Ba, mẹ, ông ngoại thân mến:
Con không có gì để giải thích, con cùng Raynold Dirgebrist thật sự chính là quan hệ "gặp thoáng qua" thông thường. Anh ta tặng con hoa, có lẽ là để cảm ơn con đã từng giúp anh ta cưỡng chế đuổi đi Peeves.
Không nên tin mấy lời bậy bạ trên《 Nhật báo tiên tri》, tất cả những nam sinh đó không có vấn đề gì với con cả, con trong sạch.
Mong mọi người vẫn khỏe.
P/s: có lẽ mọi người có thể hồi âm cho gia tộc Dirgebrist, hỏi chút xem cú mèo của họ có đi sai chỗ rồi hay không.
Yêu mọi người:
Scorpio
Trong thư viện, Scorpio cắn đầu bút nhăn tít mày, ậm ừ nửa ngày cuối cùng chỉ nặn ra được từng ấy chữ, sau khi tự quét mắt lại cũng thấy khá vừa lòng, vì thế đẩy đẩy Văn Tín – cái người đang cầm quyển sách được đóng thủ công mà đờ ra đó: "Nè, sư huynh, xem thử cái này được không?"
Đẩy một cái cũng không phản ứng, Scorpio lần thứ hai dùng sức, người sau lúc này mới hồi phục lại tinh thần, nhàn nhạt quét mắt nhìn cậu một cái, tiếp nhận lá thư sư đệ cung kính đưa tới, nhướng mày nhìn lướt qua, có cũng được mà không có cũng chẳng sao ném về trên bàn: "Thay người ta đuổi Peeves đi thì sẽ tặng em hoa sao? Số lần anh đuổi Peeves ở Hogwarts còn nhiều hơn so với số lần em gặp cậu ta đấy, thế sao không thấy ai tặng hoa cho anh nhỉ?"
Scorpio: "..."
Văn Tín khẽ cong môi: "Tiếp nữa, em có biết một bông như thế tốn bao nhiêu tiền không?"
Scorpio: "Lớn hơn hoa hồng chút thôi, có thể phí bao nhiêu tiền?"
Hàng này quả nhiên không biết. Văn Tín ý vị sâu xa mà "À" một tiếng, lại hỏi: "Vậy em có biết loài hoa đó đại biểu cho cái gì chứ?"
"Cái này em biết, bày tỏ tình yêu giữa các nam phù thủy thôi mà, " Scorpio cắn móng tay cái, nói không rõ chữ, Văn Tín nhướng mày cái nữa, đập tay cậu một cái. Phẫn nộ xoa xoa mu bàn tay bị đánh đỏ, nhóc Slytherin năm hai ấp a ấp úng nói, "Nhưng em cho rằng cái này hẳn là có nguyên nhân, anh xem, tỷ như vào khoảng thời gian trùng lễ tình nhân thế này hoa hồng lại lên giá đến không có lý lẽ, tương tự, có thể bông hoa gì cũng đều tăng giá giống vậy —— nhưng là thứ bày tỏ tình yêu giữa nam phủ thủy, người cần dùng loại hoa này có thể có bao nhiêu chứ? —— "
Scorpio cố ý dừng một chút, rồi sau đó đắc ý nói: "Cho nên chỉ mình loại hoa này không tăng giá, đó là lý do tại sao Dirgebrist tặng nó."
" Quả thật hoa hồng Versailles Pirates từ trước đến nay chưa bao giờ tăng giá."
Anh thấy chưa. Vẻ đắc ý trên mặt Scorpio càng thêm rõ ràng.
"Bởi vì giá của nó đã duy trì ở đỉnh điểm, một trăm Galleon —— vị Dirgebrist kia đúng là kho tiền khổng lồ, " Bên môi Văn Tín gợi lên một độ cung nhỏ, "Cậu ta tặng em bao nhiêu bông? Có đến một trăm bông không?"
Vẻ đắc ý trên mặt Scorpio cứng đờ.
Vẻ đắc ý trên mặt Scorpio nát vụn.
