Thẩm Du gần đây cảm thấy có chút kỳ lạ.
Có vẻ từ khi biết Chương Giang, cô luôn gặp ông ta một cách tình cờ.
Cô cũng không biết điều này có được tính là một tín hiệu hay không.
Một lần là ở hậu trường nhà hát ca múa nơi cô biểu diễn, ông ta là khách mời đặc biệt đến thăm các nghệ sĩ biểu diễn, một lần là tại một sự kiện do Liên đoàn Văn học Nghệ thuật tổ chức được truyền thông sắp xếp phỏng vấn, bao gồm cả Chương Giang.
Thẩm Du không phải là người thích buôn chuyện, vì vậy cô chỉ gặp ông ta như một sự trùng hợp, không nghĩ quá nhiều về thân phận của Chương Giang.
Cho đến một ngày nghỉ nào đó, khi ở nhà, Thẩm Du nhận được tin nhắn của cô Liêu.
Cô Liêu đã yêu cầu cô đại diện cho vở kịch khiêu vũ mới《 Dịch Tả 》cùng với hai nhà sáng tạo chính khác đến một khách sạn trong thành phố để tham dự một cuộc thảo luận về vở kịch khiêu vũ vào ngày mốt, dự tính là sẽ ăn tối tại đó.
Sau khi Thẩm Du đồng ý, cô Liêu đã gửi thông tin cơ bản của cuộc họp.
Thẩm Du mở ra, tùy ý lướt qua, ánh mắt dừng lại ở cái tên.
—— lại là Chương Giang.
"Sao thế?"
Khi Thẩm Du nhận được tin, cô đang xem phim với Tạ Tân Chiêu
Thấy cô cau mày, Tạ Tân Chiêu nhạy bén cảm nhận được điều bất thường.
Thẩm Du đặt điện thoại xuống, lắc đầu.
"Không sao. Nhưng anh có cảm thấy sau khi anh quen một ai đó, giống như anh có thể thường xuyên tình cờ gặp người đó không?"
Tạ Tân Chiêu mỉm cười: "Bình thường. Trước đây nếu không quen biết nhau, anh không quan tâm. Bây giờ quen nhau rồi, anh tự nhiên sẽ để ý."
Thẩm Du gật đầu: "Ừm, có lẽ vậy."
Tạ Tân Chiêu đút cho cô một quả dâu tây, dường như vô tình hỏi : "Ai thế?"
Người bình thường Thẩm Du căn bản sẽ không thèm để ý, có thể bị cô chú ý tới, chắc chắn không phải là một người đồng nghiệp bình thường.
Thẩm Du không để ý lắm, cô nuốt miếng dâu tây vào trong miệng, thành thật trả lời: "Anh không quen đâu. Ông ấy là người đã trao giải Bách Hợp cho em."
Tạ Tân Chiêu dừng tay đang lấy dâu tây lại, quay đầu nhìn Thẩm Du, khẽ cau mày.
"Chương Giang?"
Thẩm Du hơi kinh ngạc: "Anh biết ông ấy?"
Ánh mắt Tạ Tân Chiêu lóe lên, dừng chút trả lời: "Ừm, anh từng xem phần trao giải của em."
"Ồ." Thẩm Du cúi xuống, lấy hai quả dâu tây.
Cô đưa cho Tạ Tân Chiêu một quả, quả còn lại bỏ vào trong miệng.
Sau khi nhai hai lần, Thẩm Du đột nhiên dừng lại, ngẩn người nhìn về phía Tạ Tân Chiêu.
"Không đúng." Cô nhíu mày, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn Tạ Tân Chiêu.
"Đã qua lâu như vậy, sao anh vẫn nhớ tên của người trao giải?"
Trí nhớ của Tạ Tân Chiêu rất tốt, nhưng cô vừa nhắc đến tên này anh đã nói rõ ràng rành mạch, vẫn có chút kỳ lạ.
Tạ Tân Chiêu sững người một lúc, không nói gì.
Thẩm Du nuốt trái dâu, thử đoán: "Có liên quan đến em sao?"
Chỉ là một người trao giải, Tạ Tân Chiêu làm sao có thể để ý tới ông ta?
Tạ Tân Chiêu thở dài: "Tiểu Du, anh không muốn nói dối em. Nhưng......"
Anh dừng lại, vòng tay ôm lấy Thẩm Du: "Anh không chắc lắm. Không biết có nên nói cho em biết hay không."
Thẩm Du cau mày, nghiêm túc nói: "Hai ngày nữa em sẽ cùng ông ấy ăn tối. Có lẽ nếu anh không nói với em, ông ấy cũng sẽ tìm em."
