Tất cả mọi người trong sảnh không hề ngoài ý muốn đều xoay đầu lại, nhìn Harry chằm chằm, —— bất đồng với Cedric chiếm được ca tụng hâm mộ cùng thân mật ghen tị từ mọi người, giờ khắc này, kinh ngạc cùng hoài nghi chiếm cứ phần lớn trong mắt mỗi người. Lại nổi danh, thật sự là quá tuyệt vời mà... Harry tự trào phúng nghĩ, cho dù cậu đã sớm quen với chúng, nhưng khi sự tình một lần nữa phát sinh, Harry chán nản phát hiện, có lẽ bản thân cậu vĩnh viễn cũng không thể thản nhiên đối diện những loại ánh mắt đó, đặc biệt là khi cậu thật sự vô tội.
Lập tức lễ đường nổ tung, các học sinh bên bàn Hufflepuff hiện giờ trông phẫn nộ hơn bao giờ hết, mà Cedric —— a, Harry không nhìn thấy phản ứng của anh, bởi vì anh đã đi theo hai vị dũng sĩ trước đó biến mất trong cánh cửa nhỏ thần bí sau dãy bàn viên chức.
Các Gryffindor tỏ ra khó sử không biết nên biểu hiện như thế nào, học viện bọn họ xuất ra dũng sĩ, nhưng đó là không nên, một trường chỉ có thể có một vị dũng sĩ, hơn nữa Harry còn chưa đến tuổi.
Thậm chí biểu hiện của hai người bạn tốt nhất của cậu cũng bất đồng —
"Là ai ném tên của cậu vào?" Hermione hạ giọng, lo lắng hỏi.
"Hey, tớ nói này anh em —— cậu làm sao mà ném tên của mình vào trong đấy được thế?" Ron cầm thìa của cậu ta, thanh âm cao vút có chút quái lạ.
Hermione quay đầu không thể tin trừng cậu bạn tóc đỏ: "Harry không có, cậu là đồ ngốc! Cậu cả ngày đều ở một chỗ với cậu ấy, cậu ấy khi nào làm gì chẳng nhẽ cậu còn không biết? —— cậu nghĩ là Sirius sao Harry? Chú ấy luôn muốn cậu tham gia một vài hoạt động gì đó mà."
Đúng rồi, Sirius. Harry theo bản năng ngẩng đầu nhìn bàn nhân viên của trường, ở nơi đó, cha đỡ đầu của cậu đã đứng lên khỏi chỗ ngồi, trên mặt không hề là biểu tình khoái trá, trái lại có vẻ phi thường khẩn trương và hoảng hốt, chú ấy đang mê mang nhìn cậu, sắc mặt tái nhợt —— "Không, không phải." Harry nhỏ giọng nói, "Sirius không làm, cậu xem vẻ mặt của chú ấy thì biết."
Hermione hé môi còn muốn nói gì đó thì Dumbledore đã đánh gãy lời của cô bé, cố đem lực chú ý của mọi người hấp dẫn đến chỗ của mình, thời điểm cụ nói chuyện, Harry mơ hồ nghe thấy được Ron than thở đại loại giống như "Chính là cậu ấy có áo tang hình", Harry cảm thấy dạ dày chính mình xoắn lại thành một cục, điều này làm cho cậu nghĩ đến việc liều lĩnh đứng lên, giữ chặt thằng bạn của mình sau đó đánh nó một trận.
"Yên lặng ——" Dumbledore khuôn mặt nghiêm túc, cụ không nhìn về phía Harry, đôi mắt bình tĩnh màu lam lặng yên quét nhìn mỗi một học trò trong sảnh đường, bao quát cả Dumstrang lẫn Beauxbatons, "Hiển nhiên, chiếc cốc lửa đã xuất hiện một ít vấn đề."
"Hủy bỏ cái tên cuối cùng là lựa chọn tốt nhất, Dumbledore." Karkaroff cũng đứng lên, nhàn nhã mà nói.
