Quý Tộc

Chương 56: Scorpio & chồn sương



Vào lúc Scorpio hấp tấp tìm khăn ăn trên cái bàn chật kín để thải hết thức uống ngọt ngấy trong mũi ra ngoài, còn Draco căng cứng mặt, giữ nguyên khuôn mặt ngay đơ nghiêm nghị ấy đến tận cuối bữa tiệc khai giảng... Đáng tiếc, màu đỏ lộ bên tai bán đứng ý nghĩ thực của anh, Pansy nắm được cơ hội lại cười càng dữ hơn —— sự tình là thế này, mỗi khi cô xoay mặt sang phía Draco dự kiến nói một câu đàng hoàng, đều sẽ nhịn không mà giật giật khóe miệng cười quỷ dị.

Cuối cùng hết thảy kết thúc sạch sẽ với sự bạo phát của Draco.

"Được rồi, Draco, đừng ngại —— ít nhất lúc ấy chúng em cũng không có cười." Khi bước vào phòng sinh hoạt chung Slytherin, Scorpio vỗ nhẹ vào vai vương tử Slytherin, phi thường chân thành nói.

"Cậu không có, " Draco cắn răng nói, "Bởi vì khi đó cậu đang bận giúp bản thân khỏi bị nước bí đỏ sặc chết—— Dumbledore chết tiệt! Lão già suốt ngày điên điên khùng khùng đó..."

Cửa phòng sinh hoạt chung Slytherin bị đẩy ra, câu nói của Draco dừng lại khi nhìn thấy giáo sư Snape, lúc này, viện trưởng Nhà Slytherin đang đứng giữa phòng sinh hoạt chung, trên thực tế, Scorpio phát hiện nếu như không có chuyện đặc biệt gì phát sinh, có lẽ giáo sư Snape chỉ xuất hiện ở đây một lần một năm, hầu hết thời gian thầy vẫn thích đứng ở trong phòng làm việc của giáo sư độc dược gần lối ra vào phòng nghỉ hơn nhiều.

Chỉ dùng thời gian rất ngắn, liền vang lên lại đã chỉ định "Dẫn đường giả" đi trợ giúp tân nhập năm nhất lúc. Vào khoảng thời gian này năm ngoái, "Người dẫn đường" của cậu vừa vặn là người mới học năm ba – Draco, nghĩ vậy, trong lòng Scorpio rối rắm, như vậy năm nay, có lẽ Draco còn sẽ ——

"Không, năm nay tôi sẽ không tiếp tục làm việc này." Draco nói với Zabini chắc như đinh đóng cột, anh xem thường liếc Scorpio một cái, "Năm trước đã dành nguyên một năm để nhào nát tư tưởng bản than, vậy còn chưa đủ à?"

Scorpio quay đầu mặt dày giả cười nói với bạch kim quý tộc: "Nói xạo, em là một bé ngoan đó."

"A, Blaise, cậu nghe thấy âm thanh gì không?... Tường Hogwarts muốn đổ!" Draco mặt không đổi sắc đánh giá tên nhóc so với mình còn lùn hơn một cái đầu, hướng cậu hừ mạnh mũi.

Zabini cười dài, anh chàng lắc đầu, dùng ngữ khí sủng nịch nói với hai người nói: "Được rồi, tớ không thiết gia nhập với hai người đâu."

...

Ngày hôm sau, cơn bão bên ngoài tòa lâu đài hiển nhiên đã ngưng lại, tuy rằng thời tiết vẫn không tốt như trước, nhưng từng đó cũng đủ khiến tâm tình mọi người thoải mái hơn một ít. Draco dường như đã quên khuấy chuyện tối hôm qua, hiện giờ, anh đang ngồi trên dãy bàn Slytherin, lười biếng phết mứt trái cây lên miếng bánh mì nướng đã có một lớp bơ thật dày, thuận tiện lớn tiếng cười nhạo mỗi một kẻ có ý đồ tiếp cận chiếc cốc lửa để báo danh, lại bởi vì không đủ tuổi mà bị cái lằn tuổi của Dumbledore hất văng ra ngoài —— nhìn chung thì toàn là đến từ Gryffindor.

"Scorpio, học kỳ này em vẫn sẽ theo tụi chị lên lớp sao?" Pansy ghé lại, nhẹ nhàng hỏi.

Scorpio suy nghĩ một lúc, cuối cùng lắc đầu: "Em nghĩ không cần đâu, chị xem, em có thể đối thoại bình thường theo mọi người không phải sao."

