Tôi ngượng ngùng thu tay lại, nhìn chằm chằm lá bùa đang chậm rãi từ không trung rơi xuống đất, trong lòng thoáng trầm tư.
Thiếu niên này hóa ra là một đạo sĩ, hắn ở đây ba ngày, đoán chừng là muốn thu phục tôi.
Trong lòng tôi có chút kiêng kị thân phận đạo sĩ của hắn, cũng sợ rằng mình chưa nhìn rõ thái độ của hắn với một người phụ nữ mang trong bụng quỷ thai, nếu nhờ hắn giúp đỡ, ngược lại trộm gà không thành còn mất nắm gạo, lại giống như trong tiểu thuyết huyền huyễn viết hình thần câu diệt*, vậy thì quá bi thương rồi.
*Hình thần câu diệt: Cơ thể và thần chí đều bị diệt vong.
Để bảo vệ bản thân, tôi kìm chế sự xúc động muốn xin hắn giúp đỡ, lựa chọn liều chết không chấp nhận: "Quỷ thai gì cơ? Tôi chưa nghe nói bao giờ, có phải cậu nghe nhầm rồi không?"
Thiếu niên kia xoay người nhặt lá bùa màu vàng lên, đặt ở trong tay nhìn một lúc.
Hắn đem chiếc la bàn buộc bên hông tháo xuống, nhìn một cách cẩn thận, lông mày lá liễu thanh tú chậm rãi nhăn lại nhìn kim la bàn chỉ thẳng vào tôi.
"Cô đã mang thai con của quỷ, cô chính là quỷ mẫu nên mới không thể chạm vào lá bùa vàng của tôi. Người có thể chạm vào lá bùa màu vàng tuyệt đối không phải tà vật. Nhưng nếu cô không phải yêu tà lén lút, vậy tại sao cái la bàn này lại chỉ vào cô?" Thiếu niên nhìn tôi, có chút trầm tư.
"La bàn của cậu có thời hạn bảo hành không? Gửi lại cho nhà máy sửa lại đi. Tôi không phải quỷ mẫu, cũng không mang quỷ thai." Sau khi bình tĩnh lại, tôi mạnh dạn phủ nhận.
Trong đầu tôi bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, cái la bàn trong tay thiếu niên này chắc là cảm nhận được được hơi thở của thứ trong bụng tôi nên nó mới chỉ về phía tôi.
Haz!
Về sau, cái thứ trong bụng này không biết sẽ chọc đến bao nhiêu đạo sĩ đến thu thập tôi đây.......
Vật nhỏ trong bụng tôi hình như rất sợ thiếu niên trước mắt này, tôi có thể cảm nhận được, nó ở trong bụng tôi đang run rẩy. Có lẽ tôi thật sự bị vật trong bụng liên lụy, sinh ra ảnh hưởng mẹ con đồng tâm, chỉ cần nó có cảm giác không khỏe, bụng tôi sẽ có một trận đau quặn thắt.
Loại đau đớn này không làm tổn thương người sống nhưng lại có cảm giác rơi vào hố sâu, vô cùng đau đớn và lạnh lẽo.
Cơn đau bất ngờ làm tôi đổ mồ hôi lạnh, tôi ôm bụng chậm rãi ngồi xổm xuống đất, thiếu niên kia thấy tôi đau liền tiến lên hỏi: "Sao vậy? Đau bụng lắm hả?"
"Trong bụng tôi có cái gì đó...." Tôi khó khăn trả lời, bụng dưới đau nhức, thiếu chút nữa tôi thừa nhận mình mang thai con của quỷ.
Tôi biết thiếu niên này nếu thật sự là đạo sĩ, thì sẽ là cứu tinh của tôi, hắn có lẽ biết phải làm thế nào để đối phó với cái quỷ thai trong bụng tôi.
Tôi nắm chặt lấy tay áo hắn, đau đớn thở hổn hển.
Thứ đó.... thứ đó...huh...khi gặp phải thiếu niên này như gặp phải kẻ thù vậy, ở trong bụng tôi sợ hãi gào khóc thảm thiết.
Thật là hả giận, nó tra tấn tôi lâu như vậy, rốt cuộc cũng có thể làm nó không thoải mái.
"Lời này của cô.... là ý gì? Thừa nhận trong bụng đang mang quỷ thai sao?" Thiếu niên cau mày, không rõ ràng cho lắm, cúi đầu nhìn bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình của tôi, nhưng nhìn không ra bụng tôi có sơ hở gì.
Tôi cắn môi, biết chuyện này không được vội vàng, nhất định phải xác nhận thiếu niên này chắc chắn sẽ không giết tôi thì mới có thể nhờ hắn giúp đỡ.
"Là sỏi thận, tôi bị sỏi thận, đau quá." Tôi cắn chặt răng nói, hô hấp có chút khó khăn, thiếu niên bên cạnh cũng căng thẳng, hắn vươn tay ôm lấy tôi từ trên đất đặt ở lên giường.
"Cô nhẹ quá." Lúc hắn buông tay, đột nhiên nói ra một câu.
Tôi nhìn cánh tay mình, sắp gầy thành bộ xương rồi, "con chuột nhỏ" tôi vất vả luyện tập đều trốn hết cả rồi.
"Ừm... Tôi hỏi cậu, cậu ăn mặc như vậy là đạo sĩ sao?" Tôi ngập ngừng hỏi hắn.