Nói tới đây, trong lòng cô đã có suy đoán mờ nhạt.
Quả nhiên, ngay sau đó Tạ Tân Chiêu đã lên tiếng.
"Vợ của Chương Giang tên là Dư Thanh."
Thẩm Du sửng sốt, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.
"Tiểu Du." Tạ Tân Chiêu siết chặt vòng tay, gọi cô với vẻ mặt lo lắng.
Vẻ mặt Thẩm Du kinh ngạc "Ừm" một tiếng.
Sau một lúc, cô nhẹ nhàng nói: "Vậy ông ấy có biết em là ai không?"
Tạ Tân Chiêu suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Nếu em cảm thấy ông ta chú ý đến em thì chắc là ông ta có biết em đấy."
Thẩm Du trầm mặc một lúc rồi nói "Ừm".
Sau khi biết Chương Giang là là chồng hiện tại của mẹ mình, Thẩm Du vẫn tỏ ra rất bình thường như không chịu ảnh hưởng gì.
Vào ngày diễn ra hội thảo, Tạ Tân Chiêu vẫn còn một chút lo lắng.
"Không muốn gặp ông ta thì đừng đi."
Thẩm Du lắc đầu: "Gặp thì cứ gặp thôi, không sao đâu."
Cô cũng muốn xem người đàn ông đó muốn làm gì.
*
Cuộc thảo luận diễn ra thuận lợi. Sau khi kết thúc, mọi người ở lại ăn bữa tối.
Thẩm Du ngồi xuống bên cạnh đồng nghiệp của cô, còn Chương Giang ngồi đối diện Thẩm Du.
Trong bữa tối, Thẩm Du lặng lẽ ăn, không tham gia nhiều vào cuộc nói chuyện của mọi người.
"Vũ công ăn ít lắm phải không? Sợ béo muốn giữ dáng sao?"
Đột nhiên giọng nói của Chương Giang từ phía đối diện truyền đến.
Thẩm Du sửng sốt một chút, sau đó ngẩng đầu lên.
Cô thấy Chương Giang đang nhìn mình cười.
"Không phải. Các vũ công hoạt động nhiều nên ăn nhiều."
Nam sinh bên cạnh Chương Giang trả lời.
Chương Giang nói "Ồ?" và hất cằm về phía Thẩm Du.
"Tôi thấy Tiểu Thẩm ăn cũng chẳng được bao nhiêu."
Thẩm Du sửng sốt, vội vàng nói mình đang ăn.
Chương Giang cười, nhưng vẫn đặt chủ đề về cô.
"Thẩm Du nhảy rất tốt, cô đúng là trẻ tuổi có triển vọng đấy."
Thẩm Du có thể nhận ra trình độ và địa vị của Chương Giang rất cao. Hầu hết những người trong bàn ăn tối này đều tôn trọng ông ta, lời nói của họ khá cung kính và tâng bốc.
Vì vậy, khi Chương Giang đưa chủ đề này cho Thẩm Du, ông ta ngay lập tức nhận được rất nhiều phản hồi. Những người khác cũng khen ngợi Thẩm Du.
Thẩm Du không quá quen, xin phép mọi người rồi đi vào toilet.
Ra ngoài, tình cờ gặp lại Chương Giang.
Sắc mặt Chương Giang ôn hòa, tựa hồ chỉ quan tâm đến hậu bối: "Tiểu Thẩm là người thành phố A sao?"
Thẩm Du dừng một chút, sau đó lắc đầu: "Không phải."
Chương Giang: "Ồ, vậy cô đến thành phố A một mình? Hay là cùng bạn trai?"
Thẩm Du im lặng một lúc.
Chương Giang giật nhẹ khoé miệng: "Tôi thấy một cô gái như cô làm việc ở nơi này rất vất vả. Có bạn trai cùng chăm sóc lẫn nhau sẽ tốt hơn nhiều."
Thẩm Du mím môi.
Cô cảm thấy với khả năng của Chương Giang, thật dễ dàng để biết được tình hình của cô. Hà tất phải đứng đây thăm dò cô?
Nhưng Thẩm Du không muốn dính líu quá nhiều đến Chương Giang nên trả lời khách sáo lại xa cách.
"Tôi sống vẫn rất tốt, cảm ơn Chương tổng đã quan tâm."
Sau đó, Chương Giang cũng thức thời không nói chuyện với Thẩm Du nữa.