Vương tử Slytherin phát ra một tiếng cười lạnh khinh khỉnh từ trong khoang mũi.

"... Là một tin tức tốt đây, " Zabini cũng gia nhập đề tài, giả cười nói, "Trên lớp học độc dược, nhờ có sự hổ trợ của em mà Draco luôn hoàn thành độc dược sớm hơn anh một ít."

"Cho dù tự mình thì tôi cũng vẫn sẽ nhanh hơn cậu, cứ chờ xem, Blaise." Draco buông miếng bánh mì hướng Zabini khiêu khích nói, cứ như là đã bị coi khinh. Dứt lời anh hơi khựng lại, một lần nữa lôi Bích Thúy đang muốn vượt mặt mình trở về ngăn cách xa với đồ ăn của Pansy, kéo dài âm điệu nhấn mạnh ra mệnh, "Đưa thời khóa biểu của nhóc cho tôi xem, cỏ mang cá."

"Anh muốn làm gì?" Scorpio cảnh giác hỏi.

"Tôi còn có thể làm gì với cậu?" Draco không kiên nhẫn mà hỏi lại, "Chỉ là nhìn xem mà thôi."

Scorpio trừng mắt nhìn anh nửa ngày, cuối cùng đành thỏa hiệp than thở lấy thời khóa biểu từ trong túi sách đẩy vào tay Draco. Thiếu gia nhà Malfoy vô cùng hài lòng với điều này, anh vuốt cằm, cố làm ra vẻ trang trọng mở tờ khóa biểu kia, sau khi lướt nhanh qua một lượt, anh dùng ngữ khí quái dị nói: "Lớp học thảo dược... Theo sát theo sau là lớp học độc dược... Tôi chỉ sợ cậu xui rồi, nhóc con."

"Cái này tớ có thể lý giải —— thông thường nếu bố trí như vậy, lớp thảo dược rất có thể sẽ phải chuẩn bị tài liệu độc dược cho lớp học độc dược, cứ như vậy, thì thứ được tiếp xúc trên lớp thảo dược sẽ không đơn giản là thực vật đâu, còn có thể là đỉa..." Pansy nhăn mặt vẻ ghê tởm, "Hoặc là chuột xám, tự tay lấy mật của chúng nó, eo."

... Rất nhanh Scorpio liền hiểu ý Pansy nói là như thế nào.

Khi cậu đeo cái bao tay, đối mặt với một thùng ếch vui vẻ đầy ụ và bặt buộc phải nghĩ ra biện pháp để lấy óc của chúng nó, cậu cực kì hy vọng sáng nay bản thân cứ bám rễ không chịu rời giường luôn đi.

"Scorpio, làm gì đi." Người cộng tác của cậu, Astoria thực sự trông bình tĩnh quá đáng, Scorpio cho rằng xét về cách thể hiện với thành tích học tập của cô thậm chí còn có chút giống Hermione Granger, "Ít nhất cũng phải khiến chúng nó im đi, để chúng ta còn lấy dao chặt đầu chúng." Cô bé có mái tóc quăn dài vàng kim nói.

Scorpio sợ hãi mà ngẩng phắt đầu nhìn cô bạn: "Cậu nói gì?"

"Ôi, tớ chẳng muốn nhắc lại đâu, nhưng mà chúng ta phải làm chúng bất tỉnh." Astoria nâng lên chiếc cằm lanh lãnh, ngạo mạn mà nói.

"Tớ sẽ không chặt đầu chúng nó." Scorpio chán ghét kháng nghị.

Cô nhỏ Slytherin hướng một góc không ai thấy đảo mắt xem thường: "Đừng có mà giống con gái hơn cả tớ, được chứ."

... Nếu khí thế đàn ông có nghĩa là phải đi giết ếch ấy hả, mình tuyệt không ngại thu "cậu nhỏ" lại để bản thân tạm thời biến thành một cô nàng đáng yêu đâu. Scorpio âm thầm nghĩ, nhưng cậu thực thông minh khi không nói ra thành lời... Nếu nó rơi vào tai Draco, anh ấy khả năng sẽ trực tiếp lao ra từ lớp bùa chú rồi ninh rụng đầu cậu. Nghĩ đoạn, Scorpio chần chờ lấy ra một lá bùa, quơ quơ, sau đó nhét vào cái thùng đầy những sinh vật nhỏ nhỏ lóc nhóc, nhanh lẹ đậy nắp: "Thời điểm quan trọng, chúng ta cần phải sử dụng một chút phương pháp quê nhà." Cậu cười hì hì nói với Astoria.

