—— trên thực tế, không có gì là không thích hợp cả. Scorpio một tay chống cằm, tay kia thì cầm lấy bút lông chim đặt trên tấm da dê xuất thần nhìn bục giảng, một chữ cũng không nghe lọt —— hiện tại, Sirius đang làm gì đó, khiến cho mọi người trong lớp đều hú hét vỗ tay, a, mặc kệ đi, giáo sư Black.
Draco cùng Astoria hôn môi, chuyện này thực bình thường. Bọn họ là đối tượng đính hôn đã đĩnh của nhau, không phải sao.
—— chính là Astoria năm nay mới có mười ba tuổi! Ở Trung Quốc, đó còn là lần đầu tiên! Muốn kiếm một người khác giới tính ngồi cùng bàn cũng chả có!
Trong lòng một thanh âm khác hò hét.
... Các quý tộc đều trưởng thành sớm —— lễ trưởng thành gì gì đó, quên rồi sao? Mà mày quản việc này làm gì?
Scorpio chế giễu, ở trong lòng phản bác cái âm thanh kia, sau đó, cậu thành công.
Cái thanh âm chẳng biết tại sao lại luôn nhì nhèo phản đối kia rốt cục đã nhín thin —— có lẽ là bởi vì mình gần đây quá mức quấn Draco?... Ác, quấn... Mình ghét cái từ này. Tự chán ghét mà hơi hơi nhíu mày, Scorpio cố gắng kéo lực chú ý của bản thân trở về lớp học, chính là ngay cả động tác huy dũa phép của Sirius cũng có thể khiến cậu nghĩ đến cánh tay tái nhợt chống lên tường của Draco, vướng trên mặt Astoria sợi tóc màu bạch kim...
Ông trời của tôi, đình chỉ cái ý tưởng này ngay đi.
Scorpio vô lực rên rỉ một tiếng, đem đầu của mình đập lên bàn ——
Này phát ra tiếng động không nhỏ.
"Á! Scorpio —— không không, trò Grater, trò làm sao thế —— a, đáng chết!" Tay Sirius run lên một cái, không cẩn thận đem cái chú ngữ đang muốn che dấu bắn về phía cậu trai Gryffindor đương hưng phấn đến thần tình đỏ bừng ngồi ở hàng trước nhất, nam sinh kia lập tức mãnh liệt bắn lên túm cổ của mình, bắt đầu tựa như một cái động cơ bọt mà điên cuồng khạc bong bóng ra ngoài——
"Finite Incantatem(Thu hồi pháp thuật)! —— thực xin lỗi, chàng trai!" Sirius bất an nói, "Trò không có việc gì chứ?"
"Khụ khụ, con không việc gì, giáo sư." Cậu nam sinh xui xẻo phất phất tay, Sirius hướng cậu ta nhún vai, tiếp tục lên lớp. Lúc Sirius xoay lưng bắt đầu tiến hành chép bài trên bảng đen, cậu Gryffindor kia quay đầu, bắn cho Scorpio một cái nhìn oán hận.
Một Slytherin tóc nâu năm hai ngồi bên cạnh Scorpio nghiên nguời, hạ giọng hỏi: "Cậu có khỏe không, Scorpio?"
Cậu ta tên là Courier Baddock, bình thường ở lên lớp đều ngồi cách Scorpio khá xa, cơ hội bọn họ nói chuyện rất ít —— khi đi học, thường thì Scorpio sẽ ngồi cùng một nơi với Astoria và Martina, mà những lúc khác, lại là cùng nhóm Draco ở một chỗ... Hiển nhiên, khóa học đầu tiên hôm nay Astoria vắng mặt, Martina ngồi ở bên trái cậu, xoay đầu sang nhìn thân thiết.
Baddock bỗng nhiên bắt chuyện khiến Scorpio ít nhiều cảm thấy có chút vui mừng, xem ra nhân duyên của cậu quả thật không tệ (nhóc chỉ có duyên với con trai thôi =))))), cậu mỉm cười với cậu bạn tóc nâu, lắc lắc đầu.
"Cậu nhìn cứ như bị mất hồn mất vía ấy, chàng trai." Martina trách cứ nói.
"Tớ có hơi quan tâm đến thời điểm công bố danh sách dũng sĩ tối này... Ừm, cậu biết đấy, tớ rất tò mò." Scorpio thuận miệng quăng ra một lý do.