Mãi đến khi ăn tối xong, ông ta mới lễ phép hỏi Thẩm Du có cần mình đưa về không.
Thẩm Du lắc đầu, nói bạn trai mình đã tới.
Chương Giang cười nói đồng ý, nhìn cô lên xe bên đường.
Sau khi Thẩm Du lên xe, sắc mặt vẫn bình thường.
Tạ Tân Chiêu liếc nhìn cô vài lần rồi hỏi: "Ông ta có nói gì với em không?"
Thẩm Du dựa vào ghế, thở hắt ra.
"Ông ấy chỉ hỏi vài câu về hoàn cảnh của em chứ không nói gì."
Tạ Tân Chiêu nắm lấy tay cô, trầm giọng hỏi: "Em không vui sao?"
"Cũng không phải." Thẩm Du phủ nhận.
Cô không nói rõ, nhưng cảm thấy khó chịu không thể giải thích được.
"Hiện tại em còn chưa muốn về nhà, chúng ta đi dạo đi."
"Được." Tạ Tân Chiêu đồng ý.
Thẩm Du không hỏi anh đi đâu mà chỉ thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này vẫn còn sớm, đường phố của thành phố A rất náo nhiệt.
Đèn lung linh, xe cộ tấp nập. Cành lá của hai hàng cây xanh vươn ra giữa đường, gần như che khuất cả con đường dưới bóng râm dày đặc.
Xe dần dần dừng ở ven đường, khung cảnh xung quanh vô cùng quen thuộc, rất nhiều học sinh ăn mặc thoải mái đi tới đi lui.
"Đại học A?" Thẩm Du chớp chớp mắt.
"Ừm."
Tạ Tân Chiêu cúi người cởi dây an toàn cho cô.
"Đi, đi xuống đi dạo."
*
Buổi tối đầu hè, thời tiết còn chưa quá nóng.
Đèn đường trong trường lờ mờ, chắc gần cuối học kỳ, học sinh đi trên đường phần lớn đều vội vã với cặp sách trên lưng.
Hôm nay Thẩm Du đi họp nên mặc áo sơ mi và váy ngắn, tóc búi cao, khuôn mặt sạch sẽ. Tạ Tân Chiêu cũng đến từ công ty, mặc cùng một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây. Cả hai có vẻ hơi lạc lõng khi đi dạo trong trường.
Cả hai tay trong tay đi dọc cổng trường, tìm một chiếc ghế đá rồi ngồi xuống.
Thẩm Du đang nghĩ về Chương Giang, nhìn Tạ Tân Chiêu với vẻ khó hiểu: "Ông ấy có ý gì nhỉ? Là muốn cho em và mẹ gặp nhau sao?"
Tạ Tân Chiêu lắc đầu nói không biết.
Thẩm Du khẽ cau mày.
"Tiểu Du, em đừng suy nghĩ nhiều, không muốn gặp thì đừng gặp, muốn gặp thì cứ gặp." Tạ Tân Chiêu siết chặt tay cô, "Nếu em không muốn liên quan tới họ, anh có thể thay em ra mặt."
Thẩm Du giật mình: "Cảm ơn anh."
Tạ Tân Chiêu đưa tay ra và ôm lấy cô vào trong lòng, cười nói: "Anh mà em còn cảm ơn cái gì?"
Thẩm Du dựa vào vai Tạ Tân Chiêu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bóng đêm như một bức màn khổng lồ, ánh trăng sáng ló ra từ phía trên tòa nhà ký túc xá, những vì sao lấp lánh và ánh đèn từ những ô cửa sổ trong tòa nhà phản chiếu lẫn nhau. Tiếng học sinh nói chuyện, đùa giỡn thỉnh thoảng lại truyền đến, làm cho đêm yên tĩnh thêm chút náo nhiệt.
"Tạ Tân Chiêu." Thẩm Du nhìn bầu trời ngôi sao, nhẹ giọng nói.
Tạ Tân Chiêu "Ừm" một tiếng.
"Em luôn cảm thấy rằng nếu lúc trước em ngoan ngoãn thì có lẽ mẹ em đã không bỏ rơi em. Vì vậy, em luôn làm việc chăm chỉ và muốn làm hết sức mình trong mọi việc..."
Thẩm Du không nhìn anh, thanh âm bình thản, trên má còn vương mấy sợi tóc. Dưới ánh đèn đường, bụi mịn tung bay trước mặt cô, làm tăng thêm bầu không khí mơ hồ nhu hoà.
Trái tim của Tạ Tân Chiêu đập rộn ràng từ lúc cô nói.
Anh nắm chặt cánh tay của Thẩm Du, không nhịn được nói: "Tại sao phải xuất sắc? Nếu như chăm chỉ làm việc, đạt được thành tựu khiến em vui vẻ, vậy thì cố gắng lên, nếu chuyện này khiến em cảm thấy mệt mỏi khó chịu, vậy thì hãy để bản thân làm một con cá mặn vui vẻ đi."
"Cá mặn?" Thẩm Du từ trên vai anh ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm nói: "Có lẽ không hợp với em."
Cô suy nghĩ một lúc: "Em vẫn thích khiêu vũ."
"Vậy thì nhảy đi. Em thích làm gì thì làm." Tạ Tân Chiêu ngay lập tức nói.
Anh nhìn Thẩm Du với vẻ mặt nghiêm túc: "Tiểu Du, đời người chỉ mấy chục năm, ngoại trừ tuổi thơ không có ký ức và tuổi già bất động, thời gian còn lại đối với chúng ta càng ngắn hơn. Không phải điều quan trọng nhất là hạnh phúc sao."
Thẩm Du ngẩn người.
Một lúc sau, cô cong môi, đôi mắt sáng ngời: "Vậy còn anh? Điều gì sẽ làm anh vui vẻ?"
Tạ Tân Chiêu không chút nghĩ ngợi mà nói: "Anh hạnh phúc khi ở cùng em."
Thẩm Du nhìn chằm chằm anh, đột nhiên trầm mặc.
Cô nhìn về phía tòa ký túc xá sáng đèn phía trước bên trái, không hiểu sao lại nhớ đến lúc chia tay.
"Vậy chắc hẳn lúc đó anh rất buồn?" Cô ngơ ngác nhìn nơi mình từng ở rồi hỏi.
Tạ Tân Chiêu nhìn theo ánh mắt của cô, nghĩ về buổi tối năm ấy khi anh đợi Thẩm Du ở tầng dưới.
Anh không có trả lời, kéo Thẩm Du đến chiếc ghế dài mà anh đã ngồi ngày hôm đó.
"Hôm đó trời mưa, anh ngồi đây đợi em rất lâu."
Giọng điệu của Tạ Tân Chiêu đều đều, mang theo chút tủi thân.
Nhìn chiếc ghế dài trống không, Thẩm Du dễ dàng nhớ tới hình ảnh Tạ Tân Chiêu lẻ loi ngồi đây một mình.
Đêm đó trời mưa, xung quanh là các sinh viên đang chạy với quần áo hoặc cặp sách che đầu. Anh là người duy nhất ngồi đây lặng lẽ, đội chiếc mũ như thể cách biệt với thế giới xung quanh.
Thẩm Du trầm mặc chốc lát, nhỏ giọng xin lỗi.
"Vì sao em không tới?" Tạ Tân Chiêu hỏi.
Cho đến tận bây giờ, anh vẫn còn canh cánh trong lòng trước sự tàn ác của cô lúc đó.
Đêm đó anh vứt bỏ hết lòng tự trọng, muốn nói với Thẩm Du rằng anh không trách cô nữa, chỉ cần cô xuống gặp mình là được.
Nhưng Thẩm Du từ chối thậm chí còn không thèm bố thí cho anh một lần cuối cùng.
Thẩm Du ngẩng đầu nhìn Tạ Tân Chiêu, ánh mắt bình tĩnh mềm mại: "Em sợ chính mình sẽ mềm lòng."
Tạ Tân Chiêu mím môi, khó hiểu nói: "Mềm lòng cái gì?"
"Mềm lòng......"
Thẩm Du dừng lại, làm chuyện mấy năm trước cô muốn làm.
—— cô vươn tay ôm lấy Tạ Tân Chiêu, úp mặt vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
Ở chỗ cũ, cô ôm lấy anh, như xuyên không về lại thời gian ấy, ôm lấy chàng trai năm xưa bị mắc mưa ở đây.
Mặc dù không biết có thể bù đắp hay không, nhưng Thẩm Du chắc chắn lần này, cô sẽ không để anh một mình chờ đợi nữa.
Lại là một mùa hè, khuôn viên tràn ngập tán lá, tiếng ve kêu không dứt, gió đêm hiu hiu.
Mùa hè dường như là mùa rất thích hợp để yêu, nhịp tim và thời tiết cũng đỏ bừng không kém.
Bên tai Tạ Tân Chiêu là tiếng tim đập rõ ràng, Thẩm Du hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói.
"Yêu lại một lần nữa nhé, Tạ Tân Chiêu."
"Được."