"Tôi đồng ý lời Karkaroff nói, Hogwarts không nên có hai dũng sĩ, điều này không công bằng." Khuôn mặt bà Maxime căng bạch, nhìn qua như con hà mã phẫn nộ, "Nếu thằng nhỏ này cũng tham dự trận đấu, tôi cho rằng Beauxbatons cũng có quyền tuyển ra vị dũng sĩ thứ hai."
"Chúng ta không có đủ nguồn lực để thêm hai tuyển thủ vào trận đấu, Maxime thân mến." Dumbledore thản nhiên nói, hiện tại, lão đầu này rốt cục cũng chịu thể hiện ra một chút dấu vết của tuổi tác, cụ thập phần mệt mỏi thở dài một tiếng, "Tôi vô cùng tin tưởng học sinh của Hogwarts được chiếc cốc tuyển ra, thế cho nên dù tôi khinh thường kẻ đã động chân động tay với nó để cho ra vị trí thứ hai ở Hogwarts, kia vẫn là học sinh vị thành niên."
Bà Maxime hừ một tiếng: "Tôi cũng đồng dạng có mười phần tin tưởng với học trò của mình."
"Tôi cũng không hoài nghi điểm ấy, Maxime. Là chú ngữ giới hạn của tôi xuất hiện lỗ hổng —— tôi cảm thấy vô cùng có lỗi vì điều này."
Karkaroff khinh miệt mà nói: "Xin lỗi không có hiệu lực trong bữa ăn tối nay, Dumbledore."
"Lý luận thì đúng vậy, nhưng trước sự thật đã định, nó có thể." Dumbledore nhẹ giọng nói hết, tiếp đó, cụ hơi xoay thân, hướng Harry ra hiệu, ý bảo cậu nhanh chóng tìm đến phía bên bàn nhân viên, sau đó đi vào cánh cửa nhỏ kia.
Harry cứng ngắc đứng lên, chân đạp trêm tấm thảm mềm mại, cảm thấy cả người đều lơ lơ lửng lửng, sau lưng cơ hồ bị ánh mắt mọi người bắn đến xuyên thủng —— so với cơn phẫn nộ của nhóm Hufflepuff được coi là trung thành nổi tiếng thì ánh mắt sướng khi người gặp họa như đang xem hài kịch của lũ Slytherin quả thực thân thiết đáng yêu lạ kì.
Tiệc tối kết thúc, các học sinh đứng lên, trò chuyện với nhau chuẩn bị rời khỏi lễ đường —— nguyên bản, Harry cũng có thể đứng ở trong đội ngũ đó, vui vẻ đpá lại sự hưng phấn của các Hufflepuff, sau đó cùng Ron đoán thử xem nội dung hạng mục thứ nhất là gì ——
Sau lưng, sự ân cần từ ánh mắt của Sirius cũng không mang đến được bao nhiêu an ủi cho cậu, thời điểm dạ dày đã xìu xuống tận mông, Harry thăm dò đẩy cánh cửa lạnh băng kia ra.
Cửa mở.
...
Draco trì hoãn ngồi bên lò sưởi, từ đầu tới cuối, anh có vẻ lãnh tĩnh đến sợ.
"Có thể là toàn bộ học sinh trong Hogwarts, duy chỉ Potter là không thể đem tên mình ném vào chiếc cốc lửa." Zabini như có điều suy nghĩ mà ngồi xuống kế bên anh, nhẹ giọng nói.
"Này mà cũng là ngoài ý muốn, sắp tận thế rồi sao?" Scorpio trợn cao mí mắt, ngồi xếp bằng trên tấm thảm mềm mịn chống cằm nhìn Bích Thúy chậm rề rề bò đến bò đi trên cái bàn trước mặt.
"Không, " Draco cao ngạo nói, "Bởi vì cậu ta làm không được."
Scorpio ngẩn người: "Sao anh khẳng định thế?"
"Bởi vì tôi làm không được, cậu ta lại càng không." Draco bình tĩnh gẫy nhẹ nhánh tóc bạch kim mềm mại của mình, "Cái tên Potter đó không có bản lĩnh lớn đến mức có thể đã lừa gạt Dumbledore —— cho dù lằn giới hạn tuổi tác có sơ sót, thì cũng không đến phiên đại não của cậu ta có thể nghĩ."
"Có thể ai đó đã ném tên của anh ta vào chiếc cốc." Astoria tao nhã ngồi xuống bên người Scorpio, vị trí của cô đối diện với Draco đang nằm ngửa trên ghế sa lông, người sau hơi ngẩng đầu, đồng ý nhìn cô một cái, sau đó lại ngã sấp trở về. Sự giao hòa nhỏ nhỏ này khiến Scorpio cảm giác không tốt lắm, hắng giọng một cái, lấy tư thế của Bích Thúy, vô thanh vô tức mà xê dịch sang bên cạnh.
Lập tức cậu lại cảm thấy không ổn, làm bộ như lơ đễnh nhìn lướt qua Astoria, cũng may người sau không hề phát hiện một ít chuyển động nhỏ này.
Thật đáng ngạc nhiên. Scorpio tự trách bản thân, cũng âm thầm phát thệ không được như vậy nữa —— bọn họ đều là bằng hữu của mi, mi hẳn là nên duy trì.
Trải qua một đêm trăn trở khó tránh, Scorpio chiếm được một cái kết luận, đó chính là: làm không được.
Ngày hôm sau là cuối tuần, khi Scorpio ủ rũ tắm rửa xong rồi xuống lầu, Draco đã đợi sẵn ở bên lò sưởi phòng sinh hoạt chung —— Pansy không biết tung tích, Draco cùng Goyle, Crabbe còn có Zabini đang viết một bài luận văn nhìn dài đến đáng sợ, bên người Draco đặt bộ sách cơ bản dày cui, mà tấm da dê của anh đã muốn rũ xuống tới trên mặt đất.
"Nhìn cặp mắt đen thùi của cậu trông như đã gần một thế kỷ chưa có một bữa nào ngủ ngon vậy."
Lúc Scorpio ngồi xuống bên cạnh, vương tử Slytherin đẩy ra tập luận văn của mình ( Goyle như phát hiện cứu tinh mà một phen chộp lấy bắt đầu chép lấy chép để), Draco từ bên tay cầm lên đũa phép, nắm lấy cằm cậu xoay lại về phía mình, cưỡng chế nó hướng về bản thân.
Mặt Scorpio phối hợp đỏ lên một chút, sau đó đẩy ra cánh tay Slytherin cao niên cấp than thở: "A, đừng làm thế, em không phải là một cô gái nhỏ."
"Tôi đương nhiên biết cậu không phải, tật xấu thật nhiều." Draco lười biếng buông tay, thoắt cái đã thi vài bùa chú cùng loại với bùa nét mặt rạng ngời trên mặt Scorpio, hiện tại ngay cả bản thân Scorpio cũng hiểu được đã tốt hơn một ít.
"Ách, " nhìn bạch kim quý tộc ném khai đũa phép của mình xoay người đi đến chỗ Goyle đoạt lại tấm da dê, Scorpio mờ mịt mà nhìn bốn phía, cuối cùng hỏi ra một vấn đề quỷ dị, "Astoria đâu?"
Vừa nói ra, Scorpio liền hối hận. Phút chốc, một phạm vi nhỏ trong phòng lâm vào trầm mặc đáng sợ.
Zabini đình chỉ cánh tay đang viết liên hồi, ngẩng đầu lên. Mà Goyle cùng Crabbe cũng quên dành giật tấm da dê cùng Draco, người sau nhanh tay chụp lấy, một phen kéo bài tập độc dược của mình về, sau đó anh nghiêng người nhìn Scorpio, lông mày nhướng cao, Draco đương nhiên mà hỏi lại: "Làm sao tôi biết, có lẽ là ở thư viện?"
Scorpio hướng anh vô lực cười cười.
Draco có chút nghi hoặc mà hơi cau mày: "Cậu xảy ra chuyện gì?"
"Em không sao hết."