Soạt một cái nhảy dựng lên khỏi băng ghế, Slytherin năm hiển nhiên đã bị kinh hách, cậu bắt đầu sợ hãi nhớ lại cuối cùng mình đã làm gì với "một trăm Galleon" đó —— ném? Tuyệt đối không. Cắm ở trong bình hoa? Trong phòng không có bình hoa mà. Dùng để làm độc dược? Làm sao có thể chứ ha ha ha ha... Đúng rồi, hình như buổi tối cùng ngày lễ tình nhân đó, cậu đã từng rất vênh váo tắm rửa với cánh hoa —— tắm hoa tắm hoa tắm hoa...
Cả ngày, Scorpio đều đắm chìm trong cơn mất mát "Cả đời từng có cơ hội làm thổ hào một lần ấy thế mà bản thân lại hồn nhiên không phát giác bỏ lỡ mất".
Mà cái khiến người ta ưu thương nhất chính là, cậu thậm chí không thể đi tìm ai đó để trút bầu tâm sự một chốc. Bởi cậu có thể đoán được, sau khi bản thân tóm lược trọng điểm xong xuôi – trước khi bản thân bắt đầu oán trách, nhất định sẽ bị bắt phải trả lời các câu kiểu như "Con trai sao lại muốn dùng hoa để tắm vậy" "Trong tâm hồn cậu tồn tại một cô bé đương tuổi thanh xuân sao" "Đầu cậu bị lừa đá à" mà dưới tình huống bình thường có thể phân sang loại hình công kích. Truyện Việt Nam
Cậu có thể thừa nhận vào hôm lễ tình nhân đầu cậu đúng là bị lừa đá, thế nhưng cậu tuyệt không thừa nhận, trong tâm hồn cậu tồn tại một mẹ động kinh muốn tắm hoa.
Ôi, tắm hoa!
Đến Pansy cũng sẽ không làm vậy đâu Orz.
Tắm đống hoa một trăm Galloen!
Tháng này cậu sẽ không chà bồn tắm nữa!
Nếu không phải là đã muộn, Scorpio thậm chí còn nghĩa đến việc một tháng tới sẽ không tắm rửa... mặt mày ủ dột chống cằm, nhóc Slytherin ủ rũ ngáp dài một cái, nửa gật gù nửa suy nghĩ, nhìn nhóc rùa ba chân đang bò tới bò tui bên tay mình, dường như Bích Thúy rất thích miếng đào tươi mới từ rừng cấm trên miếng bánh ngọt Scorpio lấy được ở chỗ gia tinh, trợ lực cho nó lăn lộn qua nguyên một bàn.
Lúc đi ngang qua bàn cờ phù thủy, tộc độ chậm chạp của nhóc rùa còn khiến cho mấy quân cờ phẫn nộ chửi bậy.
Pansy đắc ý nhìn nữ hoàng trắng của Scorpio tháo vương miện xuống, ném tới chân kỹ sĩ đen cô đang điều khiển. Đây đã là ván thứ tư họ chơi, hai người mỗi người đều thắng được hai ván, thế nhưng thực lực lại tương đương —— dùng cách nói của Draco, chính là tệ hại dồn một đống.
Bộ cờ phù thủy cao cấp không chỉ được gia công hoàn mỹ, mà ngay cả tốc độ khôi phục nguyên trạng cũng khác hẳn so với thứ mua trong cửa hàng nhỏ thông thường —— nữ hoàng trắng xoay người nhặt vương miện của mình lên, thật cẩn đội lại trên đầu, tiếp đó hếch đầu nâng vạt váy bồng, ngạo mạn bước về lại vị trí ban đầu, mà kỵ sĩ của chúng cũng một lần nữa nhảy lên ngựa, ghìm cương theo sau.
"Nói như vậy, nguyên một buổi sáng em đều ở cùng một chỗ với giáo sư Văn Tín à." Pansy như có điều suy nghĩ nói.
"Vâng, còn biết được vài tin tức xấu nữa." Scorpio khô cằn trả lời, "Ví dụ như giá trị của mấy bông hồng lớn như cái bát đó lên tới một trăm Galloen."
"Ừ, hoa hồng Versailles Pirates mà, nó đáng có giá đó." Pansy không quá tao nhã nhướng mắt, "Thật ra nó cũng không tính là quá đắt đâu, nhưng lại rất khó có được, một lần có thể chuẩn bị được nhiều như vậy, bản thân số lượng đó còn khiến người ta rung động hơn so với giá tiền của nó —— từ từ, nói như vậy, trước khi gặp giáo sư Văn Tín, em vẫn không biết giá trị thật sự của những bông hoa đó đấy hả?"
"Vâng."
"Cho nên em mới tỏ ra thong dong như thế?"
"Đúng vậy."
"Chị đánh giá sai em rồi, Scorpio cưng." Pansy không thể tin nói, "Chị còn vì em thành thục và lãnh tĩnh hơn mà cảm động đến rơi lệ, kết quả cũng chỉ là bởi vì cái em là cái đồ nhà quê!"
"Thật xin lỗi vì đã lừa gạt nước mắt của chị nha, tiểu thư Parkinson." Scorpio không hề có thành ý mà giả cười.
"Tốt lắm, đừng nói chuyện với chị nữa, cưng à, " Pansy vỗ trán rối rắm lườm cậu nhóc Slytherin tóc đen một cái, "Thấy cưng chị liền đau đầu."
"Come on, ở đây chỉ có hai chúng ta thôi, không nói với chị thì em biết nói chuyện với ai đây." Scorpio mặt mày vô liêm sỉ huých cánh tay Pansy —— nhờ phúc của 《 Nhật báo tiên tri 》, có một đoạn thời gian Scorpio còn không có chỗ để đi, mà gần đây lại vừa lúc là thời hạn cọ sát của giáo đội Quidditch tạm thời, huấn luyện cứ một cái rồi lại tiếp một cái, các học sinh tan học rảnh ra là sẽ hướng đến sân đấu Quidditch mà đi, Scorpio ngược lại thì càng ngày càng trạch, cuối cùng trạch ra thú vui, nuôi thành một thân lười nhớt thây.
Cậu vui vẻ rạo rực chiếm lấy vị trí mà Draco thích nhất.
Mùa xuân lại sắp đến với Hogwarts, hầm Slytherin là nơi ẩm ướt nhất, vì vậy trong khoảng thời gian này, vị trí tốt đầy ấm áp khô ráo kia của Draco quả thật thích hợp cho người trường kỳ ở lại nơi này, nghĩ nghĩ, Scorpio lại ngáp cái nữa.
"Em suốt ngày đều là cái bộ lừ đừ như vậy —— đến buổi sáng lúc em vừa mới tỉnh ngủ cũng vậy luôn." Pansy bắt bẻ nói.
"Chưa từng nghe qua sao, xuân thu thiếu hạ vô lực, mùa đông vừa lúc ngủ khì." Scorpio cười hì hì trả lời.
Pansy bất đắc dĩ bĩu môi, đang chuẩn bị đáp lại cái gì đó, đột nhiên, sắc mặt Scorpio biến đổi, từ trên ghế sô pha đứng lên, mờ mịt hướng bốn phía nhìn một vòng.
"Em làm sao vậy?"
"Em bỗng nhiên cảm thấy mình đã quên một chuyện quan trọng gì đó." Scorpio nháy mắt mấy cái.
Pansy cao thấp đánh giá cậu một lát, thu lại biểu thờ ơ tình, thoáng cẩn thận hỏi: "Cho nên?"
"Em phải đi tìm, " Scorpio lẩm bẩm, tay lần đến áo choàng của mình khoác thêm lên người, trong lòng giống như có cái gì đó đang không ngừng thúc giục cậu nhanh rời nơi đây, đi đến một chỗ khác, mà những mệt mỏi trước đó cũng trở thành hư không, tựa như hưng phấn chờ mong một điều gì đó.
Thần sắc đấy rõ ràng không quá tự nhiên.
Cậu thậm chí không kịp cùng Pansy nói lời hẹn gặp lại, xoay người muốn đi.