"Tớchẳng trông mong gì cậu có thể dung bùa chú hôn mê với chúng nó." Astoria gật nhẹ đầu, lúc Scorpio mở nắp ra lần nữa, không chút do dự thò tay vào thùng bắt ra một con ếch, sau đó dùng con dao sắc bén chặt đầu nó xuống, máu đỏ tươi bắn một đường trước ngực cô bé, toàn bộ quá trình, cô gái nhỏ vẫn giữ im khuôn mặt đơ đơ, cô bé cũng không ngẩng đầu lên mà nói, "Merlin chứng giám, Scorpio, lấy óc chúng nhanh đi —— nếu cậu không hành động, chúng ta sẽ không tài nào hoàn thành nhiệm vụ nổi."

Scorpio dùng hai ngón tay nhấc cái đầu ếch bị băm xuống, ghê tởm lấy cái nhíp chuyên dụng để tách não sinh vật nhỏ chọc chọc nó, cúi đầu một cái lại phát hiện mình trước mặt đã có bốn cái đầu chờ xử lý, không khỏi cảm thán nói: "Astoria, có đôi khi biểu hiện của cậu chẳng giống các cô nàng quý tộc chút nào."

Động tác trên tay Astoria sựng lại, ngẩng đầu hướng cậu mà thoáng cười nhẹ: "Có lẽ chỉ là bởi vì tớ biết, muốn chiếm được sự tôn trọng của người chồng trong tương lai thì không thể chỉ cậy vào gia tộc ở phía sau."

"A... A." Scorpio mờ mịt chớp chớp mắt, "Nhưng chúng ta mới mười ba tuổi thôi mà?"

"Các chàng trai quý tộc vào thời điểm mười bốn tuổi sẽ có một cái gọi là nghi thức trưởng thành." Astoria nháy mắt, hàng lông mi dài rung nhẹ, "Mà tớ từ khi bắt đầu học cách viết chữ đã đồng thời học cách làm sao để trở thành một phu nhân quý tộc đủ tư cách."

"... Chị cậu cũng học những thứ như thế?"

"Đúng vậy."

"Pansy cũng học?"

"Đúng vậy."

"... Sao tớ không nhìn ra họ đã học qua những thứ đó vậy?"

"Daphne căn bản sẽ không nghiêm túc học, chị ấy cho rằng chỉ cần có gia cảnh sáng lạn là đủ —— còn Parkinson, có lẽ là che dấu quá kĩ, cũng có có thể là thật sự không thèm để ý đi." Đối với bạn gái đương nhiệm của vị hôn phu, Astoria tỏ ra bình tĩnh đến đáng sợ, cô bé thản nhiên nói, "—— nói thật, cậu rốt cuộc có muốn bắt đầu xử lý số đầu ếch đó không thế? Đã có đến mười mấy cái rồi, nếu cậu không động tay, chúng ta liền thay đổi công tác nhé?"

"Không đổi." Scorpio quyết đoán nhấc một cái đầu ếch lên, cẩn thận lựa óc của nó ra sau đó bỏ vào cốc thủy tinh miệng loe sau khi đã rửa sạch sẽ.

...

Sau lớp thảo dược là đến lớp học độc dược, bọn họ thật sự dùng mấy cái não ếch đó, còn có ngải thảo và rễ sồ cúc. Giáo sư Snape yêu cầu các học sinh điều phối một loại thuốc tên là "Burn-healing paste(cao trị bỏng)", những thành phẩm chế tạo độc dược chính xác bị yêu cầu trực tiếp đặt lên phía trước bục giảng, sau đó giáo sư Snape sẽ tự mình mang đến bệnh xá cho bà Pomfrey.

"Tớ cá đây là chuẩn bị vì cuộc thi Tam pháp thuật." Ở phía trước Scorpio, một Gryffindor năm hai nhỏ giọng nói với đồng bạn của mình.

Scorpio trợn mắt soi lưng cậu ta một hồi, cuối cùng đem lực chú ý một lần nữa đặt lên cái rễ sồ cúc mình đang xắt, cậu thấp giọng lầm bầm: "Không biết dũng sĩ có thể là Slytherin không."

