Địa điểm quay phim nằm ở ven biển thành phố, nhiệt độ ban đêm chênh lệch khá lớn với ban ngày.
Đôi mắt Tạ Tân Chiêu đen láy sâu thẳm, dường như ẩn chứa rất nhiều cảm xúc.
Hầu kết của anh giật giật, lại lần nữa mở miệng.
"Anh biết hành vi trước đây của mình không đúng, em đừng giận được không?"
Thẩm Du không biết có phải mặt mình bị gió thổi đến cứng đờ rồi không, tóc dài cũng bay nhẹ trong gió đêm.
Cô ngơ ngẩn nhìn Tạ Tân Chiêu, sau một lúc lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.
"Anh tới từ bao giờ?"
"Buổi chiều."
Tạ Tân Chiêu vẫn còn mặc quần áo của ngày hôm qua, chỉ là không đeo mắt kính. Gương mặt anh tuấn dưới bóng đêm lại càng thêm rõ ràng, trên cằm anh có vài sợi râu lún phún, dưới mắt cũng có quầng xanh nhàn nhạt, nhìn qua có vẻ phong trần mệt mỏi.
Trái tim Thẩm Du bỗng đập nhanh hơn.
"Anh vẫn luôn ở chỗ này chờ em sao?"
Tạ Tân Chiêu gật đầu, thừa nhận.
"Đồ ngốc." Thẩm Du thấp giọng nói.
Ngày hôm qua còn biết chờ ở đường lớn, hôm nay lại ngơ ngác đứng bên ngoài. Đơn giản là vì muốn cô mềm lòng sao?
Cô suy nghĩ mấy giây rồi mở miệng hỏi: "Anh ăn gì chưa?"
Tạ Tân Chiêu không đáp mà hỏi lại: "Em muốn ăn cùng anh à?"
Thẩm Du nhìn thẳng vào anh: "Nếu em không ăn cùng thì sao?"
Tạ Tân Chiêu không chút nghĩ ngợi nói: "Vậy anh về phòng gọi đồ ăn."
Thẩm Du yên lặng vài giây rồi thở dài.
Thật đúng là không còn cách nào với anh.
"Ăn cùng, ăn cùng, được chưa."
Cô xoay người, quay đầu lại nhìn anh.
"Đi thôi."
Khoé miệng Tạ Tân Chiêu cong lên, nhanh chóng đi theo.
Thật ra Thẩm Du nghĩ không sai, anh đúng là đến để làm cô mềm lòng.
Sau khi Thẩm Du tức giận vào đêm qua, anh trở lại phòng nhưng lại không tài nào ngủ được. Có chút khó hiểu nhưng cũng rất vui vẻ.
Khi đó anh nghĩ, thật ra Thẩm Du vẫn luôn rất mềm lòng với mình, chờ hôm sau cô nghĩ thông suốt thì giữa hai người sẽ không còn trở ngại gì nữa.
Thậm chí anh còn nghĩ sau đó sẽ dọn về khu biệt thự để ở cùng cô.
Đêm trước ngủ muộn, hậu quả chính là hôm sau dậy trễ.
Hôm sau tỉnh lại đã gần đến buổi trưa, giờ này nhất định Thẩm Du đã ăn sáng rồi.
Anh trực tiếp đi đến gõ cửa phòng Thẩm Du, muốn cùng cô quay về thành phố A.
Nhưng cô lại không có trong phòng.
Tạ Tân Chiêu chờ mãi nhưng lại gặp được dì dọn vệ sinh đến quét dọn sau khi khách trả phòng.
Anh gọi điện thoại thì mới biết Thẩm Du đã đi rồi.
Lại thêm một lần, cô không nói trước cho anh biết về hành tung của mình.
Trong điện thoại, phản ứng của cô rất lạnh nhạt.
Bản thân Tạ Tân Chiêu cũng có chút không vui.
Sau khi kỳ vọng quá nhiều rồi lại thất vọng, trong lòng tràn đầy buồn bực và khó chịu.
Nhưng ngay sau đó lại là sự bất an mãnh liệt.
Anh rất hiểu Thẩm Du.
Cô là kiểu người ngoài lạnh trong cũng lạnh, tính tình cứng rắn quật cường, có nguyên tắc xử sự riêng của bản thân, khi tàn nhẫn thì ý chí vô cùng sắt đá.
Cô thật sự đã tức giận vì hành vi của anh.
Tạ Tân Chiêu suy nghĩ thật lâu, đại khái cũng hiểu rõ là cô tức giận về chuyện gì.
Trong lòng của cô luôn có một thước đo giới hạn, bản thân anh lại cố tình vượt rào.
Tạ Tân Chiêu biết, sau khi trở về sẽ được gặp lại Thẩm Du.
Nhưng anh không chờ nổi dù chỉ là một ngày.
Mấy ngày không được gặp, anh không có cách nào xác định xem Thẩm Du có thể nghĩ nhiều rồi xa cách mình hay không.
Chỉ cần nghĩ đến bây giờ cả hai vẫn còn đang giận dỗi, anh liền như đứng trong đống lửa như ngồi trên đống than.
Vấn đề này phải được giải quyết ngay lập tức.
Nhìn đi, quả nhiên Tiểu Du của anh vẫn rất dễ xiêu lòng.
*
Gần khách sạn có một con phố buôn bán, có rất nhiều đoàn phim đến đây để tổ chức liên hoan.
Thẩm Du đã ăn qua ở trong đoàn, hai người tuỳ tiện tìm một quán mì vắng người.
Tạ Tân Chiêu đứng trước quầy gọi món, Thẩm Du ngồi xuống chiếc bàn gần cửa sổ, lấy giấy ướt từ trong túi ra, lau bàn lại một lần.
Tạ Tân Chiêu gọi món xong quay lại, ngồi đối diện với Thẩm Du, không chớp mắt nhìn chằm chằm động tác của cô.
Thậm chí đến khi nhân viên phục vụ bưng mì lên, anh vẫn bình tĩnh như cũ nhìn Thẩm Du, không hề dời đi tầm mắt.
Như là muốn nhìn bù cho mấy ngày không được gặp vậy.
Cảm giác tồn tại của ánh mắt ấy vô cùng lớn, khiến Thẩm Du cảm thấy có chút mất tự nhiên.
Cô khẽ hất cằm lên: "Anh ăn đi."
Khoé miệng Tạ Tân Chiêu khé cong: "Nóng lắm, đợi thêm một lát đã."
Anh dừng một chút, ánh mắt vẫn chuyển qua chuyển lại trên mặt Thẩm Du:
"Em đang đóng phim sao?"
Mái tóc luôn để thẳng của cô nay được làm xoăn nhẹ. Lớp trang điểm trên mặt cũng rõ ràng, mí mắt và lông mày đều được kẻ dài hơn, hai má ửng hồng, môi đỏ bừng.
Thẩm Du gật đầu, kể chuyện mình đóng thế phân cảnh múa cho anh nghe.
Tạ Tân Chiêu "Ồ" một tiếng, hỏi cô: "Vậy sao Lưu Nguyên Nguyên không về với em?"
"Cậu ấy ở đoàn phim khác, là bạn của đạo diễn bộ phim này mà thôi. Đưa em đến đây xong thì có việc bận nên đi rồi."
Tạ Tân Chiêu gật đầu, rút đũa từ ống ra.
"Em muốn ăn một chút không?"
Thẩm Du lắc đầu: "Em no rồi."
Tạ Tân Chiêu nhìn cô, thấp giọng nói: "Mấy ngày nay ở bên ngoài, em có đau bụng không?"
Thẩm Du ra vẻ thoải mái, nói: "Cũng bình thường, em đâu có yếu ớt vậy."
Cô đã công tác trong đoàn múa mấy năm, tuần diễn cũng nhiều, sớm đã thành thói quen. Thi thoảng dạ dày không tốt thì uống chút thuốc là được.
Tạ Tân Chiêu "Ừm" một tiếng, không nói tiếp nữa.
Sau khi ăn mì xong, hai người chậm rãi đi về khách sạn.
Trên đường về, Thẩm Du hỏi anh tô mì lúc nãy thế nào.
Tạ Tân Chiêu nghĩ ngợi rồi nghiêm túc nhìn Thẩm Du: "Ngày mai đừng tới đó nữa."
Thẩm Du nhịn không được, bật cười thành tiếng.
"Bảo sao chỗ đó không có nhiều khách."
Muốn một người kén ăn như Tạ Tân Chiêu phải ăn hết một chén mì đó, đúng là làm khó anh rồi.
Tới khách sạn, Tạ Tân Chiêu đưa Thẩm Du lên phòng.
Lúc ấy đã gần 10 giờ, Thẩm Du cũng không mời Tạ Tân Chiêu vào phòng ngồi.
"Hình như hôm qua anh không được nghỉ ngơi, hôm nay ngủ sớm chút đi." Thẩm Du đứng ở cửa, nhẹ giọng dặn dò.
Ánh mắt Tạ Tân Chiêu lập loè, muốn nói lại thôi.
Thẩm Du ngẩn người khó hiểu: "Còn có chuyện gì sao?"
Tạ Tân Chiêu lắc đầu: "Vậy...Em ngủ ngon."
Thẩm Du: "Anh cũng ngủ ngon."
Sau khi đóng cửa lại, cô híp mắt nhìn qua mắt mèo.
Tạ Tân Chiêu vẫn còn đứng đó chưa rời đi.
Anh cúi đầu, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lát sau anh cười một chút, lúc này mới xoay người đi.
Thẩm Du cũng trở mình, đi vào toilet tẩy trang.
Rửa mặt xong, cô ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương.
Không hiểu sao lại nhớ đến nụ cười ban nãy của Tạ Tân Chiêu.
Bất giác cũng bật cười thành tiếng.
*
Ngày hôm sau, Thẩm Du đến đoàn phim từ sớm.
Hôm qua cô đã hẹn trước với đạo diễn, nói rằng hôm nay sẽ quay sớm một chút, quay xong sẽ liền trở về.
Xin nghỉ hơn một tuần, trong đoàn đã bắt đầu thúc giục.
Khi Thẩm Du đến đoàn phim, phần lớn diễn viên chưa tới, chỉ có nhân viên công tác của đoàn đang chuẩn bị trước cho cảnh quay.
Thẩm Du vừa đến liền thay đồ diễn, ngồi trước gương bắt đầu trang điểm.
Mới trang điểm được một nửa, cửa bị người bên ngoài đẩy ra.
Một cô gái xinh đẹp trẻ tuổi nổi giận đùng đùng đi vào, ngáp ngủ liên tục. Phía sau cô ta là một trợ lý, gương mặt cũng mệt mỏi không kém.
Thẩm Du biết người này, đây chính là nữ chính của bộ phim - Trần Mạt. Cũng chính là "chính chủ" mà cô thế thân.
Trần Mạt nằm dài xuống một chiếc ghế nghỉ gần đó, giọng điệu khó chịu oán giận: "Hôm nay cũng đâu có cảnh quay sáng sớm, bắt người khác dậy sớm như vậy để làm gì?"
Những người trong phòng đều im lặng, không ai nói gì.
Trần Mạt liếc mắt nhìn trợ lý: "Khả Vi, đi mua cho tôi cốc cafe."
Trợ lý tên Khả Vi kia "vâng" một tiếng rồi vội vã ra cửa.
Hơn 10 phút sau, trợ lý quay lại với cốc cafe trên tay.
Cô ấy đưa cho Trần Mạt, lại ghé sát vào tai cô ta nói nhỏ vài câu.
Trần Mạt uống cafe, ánh mắt nhẹ nhàng bâng quơ dừng ở trên người Thẩm Du, đánh giá từ trên xuống dưới.
Chỗ Thẩm Du ngồi gần với cô ta, tự nhiên cô có thể cảm giác được.
Chỉ là cô đang trang điểm, không thể cử động lung tung, nên cũng chẳng ngoái đầu nhìn lại.
Sau khi trang điểm xong, Thẩm Du được dẫn đến trước mặt đạo diễn.
Cảnh cô sắp phải đóng chính là cảnh nữ chính múa nước trên sân khấu khiến mọi người phải kinh diễm.
Thừa dịp đạo diễn đang dặn dò các diễn viên khác, Thẩm Du đứng ở một bên làm nóng người, tiện thể tự luyện tập thêm một lần.
Hôm nay trạng thái của cô rất tốt, chỉ quay một lần đã qua cảnh.
Quay xong, Thẩm Du phát hiện Trần Mạt mới trang điểm được một nửa, hai tay khoanh trước ngực, ngồi ở bên cạnh đạo diễn.
Đi đến gần, Thẩm Du nghe thấy tiếng của Vương Huy.
"Cô xem, biểu cảm của Thẩm Du rất tự nhiên, cô nhìn thêm rồi lát nữa cứ diễn như cô ấy."
Trần Mạt nhỏ giọng nói thầm: "Cô ta cũng đâu phải diễn viên chuyên nghiệp."
Vương Huy cao giọng nói: "Ai nói vậy? Người ta là diễn viên hạng nhất cấp quốc gia đấy! Còn cô phải sao?"
Trần Mạt không trả lời.
Thẩm Du mím môi, tránh đi.
Khoảng thời gian sau đó, cô vẫn luôn ngồi trong phòng hóa trang, một mình chuẩn bị vũ đạo cho cảnh tiếp theo.
Lúc gần đến giữa trưa, trợ lý của Trần Mạt là Khả Vi vội vã quay vào phòng, cầm lấy phấn phủ cùng son môi rồi chạy đi.
"Chuyện gì vậy?" Có người tò mò hỏi.
Khả Vi lắc đầu, không muốn nhiều lời.
Không quá hai phút, một nhân viên công tác đang lướt điện thoại bỗng nhiên kêu lên một tiếng kinh ngạc.
"Mau xem này, anh chàng đẹp trai ở cạnh Trần Mạt là ai thế?"
Cô ấy vừa nói vừa đưa điện thoại cho mọi người xem.
Ảnh chụp có hơi mờ, mơ hồ nhìn ra Trần Mạt và sườn mặt của người đàn ông.
Dáng người của người đàn ông thon dài đĩnh bạt, sườn mặt tuấn lãng lưu loát, nhìn qua có vẻ là một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi.
"Vừa nhìn là biết một anh chàng cao ráo, đẹp trai, lại còn giàu có."
"Có lẽ là bạn trai của Trần Mạt đến thăm. Cô nhìn xem, cô ta vui đến vậy cơ mà."
"Bạn trai của cô ta đẹp vậy sao?"
......
Những người khác bắt đầu ríu rít nghị luận, ai cũng nói muốn ra ngoài nhìn một cái.
Thẩm Du vô ý liếc mắt nhìn qua một cái, lồng ngực nhất thời nhảy dựng.
Cô mím môi, cũng đi theo người khác ra ngoài.
Chuyên viên trang điểm nhìn thấy cô thì cũng mỉm cười.
"Cô cũng tò mò về người đàn ông bên cạnh Trần Mạt sao?"
Thẩm Du dừng một chút, gật đầu.
Cô có hơi tò mò, Tạ Tân Chiêu và Trần Mạt có quen nhau sao?
Trần Mạt cùng Tạ Tân Chiêu đều đang có mặt ở trong phim trường.
Khi mọi người đi ra cửa lớn, vừa lúc nhìn thấy gương mặt không chút cảm xúc của Tạ Tân Chiêu.
Vì thế lại sôi nổi bàn tán.
"Sao anh đẹp trai ấy lại có vẻ không vui nhỉ?"
"Có phải một tên cặn bã không nhỉ? Thật sự quá đẹp trai."
"Bạn trai của Trần Mạt thật sao? Nhưng đẹp như vậy, cho dù có xụ mặt thì vẫn có thể chịu đưng được."
"Không đâu không đâu, tôi thấy là Trần Mạt đang theo đuổi anh ta mới đúng."
"Sao có thể, nếu vậy thì anh ta đến đây làm gì?"
......
Thẩm Du đứng ở phía sau bỗng nhiên có chút do dự, lồng ngực cũng buồn bực, không biết mình có nên ra ngoài hay không.
Cô nghĩ ngợi một lát, lấy điện thoại ra chuẩn bị gửi một tin nhắn.
Lúc đang cúi đầu đánh chữ thì phía trước đột nhiên xuất hiện một bóng người, xung quanh cũng trở nên cực kỳ yên tĩnh.
Thẩm Du ngẩng đầu, ngẩn người đối diện với gương mặt anh tuấn của Tạ Tân Chiêu.
Tức khắc có chút xấu hổ.
Hai tay anh chắp sau lưng, cúi đầu nhìn điện thoại của cô, khẽ cười một tiếng.
"Anh ở ngay đây mà, em gửi tin nhắn làm gì?"
Thẩm Du: "..."
Cô chớp mắt, gương mặt hơi nóng lên.
Chỉ cảm thấy mười mấy đôi mắt xung quanh như hận không thể nhìn xuyên qua cô và Tạ Tân Chiêu.
Thẩm Du: "Em..."
Lời của cô bị Trần Mạt cắt ngang.
"Hai người quen nhau sao?"
Cô ta đứng cách đó không xa, vẻ mặt kinh ngạc.
Thẩm Du gật đầu rồi nhìn về phía Tạ Tân Chiêu.
"Hai người cũng quen nhau sao?"
"Tôi và Tạ trước..."
"Không quen." Đôi mắt Tạ Tân Chiêu vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Du: "Lúc trước từng ăn với nhau một bữa cơm, cùng với rất nhiều người khác."
Thẩm Du: "Ồ."
Ánh mắt Trần Mạt đánh giá qua lại giữa hai người, nhịn không được hỏi: "Các người đang hẹn hò sao?"
Thoạt nhìn cũng không quá thân mật.
Thẩm Du lắc đầu: "Không phải."
"Ừ." Tạ Tân Chiêu gật đầu, sắc mặt thản nhiên: "Tôi còn chưa theo đuổi được cô ấy."