi đến đây đi." Scorpio chân chó mà cọ tới.
"Sau đó để cậu cùng Potter tại vũ hội giáng sinh nhẹ nhàng khiêu vũ áp đảo toàn trường sao?" Draco kiên quyết nói, "Không, đừng hòng mơ tưởng."
"Chỉ khiêu vũ mở màn thôi." Scorpio cảm thấy hạch não của mình phát đau, "Qua điệu nhảy mở màn, em liền cách anh ta thật xa."
Draco dùng đôi mắt màu xám bạc cẩn thận nhìn chăm chú cậu trong chốc lát, mỗi khi anh đang tự hỏi thời điểm, màu xám bạc kia sẽ trở nên thâm trầm hơn một ít, phi thường xinh đẹp, có điều hiện tại Scorpio không có tâm tình thưởng thức, cho nên ánh mắt như vậy sẽ chỉ càng làm cậu cảm thấy muốn cụp đuôi chạy trốn mà thôi, qua rất lâu, Draco mới miễn cưỡng mà hừ một tiếng. Scorpio biết, "Hừ" liền có nghĩ là có hi vọng, không "Hừ" liền tương đương không có lối thoát.
Cho nên khi Draco đứng lên, lăn lộn cầu hòa thành công khiến cậu nhóc thập phần đắc ý vênh váo lắm miệng chen thêm một câu: "Draco, kỳ thật đều tại anh em mới đáp ứng lời mời của Potter, cứ thử để những cô gái bị anh tống cổ đi đứng một loạt với Potter chờ em chọn xem, em sẽ không chọn ai hết —— "
Thanh âm ngừng bặt.
Bởi vì Draco lại đen mặt ngồi trở lại trên ghế sa lông.
"—— được, em sai rồi." Scorpio thần tình hắc tuyến, dị thường chân thành mà nói.
"Hiện tại tôi mới ý thức được từ khi bắt đầu nhập học năm trước tôi liền nuôi phải một con sói mắt trắng* không hơn không kém." Draco lạnh lùng nói, tiếng nói hoàn toàn khác so với bình thường, đại đa số thời điểm, anh đều là vương tử Slytherin lãnh diễm cao quý, thế nhưng hôm nay, trong âm điệu bằng phẳng vô phập phồng lại có càng nhiều là sự mỏi mệt.
* Sói mắt trắng: chỉ người vô ơn
Vì thế thành công khiến Scorpio chân chính áy náy. Cậu bắt lấy cổ tay của Slytherin năm tư, mở to đôi mắt màu đen xinh đẹp mờ nước: "Draco, thật có lỗi, em thật sự không có ý này, em chỉ là muốn nói... muốn nói, hức... anh không nên vì chuyện của Potter mà sinh khí với em, anh xem, em vội vội vàng vàng chạy theo mông anh, chẳng lẽ thật sự muốn xin anh dạy em khiêu vũ sao? Anh thực sự cũng biết, không phải mà. Khiêu vũ cái gì, kỳ thật em cảm thấy tự mình học cũng không tệ, chỉ là em muốn nói chuyện với anh, thật đó."
Ngữ khí ngược lại tràn ngập mười phần thành ý, đó là nếu không có nói cái câu sau cùng, Draco thực có khả năng thật sự sẽ vò cậu thành một cục nhét vào trong tủ quần áo. Xoi mói quay đầu lại liếc mắt cao thấp đánh giá cậu nhóc một lần, cuối cùng ghét bỏ nói: "Lễ Giáng Sinh năm nay tôi sẽ cân nhắc việc thay quà của nhóc thành cuốn 《Kỹ xảo ngôn ngữ và giao tiếp》."
Scorpio: "..."
"Tôi quyết định không bỏ không công nữa, bé-con-à."
Scorpio buông Draco ra, sau đó xê dịch mông.
"Dù sao cậu cũng là một con sói mắt trắng mà, tốt nhất là không nên bỏ chạy." Draco không tốt lành gì mà châm chọc, Scorpio cảm thấy mình có chút oan uổng, nhưng mà lúc này đây cậu không dám nói chuyện, hết thảy cái muốn lên án đều thu lại.
"Muốn tôi dạy cậu khiêu vũ, có thể." Draco từ tốn nói, "Vậy cậu phải bỏ ra cái gì đó."
Scorpio co rút khóe miệng: "Em không có tiền."
"Tôi có thể dùng Galleon chết đuối cậu." Draco mặt không đổi sắc mà nói.
"Được rồi, " vừa nghĩ tới nhà Malfoy đúng là có thực lực này, Scorpio cũng hiểu được mình ngu ngốc đến cỡ nào, "Anh nói thử đi?"
Draco cũng không vội nói ra điều kiện, trái lại chậm rãi lấy ra một cái đồng hồ quả quýt từ trong ngực nhìn thoáng qua, bảy giờ kém năm. Bên ngoài phòng sinh hoạt chung Slytherin một mảnh yên lặng. Vì thế vương tử Slytherin ngã người ra sau ghế sa lông gợi lên khóe môi, lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ, lười biếng nói: "Hôn tôi."
Scorpio không chút nghĩ ngợi, trườn qua nhắm vào khuôn mặt trắng đến quá đáng hôn bẹp một hơi.
"............",
Mùi thảo dược mang theo một chút cảm giác ướt át còn dừng lại trên hai má của chính mình, trong nháy mắt, Draco cảm thấy vẻ biếng nhác trên mặt mình suýt chút nữa vỡ nát ra đầy đất. Bạn đang đọc truyện tại # TRUмtгцуen .vN #
Nửa phút sau, dưới ánh nhìn chăm chú ngu ngơ không hiểu gì của Scorpio, anh lần thứ ba thở dài, thỏa hiệp đứng lên sửa sang lại áo đồng phục trên người, trầm mặc một hồi rốt cục vẫn cảm thấy không thể nhịn được mà xoay người hỏi: "Grater tiên sinh, cậu có cảm thấy cậu vẫn còn là một đứa nhỏ hay không?"
"Em vốn là chính là một đứa nhỏ mà."
Scorpio đúng lý hợp tình trả lời.