"Tớ nghĩ hẳn là không đâu." Astoria dùng cân đồng ước lượng chính xác số ngải thảo, thật cẩn thận đổ phần cần dùng ấy vào dụng cụ dự trữ, hơi thở của cô bé trở nên cực kì nhẹ, "Các gia trưởng sẽ không cho phép chúng ta mạo hiểm như vậy —— thực ra giáo sư Dumbledore đã dấu đi một ít tin tức, cuộc thi Tam pháp thuật không phải là ngẫu nhiên có người tử vong, cơ hồ mỗi một lần đều sẽ có dũng sĩ bị chết, lần nhiều nhất ư, dũng sĩ của ba trường đều chết cũng không phải chưa từng có, nó hình như chính là thời điểm tiến hành cuộc thi Tam pháp thuật cuối cùng."

Tay Scorpio run lên, đem rễ sồ cúc cắt như thứ bị chó gặm, dưới ánh mắt khiển trách của Astoria cậu ảo não "ai" một tiếng, bắt đầu nỗ lực khiến chúng nó trở nên khá một tí: "Nhưng mà Draco nhìn qua cực kì muốn tham gia."

"Anh Malfoy không thể vượt qua cái lằn tuổi ấy, hơn nữa, ngài Lucius Malfoy cũng sẽ không đồng ý cho anh ấy làm như vậy." Astoria tiếp nhận công việc của Scorpio, cũng thấp giọng bảo cậu bắt đầu cho các chất lỏng đã chuẩn bị tốt từ trước vào chiếc vạc đang bắc trên lửa.

"—— nói chuyện vui vẻ xong rồi hả? Các cô cậu?" Âm thanh mềm nhẵn ưu nhã truyền đến từ sau lưng hai người. Người vĩnh viễn mang một thân áo choàng màu đen, đi đường không có lấy một tiếng động – viện trưởng của Slytherin không biết từ khi nào thì đã từ phía trước phòng học di chuyển đến phía sau bọn họ.

Lưng Scorpio cứng đờ, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng, cậu cúi đầu gian nan gật một cái: "Vâng, thưa giáo sư."

Đáp lại cậu chính là lực phát mạnh mẽ đầy quyết đoán của giáo sư Snape vào sau ót.

Trợn mắt nhìn tà áo choàng cuôn tung của giáo sư độc dược khi rời đi, Scorpio không thể tin mà hạ giọng phẫn hận nói với cô bạn: "Thấy ấy làm chi mà đánh tớ?!"

"... Bởi vì thầy ấy không muốn nghe cậu trả lời." Astoria vô lực nói, "Cậu nên học hỏi trình độ của quý tộc nhiều một chút đi, cưng à, có đôi khi chúng ta cũng không cần phải tuân theo khuôn mẫu có hỏi có đáp."

...

"—— sự thật chứng minh rồi đó, cậu đã thấy tôi khoan dung với cậu đến mức nào chưa?"

Vào giờ cơm trưa trên bàn Slytherin, Pansy và Zabini không biết đã đi đâu, Draco Malfoy thì đang nhàn nhã xem 《Nhật báo tiên tri》 của ngày hôm nay, anh đọc bài có in tiêu đề "Bộ pháp thuật lại hỗn loạn vì bước phát triển mới" thật lớn, Scorpio liếc qua vài lần, tựa hồ còn thấy chữ về "Weasley", a, Weasley? Thật hiếm thấy nha... Còn chưa kịp hỏi vấn đề gì, chợt nghe thấy bạch kim quý tộc ở sau tờ báo không vui nói ——

"Grater thân mến, tôi đã nghĩ cho cậu một món quà giáng sinh phù hợp nhất cho năm nay, một quyển 《Hướng dẫn hành vi chuẩn mực cho quý tộc vinh quang》 thì như thế nào? Tôi lúc bốn tuổi đã bắt đầu học tập lễ nghi quý tộc trong bộ sách cơ bản này, thích hợp cho đông đảo nhóc tì quý tộc mới lớn —— "

"Này thôi đi Draco, " Scorpio sến sẩm nói, "Em như vậy là rất tốt đó, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở nha."

Goyle ọe hết miếng thịt bò trong miệng ra đĩa.

"Cám ơn, Goyle, thực hình tượng." Draco xanh mặt, xê dịch đĩa của mình đồng thời né xa kẻ to con ấy một ít, Crabbe phá lên cười sằn sặc.

Vừa lúc đó, cảm tạ Merlin, lực chú ý của Draco bị một thứ khác hấp dẫn —— trên thực tế, anh chính là bệnh cũ lại tái phát mà thôi, huơ huơ tờ báo trên tay, anh hướng về phía ba học sinh mặc đồng phục Gryffindor nhiệt tình hét to: "Weasley! Huýt ~ Weasley?!"