"Được rồi, " Martina thỏa hiệp, tiếp tục cúi đầu chép bài lại than thở, "Dù sao cậu luôn đúng —— "
Lời này sao nghe có điểm kỳ quái vậy? Scorpio ù ù cạc cạc nhìn cô bạn hy vọng có thể có được một lời giải thích, đáng tiếc thẳng đến tan học khi hai người đã trở ra hành lang ồn ào, Martina cũng chỉ tao nhã kéo cánh tay cậu, không chớp mắt mà đá chân rảo bước về đại sảnh đường.
...
Trong nháy mắt đẩy ra cánh cửa đại sảnh nặng nề, Scorpio có chút chùn bước ——
Việc này kỳ thật rất buồn cười, bởi vì cậu không có gì phải sợ cả. Nhưng mà, chỉ cần vừa nghĩ tới việc Draco đang ở đây, cậu liền cảm thấy có chút mờ mịt, trên thực tế, Scorpio không biết mình nên bày ra biểu tình ra sao —— mà lúc này, mặt của cậu đã muốn cứng ngắc đến sắp rụng rớt lả tả.
Không xong nhất chính là, Draco nhất định sẽ ở đàng kia, bởi vì sáng hôm nay, năm tư Slytherin không có khóa.
Cảm giác thất bại cùng rối rắm lúc ở trên lớp phòng chống nghệ thuật hắc ám đánh úp lại như bài sơn đảo hải*, Scorpio gian nan nuốt nước miếng, nghĩ bản thân bắt đầu có chút khó thở... Được rồi, hiện tại mình thừa nhận mình bị bệnh thần kinh, bây giờ cái mình cần không phải là ăn trưa, mà là tìm một chỗ an tĩnh, nơi không có người, bình tâm lại trong chốc lát, hoặc nếu như có thể, liền hảo hảo phun ra một trận.
*排山倒海: dời núi lấp bể
Đáng tiếc hết thảy đã muốn chậm.
Trước khi cậu kịp quay đầu chạy trốn, Martina đã bình tĩnh đưa cậu đến bên chiếc bàn xanh bạc chủ đạo đan xen. Scorpio nhanh chóng ngẩng đầu thoáng lướt qua, Draco quả nhiên ngồi ở vị trí của anh ấy... Được rồi, bên cạnh anh, cũng chính là vị trí bình thường Scorpio hay ngồi ít nhất vẫn còn trống, không biết sao, Scorpio lại vì thế mà thở ra một hơi, hơi thả lỏng thân thể, cho dù trước nay cậu chưa từng có bất kì nghi ngờ hay phỏng đoán gì đối với quyền sở hữu vị trí đó ——
Giờ phút này, vương tử Slytherin đang cúi đầu không chút để ý lướt qua tờ nhật báo tiên tri của ngày hôm nay, đây vốn thứ được đưa tới vào bữa sáng, bất quá rõ ràng là anh chưa kịp nhìn, bởi vì anh ấy đang bận cùng Astoria ——
Được rồi, ngưng tất cả đi! Cậu Scorpio Grater! Mi đủ điên rồi đó!
Kéo thân thể cứng ngắc, Scorpio ngồi xuống bên người Draco.
"Chúa ơi, Scorpio!" Pansy ngạc nhiên mà ôm mặt —— lúc Alpha Barut không ở gần, trông cô bình thường hơn rất nhiều, cô kinh tủng nhìn Scorpio hô nhỏ, "Em biến mình thành gì thế này?"
Khóe mắt Scorpio chú ý tới, động tác lật báo của Draco hơi khựng lại một chút, sau đó dường như không có việc gì mà tiếp tục trở qua.
"Em tốt lắm, Pansy." Cậu hắng giọng một cái, tận lực bảo trì trấn định, sau đó bắt đầu vẽ rắn thêm chân mà nói ——
"Trên thực tế, em chỉ đang khẩn trương thôi, chị biết đấy... Em muốn biết kết quả từ chiếc cốc lửa tối hôm nay, ý em là... dũng sĩ của Hogwarts, em hy vọng nguời đó có thể là một Slytherin, thật đáng tiếc, dưới mười bảy tuổi không thể tham gia, ừm, mà sư huynh của em lại đến đây, bình thường hắn xuất hiện đều đồng nghĩa với phiền toái, nó làm cho em bất an —— "
Nói năng lôn xộn một trận rồi, vô lực ngậm miệng lại, Scorpio muốn vả miệng mình. Nếu vào ngày thường, Draco chỉ sợ đã sớm phát biểu cái nhìn một phen với nó, mà hôm nay, anh lại bảo trì trầm mặc khác thường. Pansy thì quỷ dị mà nhìn Scorpio, tiểu Slytherin vội hướng cô nàng tóc đen cười cười, bắt đầu có chút đồng cảm với cô, bởi vì ngay cả bản thân cậu cũng không biết mình nói gì.
"Không ai trong Slytherin bỏ tên vào chiếc cốc lửa cả." Pansy sắp xếp lại vẻ mặt của mình, chậm rãi nói, "Chị còn tưởng em thấy?"
"Đúng, em nhìn thấy." Scorpio lộ ra nụ cười xấu hơn cả khóc, trong lòng cào vài phát lên vách tường Hogwarts.
Cũng may sau đó, bữa trưa bắt đầu —— có lẽ xuất phát từ nguyên nhân tế nhị nào đó, các học sinh Dumstrang tính cả Karkaroff đều ở trên thuyền lớn của họ, chỉ có học sinh Beauxbatons quay lại đại sảnh Hogwarts, bọn họ ngồi bên bàn Ravenclaw, cô nàng có một đầu bạch kim kia có vẻ đặc biệt bắt mắt, buổi sáng hôm nay, cũng chính cô là người đầu tiên đem tên thả vào trong chiếc cốc lửa ——
"Ron Weasley đang nhìn cô ả, xem chừng muốn chảy cả nước miếng." Vào lúc Fleur Delacour hất mái tóc dài xinh đẹp đi qua bên dãy bàn Gryffindor xin hỏi súp gan ngỗng, Pansy trở mình xem thường chán ghét nói, "Chị còn tưởng tên đó thích em, Scorpio."
Scorpio cười gượng hai tiếng, quyết định bỏ qua chủ đề này.
Cái vị vẫn luôn bảo trì trầm mặc bên bỗng kia giật giật, Scorpio run lên, run tay thả cái thìa trong pudding vào điểm tâm ngọt đông lạnh trong chén bạc. Màu da nhợt nhạt chợt lóe qua, cướp lấy, trên bàn cơm xuất hiện một sinh vật màu xanh, bị mùi vị ngọt ngào hấp dẫn, Bích Thúy chậm rì rì thò đầu ra, tiếp đó là ba cái chân vừa ngắn lại vừa múp của nó, cuối cùng bắt đầu dốc sức đi về phía cái chén của Scorpio.
"A, Draco, cậu cũng mang tên nhóc này ra à." Zabini lướt qua Draco nhìn Bích Thúy đang đến bên tay Scorpio, "Này cũng không bình thường nha, thông thường chỉ vào bữa sáng mới có thể thấy nó mà."
"Ừ." Draco không yên lòng lên tiếng, thanh âm so với ngày thường có vẻ trầm thấp khàn khàn hơn chút đỉnh, "Tôi quên mang ra sáng nay."
Bích Thúy lấy đầu cụng cụng đầu ngón tay Scorpio(hảo khả ái a~), trước khi Scorpio làm ra động tác gì, Draco đã đem nó trở về, nói với sủng vật của mình: "Mày không thể ăn thứ đó."
"..." Scorpio không dùng đầu óc suy nghĩ mà thốt ra, "... Kỳ thật ngẫu nhiên ăn một lần cũng không vấn đề gì."
Tay Draco treo ở giữa không trung.
Đôi mắt màu xám bạc bình tĩnh quét qua Scorpio một cái, trước khi không khí càng trở nên quỷ dị, anh thế nhưng lại thỏa hiệp, thả lại Bích Thúy cạnh tay Scorpio, vươn ra đầu ngón tay nhợt nhạt sờ sờ đầu chú rùa ba chân: "Chỉ một chút thôi đấy."
Cuối cùng ai cũng không biết Bích Thúy rốt cuộc đã ăn hết bao nhiêu pudding caramel, tóm lại cuối cùng khi Zabini tốt bụng mở miệng nhắc nhở, trong chén điểm tâm ngọt của Scorpio chỉ còn dư ra một chút nước pudding.