"Không, cậu có sao đấy." Vương tử Slytherin hôm nay nhàn đến đau trứng, tựa hồ không định cứ dễ dàng buông tha cho Scorpio như vậy, anh tiến lại gần, Scorpio thậm chí ngửi thấy được mùi long thủy luôn đọng trên người anh, "Nói rõ xem." Thanh âm trầm thấp, tràn ngập hấp dẫn.
"Đừng đùa em ấy, Draco." Zabini không thể không bất đắc dĩ nhắc nhở hai người đối diện.
Draco không để ý tới hắn, ngược lại được đằng chân lân đằng đầu mà càng thêm áp sát, Scorpio nhích mông, cuối cùng ngửa mặt ngã vào ghế sô pha mềm mại, đầu nặng nề nện ở trên đùi Crabbe, người sau rên một tiếng, tỏ vẻ mình bị nện một cái rõ đau.
Lúc này, Scorpio cho là chóp mũi của mình gần như đã chạm phải chóp mũi cao ngất mà tái nhợt của Draco, thì Draco ngẩn người, hơi mị lên cặp mắt màu xám bạc, vươn tay thô lỗ kéo Scorpio lên: "Đứng lên, nằm ở trên đùi Crabbe còn ra thể thống gì?"
"A, cũng không biết là ai bức, ai biểu anh anh dựa sát vào em như vậy làm chi?" Scorpio căm tức mà phản bác.
"Có lẽ cùng cậu có một nụ hôn chào buổi sáng nhiệt tình chăng?"
"Nhanh cút đi."
"Được rồi, con nít không biết lớn nhỏ, trở lại chuyện chính, đến nói với tôi thử, cậu gần đây không bình thường như thế nguyên nhân là bởi vì Astoria sao?"
"......" Có lẽ, nhưng cũng không hoàn toàn là như thế, Scorpio lựa chọn trầm mặc.
Tại trong mắt Draco, thì đó chính là cam chịu. Anh có vẻ không quá sức kinh ngạc, hiện tại, anh hoàn toàn lui ra, tùy tiện bắt lấy một quyển sách bên tay có cái tên dọa người là 《thảo dược học tinh tế》, không chút để ý giở ra, chính là ai cũng biết, lực chú ý của anh cũng không đặt trên đó. Trong phòng sinh hoạt chung an tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng rung động "Lép bép" từ lò sưởi âm tường do củi nổ phát ra.
Chẳng nói chẳng rằng "Ba" một tiếng, Draco đóng quyển sách lại.
Anh hơi nhắm mắt lại, ngưỡng người tựa vào chiếc ghế sa lông mềm mại có màu xanh lục của Slytherin, vẻ mặt cực kì bình tĩnh nhưng xa cách.
Thật lâu sau, anh mở đôi mắt màu xám bạc, quay đầu nhìn Scorpio: "Cậu thích cô ta?"
Scorpio lắc đầu.
Nhưng hiển nhiên Draco không tin, anh bật cười, nhưng là nhìn qua cũng không có bao nhiêu ý cười: "Chẳng lẽ cậu muốn nói, cậu thích tôi?"
Bút lông chim của Goyle vạchmột đường lên tấm da dê, Zabini ngồi trên chiếc ghế đơn, thủy chung vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm hai người.
Scorpio không nói gì mà đứng lên, lấy xu thế sét đánh không kịp bưng tai dán một tờ bùa màu vàng lên ót Draco, nụ cười có vẻ khá lạnh đạm của Draco cương lại trên mặt, cả người cứng ngắc mà định tại chỗ.(nói ngu hả con =)))))
"Tôi tình nguyện đi thích Potter." Scorpio trào phúng nói.
Tiếp, tiểu Slytherin lấy một loại ánh mắt như nhìn xuống chúng sinh từ trên cao quét một vòng qua các học sinh năm tư chung quanh, thanh âm khàn khàn mà cảnh cáo: "Ai cũng đừng mong cố gỡ tờ giấy vàng này ra, nếu không tôi cam đoan kẻ đó sẽ xui xẻo liên tục trong một tuần —— ngốc ở đó đi, vương tử điện hạ. Ai cũng không thể nào cứu được anh đâu."