Nhưng mà bị chặn lại.
Trong nháy mắt bị giữ chặt đó, Scorpio nóng nảy muốn giãy ra khỏi tay Pansy, nhưng rất nhanh cậu đã ý thức được đó là không đúng, vì thế cậu giật mình, thẳng lưng đứng bất động tại chỗ. Pansy ghé sát vào gần hơn, cẩn thận tỉ mỉ quan sát đồng tử của cậu, nhưng ngoại trừ hưng phấn cùng mê mang thì không thể nhìn ra thứ gì khác, thoáng lui về phía sau một chút, cô chậm rãi nói: "Draco sẽ về đây, em muốn đi đâu, chẳng lẽ không thể đợi cậu ấy đi cùng em sao? Sắp đến giờ ăn tối rồi."
"Không được." Scorpio không chút nghĩ ngợi cự tuyệt, "Em muốn đến bên bờ hồ tản bộ một chút."
"Sau bữa tối rồi đi."
"Em muốn đi ngay bây giờ."
"Scorpio Grater, chị hỏi em một vấn đề, em phải thành thật nói cho chị biết."
"Chị hỏi đi, hỏi xong thì phải để em đi đấy."
"Được, chị cam đoan." Pansy hít sâu một hơi, "Ngày lễ tình nhân đó, trừ bỏ những thức ăn bọn chị đã kiểm tra, em có ăn bất cứ thứ đồ gì người khác đưa không, thứ không qua kiểm tra của bọn chị?"
Scorpio bị hỏi đến ngơ người, lắc đầu, thành khẩn nói: "Không có."
Pansy buông cậu ra, lại thử kiên trì lần cuối: "Vậy em muốn đi đâu, chị có thể đi cùng em không?"
Không, mình phải đi một mình. Suy nghĩ này kêu gào trong đầu Scorpio, vì thế cậu lắc đầu, lộ ra một nụ cười nhẹ, cất lời nói với cô nàng Slytherin còn có vẻ không quá yên tâm: "Không, Pansy, một mình em là được rồi. Em tốt lắm."
Nói xong, cậu không hề quay đầu đi khỏi phòng sinh hoạt chung Slytherin.
Còn lại Pansy một mình một người đứng tại chỗ, khi bóng dáng của cậu bé Slytherin năm hai hoàn toàn biến mất phía sau cánh cửa, Pansy đi vòng quanh sô pha hai vòng, cuối cùng ngồi xuống, tiện tay cầm qua một quyển sách đặt trên ghế sô pha, lại phát hiện đó bản bút kí cũ mà Draco luôn hay xem, lật thử qua, bên trong đơn giản chỉ là những lý luận tri thức buồn tẻ về pháp thuật hắc ám, thiếu hứng thú đem quyển vở thả lại chỗ cũ.
Nghĩ tới nét mặt không đúng lắm của Scorpio vừa rồi, Pansy phát hiện lần đầu tiên cô chán ghét phương châm tuyệt đối tôn trọng riêng tư của đồng học ở Slytherin đến vậy.
Vì thế cô đứng lên, tiện tay bắt lấy áo choàng của mình, giẫm giày cao gót, vội vàng rời đi tiếp theo sau Scorpio.
Cô không phải muốn đi theo Scorpio.
Thế nhưng cô lại không cách nào xem nhẹ nỗi bất an mãnh liệt mình cảm giác được từ nãy đến giờ.
Trước khi giác quan thứ sáu của bản thân thành sự thật, cô quyết định đi tìm Draco trước.
...
Tại sân Quidditch cách đó không xa.
"Hôm nay như thế nào lại không thấy Dirgebrist nhỉ?" Krum nhìn bốn phía, thô giọng hỏi đồng bạn bên cạnh mình, người kia tay cầm gậy đánh bóng lớn, cũng là tấn thủ của anh ta hôm nay.
Gã nhún nhún vai, tỏ vẻ không quan trọng lắm: "Có lẽ là ở trong ký túc xá, tâm tình của cậu ta dạo gần đây luôn có vẻ không tốt mà."