"... Anh ta cũng không phải là ngựa." Scorpio ở một bên khô cằn nhắc nhở.

Ba người kia đương nhiên là tam giác vàng Gryffindor. Ron Weasley đi ở bên phải tức giận xoay người, lông mày dựng ngược: "Mày muốn gì, Malfoy?"

Draco hướng cậu ta lộ ra nụ cười giả tạo xấu xa: "Ba của mày lên báo nè, Weasel, thật hiếm có đó nha, mày nên nhìn xem —— a, tao đoán có lẽ mày đã thủ sẵnmột tờ nhật báo tiên tri mới cóng rồi đó ha?" Anh nói xong, vênh mặt mở tờ báo ra, giả vờ hắng giọng một cái rồi lớn tiếng đọc, "[Gần đây, bởi vì không thể duy trì trận Quidditch World Cup đến cuối cùng một cách thỏa đáng, và vẫn chưa giải thích được việc mất tích của một trong số những quan chức phù thủy, mà bộ pháp thuật vẫn luôn chịu sự phê bình của mọi người, vừa mới ngày hôm qua, bộ pháp thuật lại lâm hoàn cảnh khó xử mới bởi vì hành vi quái dị lạm dụng chế tác Muggle của 'Arnold Weasley']—— mà tao nói, Weasley, ba mày đổi tên từ khi nào thế?"

Draco cười sung sướng khi có kẻ gặp họa.

Scorpio vô lực chống cằm, lơ đãng theo dõi khuôn mặt nghiêng nghiêng dào dạt đắc ý kia.

Ai cũng không nhận ra rằng giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám của bọn họ đã đứng dậy khỏi dãy bàn dành cho giáo sư, chậm rãi bước tới.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, Ron và Harry đã rút ra đũa phép của chính mình ——

"Không, Harry! Ron! Dừng tay! Hai cậu không thể ở chỗ này ——" Hermione cao giọng thét chói tai ——

Nhưng mà đã chậm.

"Avis (Chim bay)!"

"Bat-Bogey Hex (Bùa quỷ dơi)! —— "

Harry và Ron đồng thời kêu lớn.

Draco hừ lạnh một tiếng đứng lên, đá văng ghế, rút ra đũa phép: "——Deletrius (xóa sạch)!"

Lễ đường phút chốc lâm vào cảnh hỗn loạn, các Slytherin nhỏ tuổi ré lên tránh né lũ chim bay loạn xạ cùng đàn dơi bự ập vào mặt mà đến, giây tiếp theo khi bọn họ kịp phản ứng, dưới luồng sáng mạnh mẽ những động vật đó đột nhiên biến mất, đương nhiên, này rõ ràng là chưa xong, Ron Weasley giống y chang một dũng sĩ đấu bò tót, cậu ta lăn một vòng trên đất, tránh được chú ngữ của Goyle, đũa phép chỉ vào dãy bàn Slytherin lớn tiếng kêu lên: "Diffindo( tứ phân ngũ liệt)!"

Tất cả chén đĩa nháy mắt nổ tung, mà ngay cả Ravenclaw ở kế bên Slytherin cũng khó lòng may mắn thoát khỏi, bọn họ loạn thành một đoàn tránh né nước ăn bắn ra khắp nơi ——

"Thế ba của mày thì sao hả? Malfoy! Nhìn cái dáng vẻ tự cao tự đại của ông ta kia kìa, ông ta vẫn luôn mang bộ dáng đó hả? Lỗ mũi hếch lên trời chờ hứng từng đồng Gold Galleon rơi xuống?!"

"Mày dám xúc phạm cha tao! Potter!"

Được rồi, có chút quá đáng rồi đấy, Potter tiên sinh. Scorpio từ trong góc phòng đi ra, quyết định gia nhập chiến trường ——

Nhưng mà có một người so với cậu càng nhanh.

Cơ hồ chỉ cảm giác được một cụm sáng đỏ nóng bỏng sát quá má —— Scorpio theo bản năng lấy ra đũa phép của mình —— "Bang" một tiếng thật lớn, tiếng gầm giận giữ khan khàn, trầm đục vang dội cả tiền sảnh ——

"Không được như vậy! Thằng nhãi vô lễ!"

Giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám khập khiễng đi xuống bậc thang bằng đá cẩm thạch, trên tay ông ta cầm một cây đũa phép, thẳng tắp chỉ về một hướng, Scorpio theo đũa phép nhìn lại, nháy mắt cơ hồ quên mất nên hô hấp như thế nào ——

Potter, Weasley, Granger đều yên ổn đứng tại chỗ, thậm chí cả Crabbe cùng Goyle —— duy độc vị trí vốn dĩ thuộc về Draco giờ phút này lại chỉ có một thứ toàn thân trắng tuyết, chỉ riêng chóp đuôi của con chồn sương ấy là có một nhúm lông màu đỏ nổi bật, chồn sương hiển nhiên không thể quen thuộc trạng thái nào đó, nó mềm rũ áp vào đá phiến trên mặt đất, vô lực hướng về phía giáo sư Moody đang chống gậy xỉ vả vừa tiếp cận chính mình.

Một sự im lặng kinh hoàng trong tiền sảnh.

"Các trò không sao cả chứ?" Ông ta hỏi Harry. Người sau ngây ngốc lắc lắc đầu, hiển nhiên có chút không ổn định, đôi mắt màu nâu sậm của Hermione thoáng liếc qua con chồn sương một cái, lóe lên một tia không đồng tình.

Lúc này, Goyle tính vươn tay, chí ít cũng muốn đem động vật nhỏ mềm đang nằm úp sấp trên mặt đất kia ôm lên ——

"Để yên đó! Thằng kia!" Giáo sư Moody lớn tiếng cảnh cáo, Goyle run lên một cái, nhanh chóng thụt tay về.

Giáo sư Moody cười ồ ồ: "Đến đây đi, chúng ta nhìn xem, có phải nên dạy mấy thằng ranh này một ít lễ nghi giáo dục hay không ——" âm thanh lộp cộp gõ tại trên sàn bằng thạch phát ra, nó vang vọng trong không gian trống rỗng, giống như gõ vào tim mỗi một học trò đứng tại đây.

"Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?"

Là Pansy, cô đang cố gắng đẩy ra đám người để chen vào bên trong. Thanh âm của cô tựa như đánh tỉnh động vật nhỏ đáng thương đang nằm trên sàn, con chồn sương hấp tấp bật người lên chạy trốn, kêu kinh hoảng hướng lễ cửa lớn đại sảnh đường chạy đi ——

Moody căm tức chà sát cây gậy, lần thứ hai giơ lên đũa phép —— "Ta cũng không tin cái thứ bất chính này!"

"Không! Ông không đủ khả năng! —— thiên hỏa hàng lâm*!!"

*lửa trời buông xuống

Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ một góc đại sảnh đường.

Ngay sau đó, vô số cầu lửa cực đại bỗng xuất hiện trong hư không phía trên đại sảnh đường, dưới hiệu lệnh của Slytherin mắt đen với mái tóc màu đen, mãnh liệt lao xuống giống như mưa lửa giáng xuống từ trên trời, hỏa cầu có diện tích lớn nhất lấy giáo sư phòng chống nghệ thuật hắc ám làm trung tâm đổ ập xuống tạp nát một phần ba diện tích đại sảnh, thiêu hủy toàn bộ dãy bàn Slytherin cùng hai phần ba dãy bàn của Ravenclaw, các học sinh thét chói tai tránh né cầu lửa cực đại, Moody ngẩng phắt đầu lên nhìn, hoảng sợ cùng không dám tin hiện rõ, cũng cố tìm ra người thực thi loại phát thuật chưa từng được thấy này ——

Trong đám người hỗn loạn, thân tương đối nhỏ con của Slytherin năm hai giống như đứng bất động tại chỗ thật lâu. Khi ngọn lửa cắn nuốt cái bàn dài cuối cùng của Slytherin thành một đống tro tàn, cậu khẽ giật cằm, duỗi thẳng thắt lưng, chậm rãi đi về hướng cửa lớn của tiền sảnh, cậu ngồi xổm xuống, hướng lưng về phía cửa, thời điểm đứng lên một lần nữa, trên tay của cậu đã nhiều thêm một chú chồn sương với bộ lông mềm mại xuôi mượt.

Cậu sờ sờ đầu động vật nhỏ, dừng tầm mắt trên chỏm lông màu đỏ trên đuôi nó, mỉm cười thấp giọng nói: "Được rồi, Draco thiếu gia, xem lại đức hạnh của anh đi —— Bích Thúy hẳn là có thể có bạn rồi, đúng chứ?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv